Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

“Có người tới.” Lữ Thiên Thương bỗng nhiên quay đầu nhìn xuống dưới chân núi, “Tốc chiến tốc thắng!”

Lữ Thiên Nhàn bắt lấy yết hầu Tạ Vũ Linh: “Ngươi so với tên đạo sĩ thối kia, thì kém hơi xa a.”

“Phá!” Phong Tả Quân gầm lên một tiếng, chặt ngang tới Lữ Thiên Nhàn, cần câu của Lữ Thiên Nhàn đâm tới, đâm về phía Phong Tả Quân, lần này Phong Tả Quân không hề đánh bừa, nghiêng người tránh thoát, chém liền tới Lữ Thiên Nhàn ba đạo đao khí, “Đại Phong thức!”

Lữ Thiên Nhàn trực tiếp ném Tạ Vũ Linh ra, sau đó giơ tay trái, nhẹ nhàng đẩy: “Về!”

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Phong Tả Quân đã bị bắn ngược ra.

“Ta tới! Tránh ra!” Nam Cung Tịch Nhi điểm chân một cái, nhảy tới giữa không trung, nàng nhắm mắt, giơ hai tay lên, chỉ thấy quanh người nàng có khí tức chạy quanh, tựa như đang ngưng tụ một luồng sức mạnh cường đại.

Tạ Vũ Linh nhẹ nhàng giẫm lên cành cây bên cạnh, mượn lực nhảy đến bên cạnh Phong Tả Quân, xách cổ áo hắn lên lui tới phía sau Nam Cung Tịch Nhi.

“Đây là sức mạnh của Vạn Đạo Tâm Môn.” Trong sắc mặt Lữ Thiên Nhàn không chỉ không sợ hãi, mà ngược lại còn toát ra vài phần hưng phấn.

“Vạn Đạo Tâm Môn đệ cửu trọng, Thiên Môn, mở!” Đôi tay Nam Cung Tịch Nhi đột nhiên giang ra, trên không trung dường như thật sự có một cánh cửa lớn, Nam Cung Tịch Nhi giang tay, cánh cửa được mở ra, sau đó liền có vô số tia chân khí hóa thành hình kiếm đánh về phía Lữ Thiên Nhàn.

Lữ Thiên Nhàn vội vàng vung cần câu trong tay, tạo thành một lá chắn hư ảo, ngăn cản những tia chân khí đó, nhưng tuy miễn cưỡng chặn được, hắn vẫn bị bức cho lui về sau từng chút một. Hắn quát lớn: “Phàm nhân mở cửa trời, có thể chống được bao lâu?”

Đôi tay Nam Cung Tịch Nhi lại kéo ra thêm chút nữa, lúc này nàng lơ lửng trên không trung có một sự uy nghiêm khôn kể: “Chống được đến khi ngươi chết!” Vừa nói xong, Lữ Thiên Nhàn lại bị bức cho lui về sau một trượng.

Lữ Thiên Thương thấy thế, giơ tay bắt lấy tấm lưới bên hông.

Tạ Khán Hoa vẫn đang cảnh giác chờ giờ phút này, quát khẽ: “Cẩn thận, hắn muốn phóng Thiên La Địa Võng.”

“Cho dù biết, ngươi cũng không tránh khỏi.” Lữ Thiên Thương ném lưới đánh cá lên trời, lưới đánh cá bung ra trên không trung, phạm vi lớn vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.

Tạ Khán Hoa sửng sốt: “Tấm lưới này còn lớn gấp đôi năm đó.” Nhưng phát hiện ra thì đã chậm, lưới đánh cá chụp xuống đầu hắn và Hách Liên Tập Nguyệt, sau đó nhanh chóng ép xuống, Hách Liên Tập Nguyệt dùng ra Xuân Phong chi lực, cố gắng chống cự lại tấm lưới đánh cá kia, bởi vì bọn họ biết, nếu tấm lưới đánh cá này hoàn toàn chụp xuống, vậy thì bọn họ sẽ trở thành phế vật tạm thời mất đi nội lực.

Lữ Thiên Thương không rảnh dây dưa với hai người bọn họ, trực tiếp đi tới bên cạnh Lữ Thiên Nhàn, giơ một bàn tay ấn sau lưng Lữ Thiên Nhàn, Lữ Thiên Nhàn nhân cơ hội vung cần câu lên phía trước, trực tiếp xuyên qua Thiên Môn kiếm trận, đâm vào bả vai Nam Cung Tịch Nhi.

Nam Cung Tịch Nhi kêu thảm một tiếng, “Thiên Môn” vừa rồi nháy mắt tan rã, trực tiếp rơi từ trên không trung xuống.

“Sư tỷ!” Phong Tả Quân vội vàng tiến về phía trước muốn đỡ lấy nàng, nhưng có một người còn nhanh hơn hắn, giọng hét cũng vang hơn hắn.

“Sư tỷ!”

Toàn bộ cây trong núi thời khắc ấy đồng loạt lay động.

Nam Cung Tịch Nhi lơ lửng trên không trung nhắm mắt cười khổ, thường nghe nói người trước khi chết sẽ xuất hiện ảo giác, tất cả ký ức sẽ như đèn kéo quân chạy qua, người muốn gặp nhất cũng sẽ xuất hiện trước mặt, xem ra truyền thuyết là thật, bằng không tiểu tử mất đã biến mất 6 năm kia, sao có thể đột nhiên xuất hiện chứ?

