Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tứ Phương

Phiên bản Dịch · 1498 chữ

Giang Nam Hoài thành.

Đông Phương gia.

Đông Phương Khởi nhìn hai người áo đen trước mặt, siết chặt trường thương trong tay. Sau lưng hắn đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, tuy rằng hai người kia từ đầu tới giờ vẫn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng trong sự bất động không lộ thanh sắc ấy lại mang theo cảm giác áp bức cực mạnh làm hắn không thở nổi, Đông Phương Khởi cưỡng ép đè chân khí trong cơ thể xuống, hít sâu một hơi sau đó hỏi: “Các ngươi là ai?”

“Lữ Thiên Mãn.”

“Lữ Thiên Cô.”

“Từ Doanh Châu đến.” Hai người tháo nón trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi lạnh nhạt, dung mạo hai người gần như giống hệt nhau, là một cặp huynh đệ sinh đôi.

“Quả nhiên.” Đông Phương Khởi nhẹ nhàng vung cây thương bạc trong tay một cái, có một đám thương khách từ ngoài viện đồng thời vọt vào, vây quanh hai người Doanh Châu kia.

“Hôm nay hai người chúng ta đến, chỉ để báo cho Đông Phương gia chủ một tin.” Lữ Thiên Mãn điểm chân một cái, đã vọt tới bên cạnh Đông Phương Khởi, hắn đặt tay lên cổ Đông Phương Khởi, nếu trong tay hắn có giấu dao, chỉ cần nhẹ nhàng vẽ một đường, thì đầu Đông Phương Khởi đã phải rơi xuống đất.

“Doanh Châu nam lâm, hy vọng Đông Phương gia chủ có thể tới đón chào.” Tay Lữ Thiên Cô nhẹ nhàng áp xuống một cái, tất cả trường thương trong tay đám thương khách đều rời tay bay ra, dừng bên cạnh hắn.

“Bờ Nam Hải, cách nơi này ngàn dặm, Đông Phương gia chúng ta ở Giang Nam, có can hệ gì?” Đông Phương Vân Ngã bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Đông Phương Khởi, đánh một quyền tới bụng Lữ Thiên Mãn. Lữ Thiên Mãn cười, hóp bụng lại, lập tức lùi lại giữa sân.

“Chuyến này Doanh Châu, chắc chắn sẽ nhất thống giang hồ, nếu Đông Phương gia tới Nam Hải đón chào, vậy thì Giang Nam, sẽ thuộc quyền sở hữu của Đông Phương gia. Các vị tôn sứ cũng cực kỳ coi trọng Đông Phương gia chủ, vậy nên chắc lựa chọn của Đông Phương gia chủ sẽ không làm chúng ta thất vọng.” Lữ Thiên Mãn cúi đầu nói.

Tay Đông Phương Vân Ngã nhấc lên, một thanh trường thương màu đỏ từ trong phòng bay vụt ra, dừng lại trong tay hắn, mặt hắn không cảm xúc nói: “Năm xưa ta liên hợp với Phù Sinh Túy Mộng Lâu, giết Nhược Hư, là vì ta cảm thấy dã tâm của hắn sẽ hại tứ đại gia tộc, cũng sẽ khiến Đông Phương gia chúng ta đi vào đường cùng. Chuyện này làm ta hổ thẹn, nhưng lại không thể không làm, nhưng, Đông Phương Vân Ngã, Đông Phương gia chúng ta, lại tuyệt không phải hạng người hám danh lợi bán bạn cầu vinh!”

Vẻ mặt Lữ Thiên Mãn dần dần trở nên trầm xuống, hắn nhướn mày: “Ta nghĩ, Vương gia có lẽ sẽ có hứng thú với vị trí chủ nhân của Giang Nam hơn.”

“Vậy thì cứ tới tìm đi.” Đông Phương Vân Ngã vung trường thương chỉ về phía hai người, “Bờ Nam Hải, Đông Phương gia sẽ đến, nhưng là đến để giết các ngươi!”

“Được!” Lữ Thiên Mãn nở nụ cười lạnh, tung người rời đi cùng Lữ Thiên Cô, rời khỏi phủ của Đông Phương gia.

Hiên Duy thành.

Phố Phượng Khởi, trước cửa Vương gia.

Một người một kiếm, canh giữ ở đầu phố.

“Gia gia, ta chỉ là một người đọc sách a.” Vương Bất Trần thở dài một tiếng, cắm kiếm xuống đất.

Hai người áo đen xuất hiện ở đầu phố, bọn họ nhìn Vương Bất Trần, khẽ nhíu mày.

“Ngươi là ai?” Lữ Thiên Mãn hỏi.

“Đại gia chủ của Vương gia, Vương Bất Trần. Các ngươi là người từ Doanh Châu tới?” Vương Bất Trần nhướn mày.

“Ta tên Lữ Thiên Mãn, đây là đệ đệ ta Lữ Thiên Cô.” Lữ Thiên Mãn nhìn bức tường hư ảo được tạo thành từ kiếm khí trước mặt, giơ một ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái rồi lại rụt về, hắn tán thưởng một câu, “Kiếm khí rất lợi hại.”

