Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lai Khách

Phiên bản Dịch · 1547 chữ

Vừa phát hiện điểm khác thường của Bạch Cực Nhạc, Nam Cung Tịch Nhi lập tức mở miệng nhắc nhở hai người còn lại: “Cẩn thận! Hắn đã……”

“Sư tỷ.” Tạ Vũ Linh ăn một chưởng của Bạch Cực Nhạc, lùi ra ba trượng, hai chân lún vào trong đất kéo ra hai cái rãnh thật dài, “Không cần nhắc nhở, cảnh tượng bị đánh này, ta rất quen thuộc.”

Trường đao của Phong Tả Quân vung tới Bạch Cực Nhạc, cũng bị một chưởng của Bạch Cực Nhạc đánh bay, hắn trở mình trên không trung, ngừng thế lùi: “Đúng vậy, năm đó lần đầu hai người chúng ta liên thủ, cũng bị Tô Bạch Y đánh như vậy.”

Nam Cung Tịch Nhi đâm một kiếm tới Bạch Cực Nhạc, bị Bạch Cực Nhạc đánh ra một chưởng ngăn lại, Nam Cung Tịch Nhi thấy không thể xuyên phá được chân khí trong chưởng này của Bạch Cực Nhạc, muốn thu kiếm, lại phát hiện Lương Nhân kiếm đã bị Bạch Cực Nhạc hút lấy, nàng nhìn về phía Bạch Cực Nhạc: “Vì sao ngươi cũng biết thứ này?”

Khóe miệng Bạch Cực Nhạc khẽ nhếch lên, trong ánh mắt toát ra một tia tà khí: “Bởi vì ta cũng đến từ, tòa đảo kia a!” Nói xong, hắn vung tay quăng Lương Nhân kiếm trong Nam Cung Tịch Nhi đi, đồng thời giơ trảo đánh tới Nam Cung Tịch Nhi, muốn bắt lấy yết hầu nàng. Nhưng lúc này thân hình Nam Cung Tịch Nhi lại hơi ngửa về sau, trong lòng ngực có hai tấm mặt nạ một đen một trắng bay ra, xuất kỳ bất ý đánh trúng ngực Bạch Cực Nhạc, Nam Cung Tịch Nhi nhân cơ hội điểm chân một cái, bắt lại Lương Nhân kiếm, sau đó đáp xuống bên cạnh Tạ Vũ Linh, hai tấm mặt nạ một đen một trắng kia rất nhanh đã bay trở về trong lòng ngực nàng.

“Đây chẳng phải trò ảo thuật biểu diễn của Tiết Thần Quan sao? Sao sư tỷ cũng học cả rồi.” Phong Tả Quân cũng chạy lại.

“Sợ về sau hành tẩu giang hồ không có cơm ăn, học thêm môn tay trái.” Nam Cung Tịch Nhi lười nói nhảm với Phong Tả Quân, thuận miệng nói cho có lệ, sau đó nàng lại thấp giọng, “Tạ Vũ Linh, hai chúng ta dùng nội lực áp chế hắn, sau đó Phong Tả Quân, ngươi nhân cơ hội chúng ta áp chế hắn thì động thủ.”

“Được.” Tạ Vũ Linh gật đầu đáp, sau đó cầm kiếm tiến về phía Bạch Cực Nhạc, có điều quạt của hắn còn nhanh hơn kiếm một bước, nhưng Bạch Cực Nhạc duỗi ra tay, trực tiếp cầm luôn Phù Tô phiến.

Không hề nghi ngờ, trực tiếp nắm lấy Phù Tô phiến tuy về mặt khí thế thì rất lớn, nhưng chắc chắn là một cách làm ngu xuẩn nhất, nếu là Bạch Cực Nhạc bình thường tuyệt đối sẽ không chọn cách này, nhưng dưới trạng thái hiện tại của hắn, chiêu thức đã không còn xảo diệu đẹp đẽ như bình thường nữa, mà là đại khai đại hợp, trực tiếp, cực kỳ bá đạo!

Lúc này kiếm của Tạ Vũ Linh cũng đánh úp lại, Bạch Cực Nhạc trực tiếp vung Phù Tô phiến lên, áp kiếm của Tạ Vũ Linh xuống, nhưng Tạ Vũ Linh lại lập tức thu kiếm, đánh một chưởng vào ngực Bạch Cực Nhạc.

Dưới chân hai người, có một đóa hoa sen chậm rãi mở khai.

“Cho dù là Tam Hoa Tụ Đỉnh, cũng không thể so đấu nội lực với ta.” Bạch Cực Nhạc nở nụ cười lạnh, đánh một chưởng trả lại Tạ Vũ Linh, hai chưởng chạm nhau, Tạ Vũ Linh chỉ cảm thấy trong ngực như có sông cuộn biển gầm, chân khí bắt đầu điên cuồng chạy loạn, từ sau khi hắn luyện thành Tam Hoa Tụ Đỉnh thần công, cũng là lần đầu tiên gặp phải việc này.

“Cộng thêm ta nữa thì sao?” Nam Cung Tịch Nhi xuất hiện sau lưng Bạch Cực Nhạc, đánh một chưởng vào lưng hắn.

Bạch Cực Nhạc nở nụ cười lạnh: “Ngươi có biết so đấu nội lực với ta có nghĩa là gì không?”

