Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụ Nữ

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

“Nam Cung Tịch Nhi.” Bạch Cực Nhạc nhìn nữ tử áo tím trước mặt, giơ một ngón tay, cắt đứt đạo kiếm khí màu tím kia.

“Bạch Cực Nhạc!” Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng múa trường kiếm trong tay.

“Sư muội, sao ngươi lại tới đây!” Tay Lý Ngôn Hề cầm sách cổ vẫn còn đang run nhẹ, “Hồ đồ, mau chạy ra khỏi trận đi! Nếu không may ngươi xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao ăn nói với nhị sư huynh dưới đó đây!”

“Sư muội đã trưởng thành, không thể cứ để các sư huynh phải đứng trước mặt ta được.” Nam Cung Tịch Nhi đột nhiên cất giọng nói với Chu Chính đang bị nhốt, “Ngũ sư huynh, Thệ Thủy ——”

“Vô Tình.” Một tiếng gầm vang lên, Chu Chính và Nam Cung Tịch Nhi đồng thời xuất kiếm, lập tức chém Quỷ Môn Quan thành hai đoạn, Chu Chính từ bên trong đi ra, nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi.

Nam Cung Tịch Nhi cười nói: “Ngũ sư huynh, nhiều năm rồi không gặp.”

Chu Chính phất đi những mảnh cơ quan rơi đầy trên người, cũng cười: “Sư muội, ngươi trở thành lục quân tử từ khi nào?”

“Tiên sinh từng nói, nếu trong lòng chúng ta có giác ngộ, tự tin có thể trở thành quân tử, thì có thể xưng là quân tử, ta cảm thấy ta lúc này, đã có thể trở thành quân tử.” Nam Cung Tịch Nhi nâng kiếm lên, “Bởi vì giờ khắc này, ta chuẩn bị lần đầu tiên đứng phía trước các sư huynh, đứng phía trước mọi người!”

“Sư muội!” Lý Ngôn Hề vội la lên.

Nhưng Nam Cung Tịch Nhi lập tức xoay người, giơ tay ấn lên quyển sách cổ, trực tiếp khép nó lại: “Tam sư huynh, ngươi không cần lấy thân chịu chết để cứu vớt Học Cung, ta không đồng ý, ngươi không thể chết được, Học Cung cũng không thể diệt.”

Lý Ngôn Hề cười khổ nói: “Chuyện này ngươi có thể định đoạt à?”

Nam Cung Tịch Nhi gật đầu: “Ta có thể. Từ nhỏ đến lớn, việc của Học Cung, chẳng phải đều do ta định đoạt ư?”

Sách cổ khép lại, trên người Chu Chính và Lý Oai đã không còn khí thế sắc bén như vừa rồi nữa, hai người lui đến bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, trên mặt hiện rõ mệt mỏi, Lý Oai khẽ thở dài: “Một khi Thiên Thư khép lại, muốn mở ra lần nữa rất khó.”

Tay cầm kiếm của Chu Chính không khống chế được cũng run lên: “Sư muội, ngươi làm việc vẫn xúc động như vậy.”

“Hai vị sư huynh, việc hai người làm đã đủ nhiều rồi, việc kế tiếp, cứ giao cho ta đi.” Nam Cung Tịch Nhi nhìn phía trước, Thiên Cơ Viện Ôn Tà đã bị hủy hai cái Vô Lượng Thân, chân thân vẫn cứ ẩn nấp trong bóng tối không dám hiện thân, phó tọa Ôn Tích thì đã bị trọng thương, hai đại hộ pháp mặt quỷ mặt trắng cũng đều bị Chu Chính làm hao hết khí lực, bên kia Bạch Hạc cũng đã bị thương không nhẹ, chỉ có Bạch Long có vẻ không đáng lo, cộng thêm đám người Tinh Tú Viện đang phá trận, lần hợp lực này của ba vị quân tử Học Cung, thành quả cũng coi như tương đối khá.

Chỉ có một điểm, Bạch Cực Nhạc thực lực mạnh nhất, từ đầu đến cuối vẫn không thực sự tham dự vào trận chiến.

Mà Bạch Cực Nhạc, lại là người quyết định kết quả cuối cùng của lần công sơn này.

Bạch Cực Nhạc nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, nhàn nhạt nói: “Thiên Thư khép lại, vậy thì trận pháp ba người tam quân tử lập ra xem như đã phá, ngũ quân tử và tứ quân tử vừa rồi ở trong trận có được sức mạnh vượt xa ngày thường, cho nên các ngươi mới có thể chỉ dựa vào ba người là có thể ngăn chúng ta ở cửa núi. Hiện giờ trận phá, ba vị quân tử đều đã không chịu được phản phệ của trận, công sức trước đây, sợ là kiếm củi ba năm đốt một giờ.”

Nam Cung Tịch Nhi hừ lạnh một tiếng: “Bạch lâu chủ, ngươi có vẻ cực kỳ hiểu biết bí mật của Học Cung chúng ta.”

Bạch Cực Nhạc có vẻ thấy được vài phần khí tức kỳ lạ trên người Nam Cung Tịch Nhi, hắn nheo mắt, nghi hoặc nói: “Nam Cung cô nương, so với lần trước ngươi gặp chúng ta, có vẻ ngươi đã học được bản lĩnh rất lợi hại?”

