Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụ Thuộc

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

Bờ Nam Hải.

Doanh Châu.

“Nữ tử tu luyện Vạn Đạo Tâm Môn kia, rốt cuộc thân thế thế nào?” Lữ Hạo Tiên đi tới biệt viện Bạch Cực Nhạc tạm ở.

Bạch Cực Nhạc vốn đang nhắm mắt dưỡng thương, nghe thấy Lữ Hạo Tiên đi vào, mở mắt trả lời: “Nam Cung Tịch Nhi, là con gái của Tạ Khán Hoa với Nam Cung Vũ Văn muội muội của Nam Cung Vân Hỏa, bái Nho Thánh làm thầy, nhưng trên thực tế võ học là do Học Cung nhị quân tử Nam Ngọc Lâu truyền lại.”

“Đệ tử Học Cung, vậy vì sao lại biết Vạn Đạo Tâm Môn?” Lữ Hạo Tiên hỏi.

“Vạn Đạo Tâm Môn được Tiết Thần Quan xếp hàng thứ hai trên Thiên Võ bảng truyền lại, hai người quen biết nhau từ Anh Hùng đại hội ở Giang Nam, võ học tất nhiên là từ Tiết Thần Quan. Nhưng Tiết Thần Quan không có huyết mạch của Diệp thị nhất tộc, không thể hoàn toàn kế thừa nội lực Vạn Đạo trong Thiên Địa Đồng Bi, cho nên dù Tiết Thần Quan tu tập Vạn Đạo Tâm Môn, cũng không hoàn chỉnh.” Bạch Cực Nhạc trầm giọng nói.

Lữ Hạo Tiên khẽ nhíu mày: “Nhưng Nam Cung Tịch Nhi, Vạn Đạo Tâm Môn của nàng không có bất cứ tỳ vết gì. Sở dĩ nàng bại ở trận chiến Thập Lý Lang Đang, chẳng qua là vì còn quá trẻ, chưa thể phát huy được uy lực thật sự của Vạn Đạo Tâm Môn thôi.”

“Về Nam Cung thế gia, năm đó chúng ta cũng từng có suy đoán.” Một giọng nói non nớt từ ngoài cửa truyền vào, Bạch Cực Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đứa trẻ đi vào, Bạch Cực Nhạc cau mày, hắn không nhận ra được đứa trẻ này là ai, nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc khó nói.

“Đại tôn sứ.” Lữ Hạo Tiên xoay người, hành lễ.

“Đại tôn sứ?” Bạch Cực Nhạc sửng sốt.

“Ta là Lữ Phàm Tiên.” Đứa trẻ nói với Bạch Cực Nhạc.

“Lữ Phàm Tiên?” Bạch Cực Nhạc không tự chủ được, nắm chặt tay.

“Năm đó khi nhìn thấy tên Nam Cung Vân Hỏa kia, ta đã có một cảm giác đặc biệt, bọn họ rất có khả năng chính là hậu nhân của Diệp thị nhất tộc, đổi thành họ Nam Cung ẩn náu thế gian. Đó cũng là nguyên nhân vì sao năm đó sau khi chúng ta về nam, ta bảo ngươi nghĩ mọi cách nhất định phải diệt trừ toàn bộ Thiên Môn Thánh Tông. Bây giờ xem ra, Nam Cung Tịch Nhi kia đã hoàn toàn hấp thụ được nội lực Vạn Đạo trong Thiên Địa Đồng Bi, nói ngắn gọn, nàng đã là người kế thừa Diệp thị nhất tộc thế hệ này.” Đứa trẻ nhìn về phía Lữ Hạo Tiên, “Xem ra ta cần phải tới mảnh đại lục này một chuyến.”

Lữ Hạo Tiên khẽ nhíu mày: “Đại tôn sứ muốn đích thân đến? Nếu không thì cứ để ta đi thôi.”

“Không, ngươi và ta cùng đi.” Đứa trẻ xoay người nói, “Ngươi biết, một tộc nhân Diệp thị tu tập Vạn Đạo Tâm Môn, còn kế thừa Thiên Địa Đồng Bi, có ý nghĩa gì không?”

“Chẳng lẽ……” Trong vẻ mặt Lữ Hạo Tiên toát ra một tia kinh ngạc.

Bạch Cực Nhạc đã nhận ra tia kinh ngạc này, cũng đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

“Đi, Thập Lý Lang Đang, Học Cung Nho gia, cũng là nơi có duyên a.” Đứa trẻ đi ra ngoài phòng.

“Chờ một chút.” Lữ Hạo Tiên nhìn qua Bạch Cực Nhạc, do dự một lát sau đó nói, “Tộc nhân Bạch thị những năm gần đây làm rất tốt, hai địch nhân lớn nhất của chúng ta, Thượng Lâm Thiên Cung cùng với Thiên Môn Thánh Tông đều đã không còn tồn tại, Tô Bạch Y hiện giờ cũng đã được mang về Doanh Châu. Vậy thì về khế ước giữa chúng ta và tộc nhân Bạch thị……”

“Chờ tới lúc thiên hạ này thuộc sở hữu của Lữ gia chúng ta, thì phàm là tộc nhân trong thiên hạ, vô luận họ Bạch, họ Tô, hay là họ Diệp, đều là tôi tớ của chúng ta.” Đứa trẻ không hề quay đầu, lập tức đi ra ngoài, “So với bây giờ, thì có khác gì đâu?”

