Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Ngưng

Phiên bản Dịch · 1511 chữ

Lữ Thiên Thương nâng Lữ Thiên Nhàn dưới đất dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, lại mang theo vài phần vui sướng: “Hắn đã luyện thành Tiên Nhân Thư, Câu Hồn Can của ngươi vô dụng đối với hắn.”

Lữ Thiên Nhàn vỗ đi bụi đất trên người, nhíu mày nói: “Quyển sách năm đó a tỷ mang xuống bị xé mất phần quan trọng nhất, nếu hắn thật sự luyện thành, phải là một phế nhân mới đúng.”

“Đó mới là điểm thú vị.” Lữ Thiên Thương chậm rãi đi lên trước hỏi, “Ngươi tên là gì?”

“Tô Bạch Y.” Tô Bạch Y khẽ nhíu mày.

“Quả nhiên là như thế, phụ thân ngươi họ Tô, còn mẫu thân ngươi, thích nhất là mặc đồ trắng.” Lữ Thiên Thương hơi mỉm cười, “Chúng ta là người thân của ngươi.”

“Ngươi cũng là cữu cữu ta?” Tô Bạch Y bĩu môi.

“Ồ? Xem ra tôn chủ đã tìm ngươi rồi, không, chúng ta không phải cữu cữu ngươi, tuy chúng ta gọi mẫu thân ngươi là a tỷ, nhưng nàng cũng không phải tỷ tỷ ruột của chúng ta.” Lữ Thiên Thương nhàn nhạt nói, “Theo chúng ta về Doanh Châu đi.”

“Vì sao? Đi làm công cụ trường sinh bất lão cho tên Lữ Huyền Thủy kia à?” Tô Bạch Y cười lạnh nói.

Lữ Thiên Thương sửng sốt, nhìn về phía Bạch Cực Nhạc, Bạch Cực Nhạc cũng cả kinh, chuyện này hắn chưa bao giờ nói với người khác, làm sao Tô Bạch Y lại biết? Vẻ mặt Lữ Thiên Thương rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh: “Ngươi là người Doanh Châu, nhà ở Doanh Châu, đương nhiên nên theo chúng ta trở về, còn trở về làm gì, khi đó ngươi mới có thể thực sự hiểu.”

“Đừng nói nhảm, đánh đi.” Tô Bạch Y giơ trường kiếm lên.

Lữ Thiên Thương trầm giọng nói: “Nếu ngươi bằng lòng đi cùng chúng ta, vậy thì lần này Doanh Châu nam lâm, sẽ không thương tổn đến bằng hữu của ngươi.”

“Lấy những lời như vậy để uy hiếp ta, ta chỉ có thể nói, chỉ có ta ở đây, các ngươi mới không thương tổn được bọn họ.” Tô Bạch Y trực tiếp chém một kiếm về phía Lữ Thiên Thương, trong nháy mắt ấy, trên núi cơ hồ có chín phần người, phải run lập cập. Vốn là ngày hè nắng chói chang, bọn họ lại cảm nhận được một luồng hàn ý giá rét của ngày đông.

“Kiếm pháp này là!” Hách Liên Tập Nguyệt cả kinh nói.

“Là kiếm pháp của Tô Hàn, đến từ Côn Luân Tô thị, Thiên Ngưng kiếm pháp!” Tạ Khán Hoa vừa mừng vừa sợ.

Lữ Thiên Thương lui về sau, khó khăn lắm mới tránh thoát được đạo kiếm khí này, nhưng quần áo vẫn nhiễm một tầng sương lạnh, sắc mặt hắn nghiêm lại: “Không nghĩ trong chốn giang hồ thế hệ này, lại có người đồng thời luyện được tuyệt học của bắc cảnh Tô thị và nam cảnh Lữ gia.”

“Các ngươi chờ thời cơ trở về, nhưng chúng ta cũng đã chuẩn bị để đón các ngươi tới!” Tô Bạch Y cầm kiếm đuổi theo.

“Kiếm pháp này so với Tô Hàn năm đó, còn kém xa.” Lúc này Lữ Thiên Nhàn đã vọt lên, cần câu đánh xuống đầu Tô Bạch Y.

“Bằng hữu của ngươi đã nói, thứ này vô dụng đối với ta.” Tô Bạch Y một kiếm đánh bay cần câu.

Trong đám người, thủ tọa Tinh Tú Viện Tinh Thần mặc áo đen lén lút đi tới bên cạnh Ôn Tích, nói với thủ tọa Thiên Cơ Viện Ôn Tà nấp trong đám người nhưng không biết cụ thể ở nơi nào: “Ôn thủ tọa, vậy là ngươi và ta phải đưa ra một lựa chọn.”

Ôn Tà trầm mặc một lát sau mới trả lời: “Ta có thù oán với Học Cung, đương nhiên là không thể liên thủ với bọn họ, nhưng năm đó dù ngươi không tham gia trận chiến ở Nam Hải, thì chắc cũng đã từng nghe trưởng lão trong viện nhắc tới.”

“Nếu Học Cung là địch của chúng ta.” Tinh Thần chậm rãi nói, “Vậy thì Doanh Châu, chính là địch của cả thiên hạ này, dù có bàn lợi ích với bọn họ, bọn họ cũng không xem chúng ta là đồng loại của họ.”

