Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực Hạn

Phiên bản Dịch · 1527 chữ

Bụi bặm tan đi, quyền mạnh đến không thể tưởng tượng vừa rồi của Bạch Cực Nhạc không mang tới bất cứ thương tổn nào cho Tạ Vũ Linh. Tay áo Tạ Vũ Linh vung lên, phất đi bụi đất trên người: “Bạch lâu chủ, xin hãy dừng bước.”

“Ồ?” Bạch Cực Nhạc khẽ nhíu mày.

“Xin Bạch lâu chủ hãy dẫn chúng đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu xuống núi, hôm nay ngươi và ta đều sẽ không có thương vong, Học Cung cũng sẽ không vì việc này mà kết thù hận với Phù Sinh Túy Mộng Lâu.” Tạ Vũ Linh trầm giọng nói.

“Tam Hoa Tụ Đỉnh, Vạn Đạo Tâm Môn, cùng với Bá Đao, đúng thật là những môn võ công tuyệt đỉnh thế gian.” Bạch Cực Nhạc chậm rãi đi tới phía trước vài bước, “Nhưng đừng tưởng rằng như vậy, là có thể nói điều kiện với ta.”

Lúc này Tinh Thần đi tới bên cạnh Bạch Cực Nhạc, thấp giọng nói: “Trận có thể phá.”

“Được, vậy phá đi!” Bạch Cực Nhạc cất cao giọng.

Tinh Thần gật đầu, cúi người xuống, đặt tay xuống đất.

Lý Ngôn Hề thấy thế cả kinh, quát khẽ: “Không xong, hắn muốn phá trận!”

Lý Oai và Chu Chính vội vàng đặt tay lên vai Lý Ngôn Hề, truyền phần chân khí cuối cùng trong cơ thể cho Lý Ngôn Hề, Lý Ngôn Hề nặng nề dậm chân, sau đó nhẹ nhàng giơ ngón tay lên: “Trấn!”

“Tam quân tử, đã không còn kịp rồi.” Tinh Thần nở nụ cười lạnh, dưới chân hắn hiện lên một vệt tinh quang, đánh về phía ba vị quân tử.

Nam Cung Tịch Nhi bước ra một bước, muốn dùng kiếm ngăn vệt tinh quang kia lại, nhưng vệt tinh quang lại trực tiếp đi qua nàng, đánh tan ba người Lý Ngôn Hề, Lý Ngôn Hề liên tiếp lui về sau ba bước, bịt kín ngực: “Không xong, trận sắp phá.”

Vừa dứt lời, trận sương mù quay xung quanh mọi người cũng dần dần tan đi, mọi người ngửa đầu, liền nhìn thấy tòa Học Cung lịch sự tao nhã xuất hiện trước mặt bọn họ, cách không đến trăm bước, mà ở cửa Học Cung, Tạ Khán Hoa và Hách Liên Tập Nguyệt đã suất lĩnh một đám đệ tử Học Cung mặc học phục cầm binh khí trong tay đứng đó.

“Xem ra, Viễn Tận Thiên Biên Cận Tại Nhãn Tiền, đã bị bọn họ phá.” Lam Ngọc Trạch nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, “Nhưng mà nhìn bộ dạng của bọn họ, hình như cũng phải trả giá không nhỏ. Hử? Chưởng môn Huyết Anh phái chúng ta cũng tới a.”

“Phong lão đại, Phong lão đại!” Chúng đệ tử Cực Ác bang cũng hoan hô.

“Con gái ngươi đã trở lại.” Hách Liên Tập Nguyệt nhắc nhở.

Tạ Khán Hoa nhíu mày: “Thật là càng ngày càng phiền toái.”

Tạ Vũ Linh cau mày nhìn về phía Bạch Cực Nhạc: “Bạch lâu chủ, đây là hạ quyết tâm muốn ngọc nát đá tan à?”

Bạch Cực Nhạc cười nói: “Tạ công tử, ngươi cảm thấy một người sống trên đời, có thể có bao nhiêu cơ hội tự lựa chọn chứ?”

Tạ Vũ Linh sửng sốt, nghi hoặc nói: “Bạch lâu chủ trên giang hồ hiện giờ, có thể nói là đã đứng thẳng ở đỉnh cao, so với Tô Hàn đại cung chủ năm xưa cũng chẳng kém bao nhiêu, lại cũng có lúc cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác ư?”

“Đúng vậy. Bắt đầu từ thời khắc ta sinh ra, ta đã không có lựa chọn.” Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng nhấc tay.

Tạ Vũ Linh quát khẽ: “Bạch lâu chủ ngươi thật sự xuy xét kỹ chưa? Nếu ngươi ra lệnh một tiếng, vậy thì hôm nay, Thập Lý Lang Đang sẽ bị đệ tử hai phái tắm máu!”

“Bạch lâu chủ, không ngại thì chúng ta đánh cược một ván đi.” Phong Tả Quân đi tới bên cạnh Tạ Vũ Linh, chậm rãi nói.

Bạch Cực Nhạc từ từ buông tay: “Đánh cược?”

“Ba người ta, Tạ Vũ Linh, cùng với sư tỷ.” Phong Tả Quân giơ tay chỉ về phía Bạch Cực Nhạc, “Bạch lâu chủ, cũng có thể chọn thêm hai người, tạo thành tổ hợp ba người, quyết đấu với chúng ta. Nếu các ngươi thắng, vậy thì từ nay về sau Học Cung sẽ nghe theo hiệu lệnh của Phù Sinh Túy Mộng Lâu, nếu chúng ta thắng, vậy thì mời chư vị xuống núi, trong vòng hai mươi năm, không được đến quấy rầy thánh địa Học Cung chúng ta nữa!”