Nắm tay của Bạch Cực Nhạc siết chặt, sát ý trên người cũng càng lúc càng nồng, nhưng đứa trẻ kia lại có vẻ không hề phát hiện, đi thẳng. Lữ Hạo Tiên giơ tay, áp sát ý của Bạch Cực Nhạc xuống. Bạch Cực Nhạc quay đầu, nhìn Lữ Hạo Tiên: “Thế này không giống ước định của chúng ta.”

Lữ Hạo Tiên thở dài, lắc đầu: “Vừa rồi nếu bị hắn nhận thấy được một tia sát ý, thì bây giờ ngươi đã chết.”

“Nếu ta muốn tìm chết, vậy thì cho dù là hắn, cũng phải chôn cùng ta.” Bạch Cực Nhạc cười lạnh nói.

Lữ Hạo Tiên cũng xoay người đi ra ngoài: “Mấy năm nay hắn tu tập Lục Lạc thần công, tuy cơ thể biến thành đứa trẻ, nhưng võ công lại hơn xa năm đó, đã ở trên ta. Về khế ước giữa chúng ta với Bạch thị nhất tộc, ta sẽ trao đổi với tôn chủ, ngươi chờ một chút. Nhưng mà có một câu, Lữ Phàm Tiên nói cũng không sai.”

“Câu nào?” Bạch Cực Nhạc hỏi.

“Chờ khi tôn chủ chính thức bước chân vào mảnh đại lục này, thì tất cả sẽ không có gì quá khác biệt.” Lữ Hạo Tiên chậm rãi nói.

Thiên ngục.

Tô Bạch Y mơ mơ màng màng mở mắt, lúc này hắn bị trói trên một cây cột sắt, hai tay hai chân đều bị khóa bằng xích sắt, hắn muốn giãy dụa, lại phát hiện những sợi xích sắt này vô cùng cứng rắn, mình dùng hết toàn lực chẳng qua cũng chỉ phát ra vài tiếng vang thôi.

“Những sợi xích này đều làm từ huyền thiết, bằng chút nội lực của ngươi hiện giờ, thì không cần lãng phí thời gian.” Lữ Huyền Thủy ngồi bên dưới Tô Bạch Y, trước mặt bày một cái bàn vuông bằng bạch ngọc, trên bàn có một chung rượu cùng với một chén rượu, hắn đang ngồi đó tự rót tự uống.

Tô Bạch Y hung tợn nói: “Ngươi luôn nói mong chờ tới lúc thật sự được gặp nhau, chính là gặp nhau như thế này à?”

“Vừa gặp nhau, ngươi đã hủy đi Huyền Dương cung mà ta ở trăm năm qua, còn có tư cách nói ta?” Lữ Huyền Thủy cười uống một chén rượu.

“Cữu cữu, thương lượng với ngươi chuyện này, thả ta xuống, cùng uống với ngươi mấy chén, được không?” Tô Bạch Y cười nói.

Lữ Huyền Thủy lắc đầu: “Không được, Huyền Dương cung hủy đi có thể xây lại, Thiên ngục hủy đi, thì không có chỗ nhốt ngươi.”

Tô Bạch Y thở dài một tiếng: “Đã gọi ngươi là cữu cữu rồi, không ngờ ngươi vẫn không màng chút thân tình a. Nghe nói ngươi thương yêu mẫu thân ta nhất, bây giờ lại muốn giết con của nàng, thế này thật sự là mỉa mai a mỉa mai.”

Lữ Huyền Thủy lại rót một chén rượu: “Nếu ngươi là nữ, ta sẽ không giết ngươi.”

Tô Bạch Y sửng sốt: “Vì sao? Việc này còn có phân biệt nam nữ?”

Lữ Huyền Thủy đứng lên, nhìn Tô Bạch Y: “Nếu ngươi là nữ, ta sẽ cưới ngươi.”

Tô Bạch Y cả kinh, da gà toàn thân nổi lên, hắn cố nén sự ghê tởm trong lòng, nói: “Cữu cữu có phải ngươi đợi ở Doanh Châu này lâu quá, đợi đến hỏng đầu rồi không?”

Lữ Huyền Thủy nhìn Tô Bạch Y từ trên xuống dưới, trong ánh mắt toát ra sự ôn nhu, làm da gà của Tô Bạch Y nổi lên liên tục, một hồi lâu sau hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Khuôn mặt này của ngươi thật sự quá giống mẫu thân ngươi.” Nói xong, Lữ Huyền Thủy lại ngồi xuống, bưng chén rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.

Tô Bạch Y thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi to như hạt đậu trên trán chảy xuống, vừa rồi Lữ Huyền Thủy nhìn hắn vài cái, còn làm hắn sợ hơn có mấy thanh kiếm chỉ vào người mình.

“Chẳng lẽ ngươi không tò mò, mẫu thân ngươi là người như thế nào à?” Lữ Huyền Thủy bỗng nhiên nói.

“Đương nhiên tò mò, ta chưa từng gặp nàng, thậm chí ngay cả tên nàng, cũng vừa mới biết.” Tô Bạch Y trả lời.

“Băng sinh ngọc thủy vân như nhứ. Ta là Thủy, mẫu thân ngươi là Vân. Doanh Châu đại tôn sứ Lữ Huyền Vân, đó là nữ tử xinh đẹp nhất Doanh Châu lênh đênh trên Nam Hải trăm ngàn năm qua……” Trong giọng Lữ Huyền Thủy tràn đầy ôn nhu.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 249

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.