Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ Lục

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Ở ngoài sương mù, Tạ Khán Hoa, Hách Liên Tập Nguyệt cùng với chúng đệ tử Học Cung hoàn toàn không thấy rõ tình hình bên trong, Lam Ngọc Trạch đi tới bên cạnh Tạ Khán Hoa, nhẹ giọng nói: “Hai vị lâu chủ, tuy rằng ba vị quân tử có lòng tin của bọn họ, nhưng……”

Tạ Khán Hoa gật đầu: “Hiểu rồi, nếu trận này bị phá, chúng ta sẽ không có bất cứ do dự gì, lập tức động thủ.”

Trường bào của Hách Liên Tập Nguyệt không gió mà bay, đã vận chân khí toàn thân của hắn lên: “Sắp rồi.”

“Chưa chắc.” Tạ Khán Hoa nắm lấy chuôi kiếm, “Tam quân tử đã có lòng tin vào trận lấy sức ba người chặn mấy nghìn đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu này, chắc là có át chủ bài trong tay.”

Lam Ngọc Trạch thở dài một tiếng, lắc đầu: “Ta cảm thấy ba vị quân tử, là ôm chí sẵn sàng chết a.”

Trong trận sương mù, Lý Ngôn Hề tay bưng quyển sách, đầu đã đổ đầy mồ hôi.

Chu Chính độc chiến ba cao thủ Thiên Cơ Viện, vẫn không rơi xuống hạ phong, nhưng lại cũng không cách nào hoàn toàn đánh bại đối thủ.

Lý Oai cũng thế, tuy rằng dùng một cây thước chặn lại hai thanh kiếm tuyệt thế, nhưng lại cũng không có cách nào phá được cục diện.

Bạch Cực Nhạc rót cho mình một chén trà lạnh, bình thản ung dung nhìn Lý Ngôn Hề trước mặt: “Ngươi cảm thấy ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu? Ngươi cảm thấy bọn họ còn có thể kiên trì được bao lâu?”

Lý Ngôn Hề đưa tay lau mồ hôi trên trán, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Lời của quân tử ít mà thật, lời của tiểu nhân nhiều mà hư. Học vấn của quân tử, vào trong tai, cất trong tâm, đi trong thân, phép tắc của quân tử, bắt đầu từ không đủ, cuối cùng không thể thành.”

“Ngươi dùng đạo lý quân tử tự trấn an, có thể làm cho tâm ngươi bình tĩnh lại, nhưng cũng chỉ có thể để ngươi dừng lại ở trang thứ nhất, nếu ngươi không giữ vững được, ngươi và các sư đệ ngươi đều phải chết.” Bạch Cực Nhạc nhàn nhạt nói.

Tay Lý Ngôn Hề có chút run rẩy, nhưng trước sau vẫn không mở trang sau ra.

“Cơ hội duy nhất của ngươi là mở trang thứ hai ra, như vậy ở đây, trừ ta ra, không còn một ai có thể ngăn cản bọn họ, cho dù là ta, cùng lúc đối chiến hai người bọn họ cũng không có phần thắng.” Bạch Cực Nhạc tiếp tục nói, “Năm đó bên bờ Nam Hải, sư phụ ngươi Nho Thánh tiên sinh, chính là mở trang thứ hai ra, một trang ấy đã thay đổi toàn bộ chiến cục.”

“Nhiều lời!” Lý Ngôn Hề thấp giọng quát.

Bạch Cực Nhạc cười mỉm: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, mở trang thứ ba ra, vậy thì sức của ba vị quân tử đủ để tạo thành bức tường, mấy nghìn nhân mã hèn mạt ta mang đến, căn bản không đáng nhắc tới.”

“Sư huynh, chớ nghe hắn nói bậy!” Thước của Lý Oai nhẹ nhàng vung lên, cất cao giọng nói, “Hai người, một thước của ta là phá được!” Nói xong, cây thước kia trực tiếp đánh bay trường kiếm trong tay Bạch Hạc, sau đó bất ngờ tấn công tới ngực Bạch Hạc.

“Bạch Hạc!” Bạch Long quát lớn, giữa lúc tình thế cấp bách, trực tiếp chắn trước mặt Bạch Hạc, dự định thay hắn chịu thước này của Lý Oai.

“Ngu xuẩn!” Bạch Cực Nhạc từ trên kiệu nhảy xuống, trực tiếp chắn trước mặt hai người họ, giơ một ngón tay đón cây thước này.

“Bạch Cực Nhạc! Ngươi rốt cuộc cũng ra tay!” Lý Oai cắn răng nói.

Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng giơ chỉ bắn ra, liền đánh Lý Oai lùi lại ba bước: “Thước của tứ quân tử, ta cũng muốn lĩnh giáo một chút.”

“Ngươi không đáng để ta dùng thước dạy dỗ, ngươi đã hết thuốc cứu!” Thước trong tay Lý Oai vung mạnh, “Chỉ có chết, mới là kết cục của ngươi!”

“Nói rất hay. Ta cũng cảm thấy như vậy.” Bạch Cực Nhạc giơ hai ngón tay trực tiếp kẹp lấy thước.