Nam Cung Tịch Nhi lạnh lùng trả lời Bạch Cực Nhạc: “Ngươi có thể thử xem.”

“Được.” Bạch Cực Nhạc tung người nhảy, đánh một chỉ về phía Nam Cung Tịch Nhi.

“Cẩn thận Tiên Nhân Chỉ Lộ của hắn!” Lý Oai nhắc nhở.

Nam Cung Tịch Nhi lại không sợ chút nào, trực tiếp chém ra một kiếm, kiếm này vẫn là Thệ Thủy kiếm pháp do Học Cung nhị quân tử Nam Ngọc Lâu sáng chế, vẫn như năm đó, đã qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là kiếm pháp Nam Cung Tịch Nhi thích nhất.

Hai ngón tay Bạch Cực Nhạc điểm lên mũi Lương Nhân kiếm, sau đó hắn nhắm mắt, ý đồ dùng Tiên Nhân Chỉ Lộ của hắn phá vỡ đạo kiếm khí này của Nam Cung Tịch Nhi, nhưng ngoài dự kiến của hắn, Tiên Nhân Chỉ Lộ của hắn không tìm được trong đạo kiếm khí này bất cứ một điểm nào có thể đánh tan. Đạo kiếm khí này có thể nói là hoàn mỹ, không có bất cứ khuyết điểm gì.

Bạch Cực Nhạc mở mắt: “Ngươi thế nhưng……”

“Đúng vậy.” Trường kiếm của Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng nhấc lên, áo tím bay tán loạn, trực tiếp đánh bay Bạch Cực Nhạc ra, “Đúng như suy nghĩ của ngươi!”

Bạch Cực Nhạc trở mình trên không trung, sau khi đáp xuống đất, vẫn phải lui ba bước mới ngừng thế lùi, Tiên Nhân Chỉ Lộ của hắn một khi chạm vào chân khí của đối thủ, là có thể lập tức tìm được “Tâm” trong chân khí của đối phương, sau đó lại thêm một chỉ là phá tan, mà thế gian, chỉ có một loại nội lực là không hề có sơ hở, cũng không tồn tại cái gọi là “Tâm”.

Đó chính là căn nguyên tâm pháp của tất cả nội công trong thiên hạ —— Vạn Đạo Tâm Môn.

“Không nghĩ Tiết Thần Quan lại truyền Vạn Đạo Tâm Môn cho ngươi, tấm mặt nạ ấy rõ ràng đã bị hủy, ngươi làm sao có thể học được?” Bạch Cực Nhạc trầm giọng nói.

“Sao lại nhiều lời như vậy?” Nam Cung Tịch Nhi bất mãn vung kiếm, đuổi tới.

Lúc này Bạch Long đã vọt đến trước mặt Bạch Cực Nhạc, vung kiếm đón đỡ: “Nam Cung cô nương, trận quyết đấu lần trước của chúng ta còn chưa có kết quả.”

“Được, trận chiến năm đó chưa có kết quả, ta cũng rất là tiếc nuối, ngươi là một kiếm khách không tồi.” Nam Cung Tịch Nhi tung người nhảy lên, chém một kiếm xuống đầu Bạch Long.

Bạch Long hoảng hốt, ngẩng đầu, vậy mà không thấy rõ kiếm này từ đâu đến, hắn chỉ cảm thấy mình tựa như đang ở trong một mảng kiếm khí hội tụ thành biển rộng, xung quanh không chỗ nào là không phải kiếm khí, căn bản là không chỗ nào có thể trốn, hắn vội vàng cầm kiếm múa lên tại chỗ, tạo thành một tấm khiên xung quanh người mình.

Chỉ nghe tiếng kiếm khí chạm nhau lanh lảnh truyền tới, thân hình Nam Cung Tịch Nhi lóe lên lại biến mất, mọi người giữa sân chỉ có vài người có thể miễn cưỡng thấy rõ, còn Bạch Long thì chỉ có thể múa kiếm tự thủ, ngay cả một bước cũng không bước ra được.

“Đây là khi dùng Vạn Đạo Tâm Môn phối hợp kiếm chiêu ư. Vô cùng vô tận, vô thủy vô chung, cho đến lúc đối thủ chết mới kết thúc.” Bạch Cực Nhạc thấp giọng lẩm bẩm nói, hắn nhìn Bạch Long bị từng đạo kiếm khí đánh đến nỗi không còn sức phản kháng, hơi nhíu mày.

“Ca ca!” Bạch Hạc vội la lên, bất chấp thương thế của mình, muốn xông lên trước trợ giúp Bạch Long.

Nhưng Bạch Cực Nhạc lại phất tay ngăn cản hắn: “Nam Cung Tịch Nhi đã không còn là Nam Cung Tịch Nhi ngày đó đánh ngang tay với ngươi ở Thượng Lâm Thiên Cung nữa, nàng hiện giờ, thực lực đã vượt xa ngươi, thậm chí ngay cả ca ca ngươi cũng không phải đối thủ, ngươi đi qua chỉ là chịu chết thôi.”

Bạch Hạc cắn răng nói: “Rõ ràng những năm gần đây, ta cũng không hề ngừng nghỉ luyện kiếm dù chỉ một khắc.”

Bạch Cực Nhạc nhìn Bạch Long, trầm giọng nói: “Có lẽ ta đã hiểu, vì sao năm đó Nam Ngọc Lâu liều chết cũng phải bảo vệ nàng.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 268

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.