Nam Cung Tịch Nhi bĩu môi: “Đương nhiên biết, ta bị môn công phu này hút khô nội lực không ít lần rồi, nhưng mấy năm nay, sư phụ kể cho ta một câu chuyện xưa, trong chuyện xưa này, có một môn nội công mà môn võ công này của ngươi không thể hấp thụ, đó chính là Vạn Đạo Tâm Môn! Bởi vì Diệp thị nhất tộc phía tây, trước nay luôn là khắc tinh lớn nhất của Lữ gia phía nam!” Nói xong, Nam Cung Tịch Nhi vận chân chân khí toàn thân đến cực hạn, trong chốc lát, sắc mặt Bạch Cực Nhạc trở nên trắng bệch.

“Tam Hoa Tụ Đỉnh, vốn không thể coi như nội lực, sức mạnh của nó đến từ chính đạo, hoặc có thể nói là tự nhiên.” Tạ Vũ Linh cũng giơ tay đẩy tới phía trước.

“Lâu chủ!” Bạch Hạc muốn tiến về phía trước ngăn cản, lại bị Bạch Long nắm chặt lấy tay áo.

“Thủ tọa?” Ôn Tích thấp giọng nói.

Ôn Tà vẫn không thấy bóng dáng đâu sâu kín nói: “Nếu Bạch Cực Nhạc bại, lập tức xuống núi.”

“Ha ha ha ha ha.” Bạch Cực Nhạc cười vang nói, “Không nghĩ kết cục của lần công sơn này, lại là như thế.”

“Động thủ, Phong Tả Quân!” Nam Cung Tịch Nhi hô.

“Tới đây, Bá Đao · Tru Thiên thức!” Phong Tả Quân nhảy lên không trung, trường đao trong tay bổ về phía Bạch Cực Nhạc. Nhưng lúc trường đao của Phong Tả Quân sắp chém xuống đầu Bạch Cực Nhạc, có một thứ gì đó đột nhiên cuốn lấy lưỡi dao.

Thứ đó rất nhỏ, rất nhỏ, không nhìn kỹ, thì căn bản là không thể nhìn thấy.

Mà vật ấy, còn trong suốt, khó có thể phát hiện.

Đó là một cái móc câu, nối với một sợi dây câu.

Chẳng qua một cái móc câu mà thôi, ở trước mặt Bá Đao, đương nhiên không đáng nhắc tới, chỉ cần nhẹ nhàng chém một cái, là có thể làm nó hóa thành bụi.

Nhưng cái móc này vẫn câu được Bá Đao, sợi dây câu kia kéo về sau, trực tiếp câu cả Phong Tả Quân và Tuyết Lạc đao bay ngược ra.

“Là ai!” Phong Tả Quân đáp xuống đất, trường đao trong tay đã mất, hắn đột nhiên ngẩng đầu.

Chỉ thấy một người dừng trên cây đại thụ bên cạnh, giơ tay tiếp lấy trường đao của Phong Tả Quân, trong giọng nói tràn đầy ý trêu đùa: “Năm đó người dùng đao pháp này chẳng phải là tiểu tử tên Mạc Vấn gì đó sao? Qua nhiều năm như vậy, đao pháp này nhìn qua, vẫn ngu xuẩn như thế.”

Phong Tả Quân nhìn kỹ, chỉ thấy người nọ toàn thân áo trắng, tay trái cầm trường đao của hắn, tay phải cầm một cây cần câu, gác lên vai, nhìn tuổi chẳng qua mới hơn hai mươi, khuôn mặt tuấn tú, da trắng như ngọc, trong ánh mắt mang theo một luồng tà khí.

“Không nghĩ tây cảnh Diệp thị nhất tộc còn có truyền nhân, Bạch Cực Nhạc, xem ra những năm gần đây, tất cả mưu toan của ngươi trên đại lục này đều thất bại a.” Có một người khác đáp trên cái cây kia, dung mạo của hắn với người vừa rồi giống nhau như đúc, chỉ là trong ánh mắt lại có cảm giác rất thờ ơ, tựa như không có bất cứ hứng thú gì với những thứ trước mắt, trong tay hắn không có cần câu, chỉ là bên hông treo một vật gì đó nhìn như lưới đánh cá.

“Các ngươi là ai?” Phong Tả Quân hỏi.

“Tiểu tử, ngươi hỏi hai người chúng ta là ai?” Người cầm cần câu cười lạnh nói, “Ngươi có từng nghĩ, ngươi có tư cách này hay không? Năm đó có rất nhiều người cũng từng hỏi tên của ta, nhưng bọn hắn đều bị móc câu của ta đâm xuyên tim.”

Bạch Cực Nhạc trầm giọng nói: “Các ngươi quá nóng vội.”

“Nóng vội à?” Người cầm cần câu cúi đầu nhìn xuống, “Nếu chúng ta còn không tới, có thể ngươi đã phải chết ở chỗ này. Một tên tiện dân họ Bạch như ngươi, được tu luyện Tiên Nhân Thư, còn không biết xấu hổ lấy ra làm mất mặt?”

“Chớ nhiều lời. Bạch Cực Nhạc, thân thể tôn chủ muốn là người nào, chúng ta lập tức mang đi.” Người đeo lưới đánh cá nhìn quét một vòng mọi người ở đây, khẽ nhíu mày.

“Hắn cũng không ở chỗ này.” Bạch Cực Nhạc lạnh lùng trả lời.

“Vậy thì, làm sao có thể gọi hắn tới nơi này?” Người nọ bình tĩnh hỏi.

“Ta biết.” Người cầm cần câu cười nói, “Giết sạch bọn họ, hắn tự nhiên sẽ tới.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 286

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.