Ôn Tà nở nụ cười lạnh: “Xem ra ở điểm này, chúng ta có thể nhất trí.”

“Lui. Xuống núi!” Tinh Thần điểm chân một cái, lui về sau.

Đám người bắt đầu xôn xao, đệ tử Thiên Cơ Viện và Tinh Tú Viện đang lén lút đi về phía chân núi, còn chúng đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu thì vô cùng ngơ ngác, tất cả bọn họ đều nhìn về phía Bạch Cực Nhạc và Bạch Long Bạch Hạc ba vị thủ lĩnh.

Tô Bạch Y cầm kiếm cùng lúc đánh với hai người Lữ Thiên Nhàn và Lữ Thiên Thương, có vẻ chiếm hết thượng phong, một thân thần thông của Lữ Thiên Nhàn và Lữ Thiên Thương vừa rồi hoàn toàn áp chế ba người Nam Cung Tịch Nhi và cả hai người Tạ Khán Hoa, ở trước mặt Tô Bạch Y hình như không hề có tác dụng. Bạch Hạc thấp giọng hỏi Bạch Cực Nhạc: “Lâu chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Xuống núi đi thôi.” Trả lời hắn lại không phải Bạch Cực Nhạc.

Toàn thân Bạch Cực Nhạc run lên, sau đó hơi cúi đầu: “Hạo Tiên đại nhân.”

Bạch Hạc cũng cả kinh, một nho sinh trung niên đầu bạc đột nhiên xuất hiện sau lưng Bạch Cực Nhạc, người nọ ăn mặc giống hệt hai người Lữ Thiên Nhàn, Lữ Thiên Thương, bên hông đeo một cây ngọc tiêu, nhìn qua có chút khí độ văn nhã, hắn xuất hiện lặng yên không một hơi thở, không chỉ Bạch Hạc không phát hiện, thậm chí tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả đám người Học Cung tam quân tử, cũng không ai nhận thấy hắn đến.

Người đầu bạc móc từ trong lòng ngực ra một cái bình sứ, ném cho Bạch Cực Nhạc. Bạch Cực Nhạc giơ tay nhận lấy, đổ trong bình sứ ra hai viên thuốc, khẽ cau mày.

“Bọn họ có thể xuống núi, còn ngươi thì chưa được, ngươi phải theo ta tới Doanh Châu gặp tôn chủ.” Người đầu bạc trả lời.

Bạch Cực Nhạc đổ hai viên thuốc về trong bình sứ, giao cho Bạch Hạc: “Dẫn mọi người xuống núi, viên thuốc này sau khi ngươi và ca ca ngươi xuống núi hãy ăn vào. Về sau thế gian sẽ không còn Phù Sinh Túy Mộng Lâu nữa.”

Bạch Hạc khó hiểu: “Chúng ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, chỉ để Phù Sinh Túy Mộng Lâu biến mất trên giang hồ thôi sao?”

“Xuống núi!” Bạch Cực Nhạc cả giận nói.

Bạch Long chống vai Bạch Hạc đứng lên, trầm giọng nói: “Lâu chủ, chúng ta sẽ ở nơi đó chờ ngươi trở về.”

Bạch Cực Nhạc gật đầu: “Được.”

Bạch Long chụp vai Bạch Hạc, không để hắn nói cự tuyệt: “Đi!”

Bạch Hạc không dám do dự nữa, cõng Bạch Long lên, mang theo chúng đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu còn lại đi xuống núi, trận chiến vây núi mênh mông cuồn cuộn này có vẻ đã kết thúc tại đây.

“Bạch thị nhất tộc năm xưa, chỉ còn lại ba người các ngươi thôi à?” Người đầu bạc hỏi.

Bạch Cực Nhạc hơi cúi đầu: “Tôn chủ đã đồng ý với ta, sau việc này, Bạch thị nhất tộc sẽ không còn liên quan tới Doanh Châu nữa.”

“Việc tôn chủ đồng ý đương nhiên sẽ làm, nhưng việc ngươi đồng ý với tôn chủ, lại vẫn còn một việc chưa làm được, thế cho nên ta cần phải tự mình tới đây.” Giọng điệu người đầu bạc lạnh nhạt.

Bạch Cực Nhạc cười: “Vốn tưởng rằng đây là việc đơn giản nhất, lại không nghĩ rằng nhiều năm như vậy, trước sau vẫn không làm được.”

Người đầu bạc nhìn Tô Bạch Y cầm kiếm bay múa giữa sân, gật đầu: “Thể xác này đúng là rất không tồi, hôm nay phải mang hắn về Doanh Châu.”

“Không nghĩ Hạo Tiên đại nhân lại tự mình tới đây.” Bạch Cực Nhạc nhàn nhạt nói, “Nếu đại nhân đã tới, vậy thì kết cục hôm nay đã được định sẵn.”

“Ngươi làm rất tốt, trải qua mấy năm tính toán của ngươi, thế gian này đã không còn ai có thể ngăn cản chúng ta.” Người đầu bạc quay đầu lại nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, “Nhưng truyền nhân Vạn Đạo Tâm Môn, không nên để lại.”

Bạch Cực Nhạc khẽ nhíu mày: “Ngươi muốn giết nàng?”

Người đầu bạc gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 309

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.