Lý Oai cảm thấy chân khí hộ thể trong nháy mắt tựa như bị đánh thủng một lỗ, sau đó sức lực trên tay liền bị tiết đi, Bạch Cực Nhạc buông ngón tay nhẹ nhàng búng lên thân thước, Lý Oai cảm thấy chỉ này như là bắn vào ngực mình, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Bạch Cực Nhạc thu chỉ lui về phía sau, buồn bã nói: “Tam Quỳ Thủ?”

Lý Oai lập tức áp luồng chân khí trong ngực xuống, trầm giọng nói: “Tiên Nhân Chỉ Lộ, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Mà bên kia, trường kiếm của Chu Chính cũng bị hai sợi xích trói lại, người mặt quỷ và người mặt trắng đồng thời kéo về sau, Chu Chính bị kéo thẳng lên giữa không trung.

“Đường đường là Tỏa Long Trận, thế mà bị các ngươi dùng không phóng khoáng như thế.” Chu Chính nhảy lên không trung, trường kiếm quay ngang, hai sợi xích trực tiếp bị đánh bay, nhưng cùng lúc đó, Ôn Tà đã tiến tới phía sau hắn, hơn nữa còn giang tay ôm lấy hắn.

“Tỏa Long Trận không được, không bằng thử Quỷ Môn Quan của ta xem?” Nói xong câu này, cơ thể Ôn Tà trực tiếp chia thành hai nửa trên không trung, lúc này mọi người mới phát hiện, thì ra Ôn Tà này, chẳng qua chỉ là một con rối được người ta âm thầm điều khiển, bản thân hắn chính là một cơ quan.

“Vô Lượng Thân, vậy mà có thể cùng kết hợp với Quỷ Môn Quan?” Chu Chính kinh ngạc nói.

“Trước khi Ôn Lỗ chết, đã làm ra Vô Lượng Thân, Quỷ Môn Quan cùng với Tỏa Long Trận, mà ta nghĩ, nếu có thể đồng thời dùng cả ba thứ, vậy thì trong thiên hạ, còn ai thể chạy khỏi cái lồng giam này?” Lại một Ôn Tà khác từ trong đám người đi ra.

Sau đó con rối đang ôm Chu Chính mang theo Chu Chính từ trên không trung rơi xuống, ván sắt từ trong tay chân con rối mở ra, trực tiếp bao phủ lấy Chu Chính, bên ngoài cơ quan, có một khuôn mặt Diêm Vương âm trầm đáng sợ. Sau đó người mặt trắng và người mặt quỷ đồng thời ra tay, xích sắt trong tay lại cuốn quanh Quỷ Môn Quan.

“Năm đó chính Ôn Lỗ, cũng chết trong Quỷ Môn Quan này, nếu ngươi đã là bạn tốt của hắn, vậy thì cùng quy thiên với hắn ở một nơi đi.” Ôn Tà cười vang.

“Tam quân tử.” Bạch Cực Nhạc trầm giọng nói, “Nếu ngươi còn không lật trang sau, vậy thì hai sư đệ của ngươi, đều sẽ phải chết không nghi ngờ!”

“Trang thứ hai, Đăng Thiên.” Tuy rằng biết Bạch Cực Nhạc đang cố tình chọc giận mình, nhưng tay Lý Ngôn Hề vẫn đặt lên trang sách, hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị mở trang sau ra.

Một khi mở trang này ra, sinh mạng hắn, sẽ chỉ còn lại một nén nhang. Nếu trôi qua một nén nhang này, bọn họ vẫn không thể thắng lợi, vậy thì Học Cung trăm năm tích lũy, sợ là sẽ bị hủy trong hôm nay.

“Dừng tay!” Một tiếng quát ngăn cản hắn, sau đó một thanh trường kiếm đẹp như ngọc phá không bay đến, xuyên thẳng qua người Ôn Tà, chỉ thấy cơ quan rơi rụng đầy đất, tên Ôn Tà này vẫn là Vô Lượng Thân, mà thế đi của trường kiếm vẫn chưa giảm, lại đồng thời đánh lùi người mặt quỷ và người mặt trắng, Tỏa Long Trận tức khắc mất đi lực chống, rơi xuống đất. Cuối cùng trường kiếm rơi xuống trước mặt Lý Ngôn Hề. Lý Ngôn Hề nhìn thanh trường kiếm trước mặt, sửng sốt: “Thanh kiếm này……”

“Nếu ta cầm kiếm, chư thần tương hầu, thử hỏi thiên hạ, phải chăng chỉ có nam tử mới được xưng anh hùng?” Một bộ áo tím xuyên qua mọi người, đi tới trước mặt Lý Ngôn Hề, nàng cầm chuôi kiếm, rút trường kiếm ra, sau đó xoay người, nhìn về phía mọi người.

“Là nàng?” Bạch Long trầm giọng nói.

“Sư muội……” Nước mắt Lý Ngôn Hề bỗng nhiên chảy xuống.

“Học Cung lục quân tử Nam Cung Tịch Nhi, đến chắn cửa Học Cung này!” Nữ tử áo tím vung trường kiếm lên, nơi kiếm khí đi qua, người ngã ngựa đổ.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 271

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.