“Vì sao ta phải đánh cược với ngươi ?” Bạch Cực Nhạc sâu kín hỏi.

“Nếu ngươi không đánh cược, hai bên chúng ta tử chiến, cho dù ngươi thắng, cũng có được gì đâu? Phù Sinh Túy Mộng Lâu các ngươi chắc chắn là chịu tử thương nghiêm trọng, Học Cung chúng ta chết sạch, các ngươi có được tòa viện trống không sau lưng chúng ta thì có ý nghĩa gì? Huống chi, hơn một ngàn đệ tử Học Cung, đến từ các thế gia giang hồ, ngươi giết hết bọn họ, thì hơn nửa cái giang hồ này sẽ kết tử thù với ngươi.” Phong Tả Quân nhướn mày, “Nợ nần này, chẳng lẽ Bạch lâu chủ không tính ra?”

Tạ Vũ Linh sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Phong Tả Quân: “Ngươi trở nên thông minh như vậy từ khi nào?”

“Câm miệng.” Phong Tả Quân nhíu mày nói.

“Nhưng nếu chúng ta bại, chẳng lẽ thật sự phải làm chó săn cho Phù Sinh Túy Mộng Lâu?” Tạ Vũ Linh dùng giọng thấp chỉ có Phong Tả Quân có thể nghe được hỏi.

“Ngu ngốc, nếu thua, đương nhiên là phải chơi xấu a!” Phong Tả Quân thấp giọng trả lời.

“Được!” Bạch Cực Nhạc cất cao giọng.

“Các ngươi phái ai?” Phong Tả Quân thấy Bạch Cực Nhạc trúng kế, trong lòng vô cùng đắc ý.

“Lâu chủ, để ta……” Bạch Hạc vội la lên.

Bạch Cực Nhạc phất tay ngăn hắn lại, cười nhìn về phía Phong Tả Quân: “Trước tiên một mình ta quyết đấu với ba người các ngươi, nếu không được, những người khác sẽ lên, được chứ?”

“Ngươi rất có lòng tin a, Bạch lâu chủ.” Phong Tả Quân nắm chặt chuôi đao.

“Ngươi cũng rất có lòng tin, Phong thiếu chủ.” Bạch Cực Nhạc giơ Hạc Thủ kiếm lên.

“Đừng nhiều lời, chiến!” Một bộ áo tím trực tiếp vọt qua người Phong Tả Quân, nhanh như chớp, trực tiếp vọt tới trước mặt Bạch Cực Nhạc.

“Tới rất hay!” Bạch Cực Nhạc vung kiếm cản Lương Nhân kiếm của Nam Cung Tịch Nhi, thân hình lóe lên, nhảy thẳng tới trước mặt Phong Tả Quân.

“Cẩn thận!” Tạ Vũ Linh vội vàng mở miệng nhắc nhở, nhưng đã chậm, Bạch Cực Nhạc giơ chỉ, trực tiếp đánh bay Phong Tả Quân, sau đó Bạch Cực Nhạc lại đâm một kiếm tới Tạ Vũ Linh, Tạ Vũ Linh vung quạt lên chặn kiếm này. Bộ áo tím kia lúc này đã trở lại, một kiếm chém đứt ống tay áo Bạch Cực Nhạc. Phong Tả Quân cũng vọt về, tuy quần áo nát tươm, toàn thân đầy vết máu, nhưng căn bản không đáng ngại mà còn làm đao của hắn rung động mạnh mẽ hơn.

Tạ Khán Hoa đứng từ xa nhìn, càng nhìn càng kinh hãi, trong mấy hiệp qua lại này, hắn thấy được ít nhất ba môn võ công làm hắn kinh ngạc đến rớt cằm, Vạn Đạo Tâm Môn Nam Cung Tịch Nhi, Phiến Kiếm Song Tuyệt Tạ Vũ Linh cùng với Bá Đao Phong Tả Quân, nhưng điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là, Bạch Cực Nhạc dưới sự hợp lực của ba người, lại vẫn có thể không rơi xuống hạ phong.

“Sao có thể?” Phong Tả Quân thầm nghĩ trong lòng, cho dù Bạch Cực Nhạc thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, nhưng vừa rồi ba người bọn họ thay phiên lên đánh, cũng đã hao hết không ít khí lực của hắn, hiện giờ ba người cùng lên, lại vẫn không thể thắng được hắn ư? Việc này nằm ngoài dự kiến của hắn.

“Lâu chủ, không thể.” Bạch Long gian nan phát ra bốn chữ này.

Nhưng Bạch Cực Nhạc cũng đã không nghe thấy bốn chữ này nữa, giờ phút này con ngươi hắn dần dần trở nên đỏ như lửa, chiêu thức trên tay cũng càng ngày càng hung ác, cơ hồ mỗi chiêu mỗi thức chém ra, đều có ý lấy mạng người.

Hách Liên Tập Nguyệt nhìn về phía Tạ Khán Hoa, Tạ Khán Hoa lắc đầu: “Đây không phải con đường võ công của Bạch Cực Nhạc.”

“Đây là?” Nam Cung Tịch Nhi thấy được bóng dáng một người khác ở Bạch Cực Nhạc.

Tô Bạch Y.

Còn là Tô Bạch Y khi lâm vào ác mộng!

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 307

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.