“Phía sau hắn, còn có một cao thủ khác. Bằng không lấy sức của một mình hắn, không bày ra được tường kiếm như vậy.” Lữ Thiên Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau Vương Bất Trần, tuy rằng nơi đó không hề có một bóng người.

Cạnh hồ nước trong hậu viện của Vương gia, lão nhân tóc trắng xoá nhìn mặt hồ bình lặng.

Một thanh trường thương bay lơ lửng trên mặt hồ.

“Bất Trần, bảo bọn họ đi.” Vương Nhất trầm giọng nói.

Vương Bất Trần làm động tác “Mời”: “Hai vị, Vương gia không hoan nghênh các ngươi, xin hãy đi cho.”

“Thù của các ngươi với Đông Phương gia, chúng ta có thể báo giúp các ngươi. Địa vị các ngươi mất đi ở Giang Nam, chúng ta có thể tìm lại cho các ngươi.” Lữ Thiên Mãn chậm rãi nói.

“Đó cũng là việc riêng của chúng ta với Đông Phương gia.” Vương Bất Trần nhìn thanh kiếm trước mặt, “Nếu các ngươi bước vào con phố này, vậy thì chính là kẻ địch của Vương gia chúng ta.”

“Ngươi đưa ra một lựa chọn sai lầm, giống như phụ thân ngươi vậy.” Hai người Lữ Thiên Mãn xoay người bỏ đi, không chút do dự, bởi vì bọn họ biết, người đứng sau lưng Vương Bất Trần, thực lực hơn xa bọn họ.

“Gia gia, cao thủ như vậy, trên Doanh Châu có mấy tên? Chắc không quá nhiều chứ.” Vương Bất Trần thấy hai người bỏ đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Bọn họ lấy Thiên Cang làm tên, ít nhất có ba mươi sáu tên, mà ở trên bọn họ, còn có không ít cao thủ.” Vương Nhất trầm giọng nói.

“Vậy thì thật sự khó làm, bất cứ ai trong hai người kia, đều sàn sàn với phụ thân a.” Vương Bất Trần rút kiếm, xoay người trở về, “Lá thư Học Cung gửi tới, trả lời như thế nào đây?”

“Đồng ý với bọn họ. Nếu trong tộc có người phản đối, cứ nói là ý ta.” Vương Nhất giơ tay, trường thương trên mặt hồ xoay một vòng, bay về tay hắn.

“Hiểu rồi.” Vương Bất Trần cắm trường kiếm vào vỏ.

Hứa Nặc thành.

Trên bích hồ, một con thuyền nhỏ màu xanh biếc nhẹ nhàng đong đưa, làm mặt hồ dao động, sóng biếc dập dờn.

“Công tử, công tử, có phải quá gấp rồi không?” Nử tử trên thuyền mặt đỏ ửng, thở hồng hộc.

“Cảnh đẹp lại có giai nhân, đương nhiên phải sốt ruột một chút.” Nam tử cởi áo xanh của mình ra, vùi đầu vào bộ ngực nữ tử.

“Công tử.” Nữ tử vuốt ve đầu nam tử, cuối cùng nhắm hai mắt lại.

Một con thuyền khác đi ngang qua bên cạnh bọn họ, Lữ Thiên Mãn và Lữ Thiên Cô đứng trên thuyền, nhìn về phía con thuyền của bọn họ.

“Công tử thanh y thiếu niên lang, Giang Nam lai khứ hạnh viên phương?” Lữ Thiên Mãn nhẹ giọng nói, “Công tử trong thuyền, có phải là Thanh Y Lang, thiếu chủ Giang Nam Tạ gia không?”

“Cút cút cút.” Thanh Y Lang ngẩng đầu, tùy ý vung tay, “Đừng làm mất nhã hứng của ông.”

Con thuyền hai người Lữ Thiên Mãn đang đứng dưới cái vung tay tùy ý kia đã bị đổi hướng, đi sang một hướng khác. Lữ Thiên Cô có chút bất mãn, giơ tay muốn đánh một chưởng về phía trước, lại bị Lữ Thiên Mãn giơ tay ngăn lại, Lữ Thiên Mãn nhìn xuống dưới chân: “Phía dưới có ít nhất 30 tên giỏi thuật ám toán dưới nước.”

“Giết sạch bọn họ cũng chẳng tốn mấy chiêu.” Lữ Thiên Cô hừ lạnh.

“Chuyến này chỉ đi chiếu cáo thiên hạ, không giết người, tôn sứ đã dặn dò.” Lữ Thiên Mãn trầm giọng nói.

“Không nói với tên Thanh Y Lang kia thêm vài câu à?” Lữ Thiên Cô buông tay xuống.

“Không cần, xem ra thái độ của Tạ gia cũng rất rõ ràng.” Lữ Thiên Mãn nở nụ cười lạnh, “Tới Thiên Trục thành đi, nơi đó còn có nhà cuối cùng trong tứ đại gia tộc, binh khí phường, Lục gia.”

“Trong tứ đại gia tộc, Lục gia là gia tộc dễ dàng bỏ qua đạo lý làm người nhất.” Lữ Thiên Cô sâu kín nói.

“Cho nên, bọn họ rất cần, một lý do để bỏ qua đạo lý làm người.” Lữ Thiên Mãn trả lời.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 311

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.