Nhưng những việc kế tiếp lại chứng minh đây không phải ảo giác.

Một bộ áo trắng vọt qua mọi người, tiếp lấy Nam Cung Tịch Nhi trên không trung, người nọ cúi đầu nói: “Sư tỷ, ta tới chậm.”

Trong giọng nói mang theo ba phần vui sướng, ba phần áy náy, ba phần hưng phấn, còn có một phần sợ hãi.

Dù sao mình đi một lần đã hết 6 năm, may mà năm đó sư tỷ chỉ mới 17 tuổi, nếu sư tỷ lớn hơn vài tuổi, vậy thì tội lỗi của mình thật là quá lớn a.

Nam Cung Tịch Nhi mở mắt, có chút khó tin, đưa tay ra: “Tô Bạch Y, là ngươi……”

“Là ta là ta, sư tỷ, Tô Bạch Y ta đã trở lại!” Tô Bạch Y liên tục gật đầu.

Nam Cung Tịch Nhi cười, nàng không nổi nóng, cũng không oán trách, chỉ nở nụ cười nhạt như vậy, sau đó nụ cười dần dần trở nên ấm áp, giống như là cả Thập Lý Lang Đang lại trở về tháng tư hoa Đào nở rộ, nàng cười nói: “Không muộn, trở về là tốt rồi.”

Tô Bạch Y thả Nam Cung Tịch Nhi xuống, có chút thẹn thùng gãi đầu: “Sư tỷ ngươi không mắng ta sao?”

Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt, lúc này mới phục hồi tinh thần: “Đúng vậy, tên tiểu tử thối ngươi, nói rõ ràng đi mấy tháng là trở về, sao lại đi một lần mấy năm như vậy……”

Tô Bạch Y vội vàng giải thích: “Ta thật sự chỉ đi mấy tháng đã trở về, nhưng ai biết Côn Luân sơn là một nơi kỳ quái……”

“Không phải lúc nói những việc này.” Tạ Vũ Linh đã đi tới, đưa thuốc Kim Sang trong tay cho Nam Cung Tịch Nhi, “Sư tỷ chữa thương trước đi.”

Tô Bạch Y nhìn miệng vết thương trên vai Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày, hắn chậm rãi xoay người, nhìn Lữ Thiên Nhàn và Lữ Thiên Thương trước mặt, trầm giọng nói: “Là hai người các ngươi đả thương sư tỷ của ta?”

Lữ Thiên Thương nhìn thấy Tô Bạch Y, hơi sững ra, sau đó chậm rãi phun ra một ngụm khí đục: “Là hắn.”

Lữ Thiên Nhàn cũng cười lạnh: “Dung mạo hắn rất giống a tỷ, cũng rất giống gia hỏa tên Tô Hàn kia.”

“Mang hắn đi!” Lữ Thiên Thương đứng dậy đang muốn tiến lên, nhưng mới bước ra được một bước, lại phát hiện tay mình đã bị người khác nhẹ nhàng ấn xuống, sau đó bụng bị đầu gối của đối phương thúc trúng, rồi lại bị ném bay thẳng ra ngoài.

Thân pháp của Tô Bạch Y, vậy mà còn nhanh hơn hắn! Hắn vừa mới bước ra một bước, Tô Bạch Y đã động thủ trước.

Lữ Thiên Nhàn lập tức giật mình, kéo cần câu về, đánh tới lưng Tô Bạch Y.

Phong Tả Quân vội vàng mở miệng nhắc nhở: “Tô Bạch Y, cẩn thận móc câu của hắn.”

Tô Bạch Y không biết cái móc câu nho nhỏ này có gì đáng sợ, Quân Niệm kiếm bên hông lập tức ra khỏi vỏ, trực tiếp đón lấy móc câu. Dây câu quấn quanh thân kiếm vài vòng, sau đó câu chặt lấy Quân Niệm kiếm. Lữ Thiên Nhàn nhếch miệng cười, kéo mạnh cần câu về sau.

Tô Bạch Y sửng sốt, cũng kéo về phía mình một cái: “Ngươi cảm thấy sức lực mình lớn lắm à?”

Lữ Thiên Nhàn thất tha thất thểu, loạng choạng đi tới phía trước vài bước, vẻ mặt ngơ ngác. Dây câu của hắn quấn lấy kiếm của đối phương, lúc này kiếm khí của đối phương phải bị tiết hết mới đúng, nhưng vì sao Tô Bạch Y cứ như không hề có phản ứng. Hắn không tin, lại kéo lại.

“Ta thấy ngươi đang khinh thường ta.” Tô Bạch Y cả giận nói, trường kiếm trong tay đột nhiên vung lên, trực tiếp quăng cả Lữ Thiên Nhàn cả cần câu đi, Lữ Thiên Nhàn đâm thẳng vào cây đại thụ bên cạnh.

Phong Tả Quân kinh ngạc đến nỗi miệng suýt rơi xuống: “Tô Bạch Y, ngươi trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?”

Tô Bạch Y cũng sửng sốt: “Lợi hại à? Ta còn chưa động thủ, hắn đã ngã xuống a.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 276

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.