Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội Họp

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Bờ Nam Hải.

Chúng đệ tử Học Cung dựng trại ở bờ biển, tòa Doanh Châu kia ở cách đó không xa, có điều xung quanh Doanh Châu vẫn có mây mù lượn lờ, không nhìn rõ diện mạo thật. Tức Mặc Hoa Tuyết một mình đứng ở bờ biển, Hồng Nhan kiếm bên hông ngo ngoe rục rịch, Mạc Vấn đi tới bên cạnh nàng, đè Hồng Nhan kiếm lại, nhìn về phía nàng lắc đầu: “Chỉ dựa vào một mình ngươi, vẫn không thể làm được.”

“Nếu ta tới chậm thì làm sao bây giờ?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.

“Nếu hắn ở đây, sẽ không hy vọng ngươi đi, bởi vì sư muội đối với hắn rất quan trọng, nhưng ngươi lại càng quan trọng hơn.” Mạc Vấn mặt không cảm xúc nói.

Tức Mặc Hoa Tuyết do dự một lát, cuối cùng gật đầu: “Ngươi nói rất có lý.” Nói xong, Tức Mặc Hoa Tuyết liền xoay người đi về doanh trại.

Mạc Vấn thở dài một hơi: “Không ngờ vậy mà lại có ngày, ta chính miệng nhắc tới Nam Ngọc Lâu, thật là thất bại a.”

“Mạc thành chủ là người tốt.” Chu Chính cười đi tới bên cạnh Mạc Vấn.

Mạc Vấn lắc đầu: “Ngươi đừng nói hai chữ người tốt này với ta, trong chuyện tình cảm sợ nhất chính là hai chữ này.”

“Nhưng Tức Mặc thành chủ có một câu không sai, nếu chậm thì làm sao bây giờ? Chúng ta cần nhanh chóng động thủ một chút.” Chu Chính thu nụ cười, vẻ mặt nghiêm lại.

“Các phái khác thế nào rồi?” Mạc Vấn hỏi.

Chu Chính nở nụ cười khổ: “Đều nói là đang trên đường, nhưng các môn phái đều có tâm tư riêng, thật sự có thể nắm tay kháng địch hay không, còn rất khó nói. Sợ là có rất nhiều môn phái, tới thời khắc cuối cùng mới đến, chờ cho chúng ta đại chiến với Doanh Châu một hồi trước, tới khi lưỡng bại câu thương mới ra.”

Mạc Vấn gật đầu: “Vốn là một trận khó đánh, còn tính toán cho riêng mình.”

“Dù sao không phải ai cũng muốn liều mạng, có đôi khi sống sót quan trọng hơn bất cứ việc gì.” Chu Chính khẽ thở dài.

“Có người tới.” Mạc Vấn nghe thấy tiếng vó ngựa, chỉ thấy cách đó không xa, có một đội nhân mã trùng trùng điệp điệp đi về phía bọn họ, bên hông mỗi người đều đeo một thanh trường đao, trường đao không có vỏ, trong đêm tối vẫn lóe hàn quang lạnh lẽo.

“Là Thiên Hiểu Vân Cảnh?” Mạc Vấn sửng sốt.

Chu Chính cũng có chút kinh ngạc: “Nhiều người như vậy? Đây là muốn dọn cả Thiên Hiểu Vân Cảnh đến Nam Hải à?”

Người cầm đầu tháo mũ trùm đầu xuống, rũ cát bụi trên người đi, giục ngựa đi tới trước mặt hai người Chu Chính và Mạc Vấn: “Phong gia Phong Ngọc Hàn, bái kiến Chu quân tử và Mạc thành chủ.”

Mạc Vấn cúi đầu nói: “Thì ra là Phong tông chủ a, tri kỷ đã lâu!”

Phong Ngọc Hàn bĩu môi: “Quả thật là tri kỷ đã lâu, mấy năm qua, Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta thường hay thu được hóa đơn đến từ Ác Ma thành, lần nào đọc xong cũng muốn tới thăm hỏi Mạc thành chủ một phen. Nhưng thiên hạ đều nói, đao của ta có thể xếp vào đệ tam, còn đao của Mạc thành chủ, chắc chắn là đệ nhất. Cho nên thôi vậy.”

“Ha ha ha ha. Phong tông chủ nói đùa.” Mạc Vấn có chút ngượng ngùng mà gãi đầu.

“Mấy năm qua, khuyển tử ít nhiều cũng được Mạc thành chủ dạy dỗ.” Phong Ngọc Hàn chắp tay nói.

Mạc Vấn thở dài một tiếng: “Tả Quân hắn……”

“Không cần nhiều lời.” Phong Ngọc Hàn phất tay ngắt lời Mạc Vấn, “Tả Quân là vinh quang của Phong gia ta, hắn chết, Học Cung và Ác Ma thành đều không có bất cứ trách nhiệm gì, thù của hắn, Phong gia chúng ta tất sẽ báo. Hôm nay toàn bộ người của Thiên Hiểu Vân Cảnh có thể chiến đấu đều đã tới, chỉ chờ Học Cung ra lệnh một tiếng, chúng ta lập tức rút đao.”

Chu Chính gật đầu nói: “Được.”

Vừa dứt lời, có một đoàn nhân mã khác từ phía đông chạy tới, một lá cờ màu đỏ thẫm tung bay theo gió đêm, chữ “Vương” trên cờ có thể nhìn thấy lờ mờ.

“Giang Nam Vương gia?” Phong Ngọc Hàn liếc mắt nhìn Chu Chính một cái, từ sau Anh Hùng đại hội năm ấy, Vương gia gần như đã mai danh ẩn tích.

“Giá!” Có một người giục ngựa từ trong đám người đi ra, đi tới trước mặt đám người Chu Chính, nhảy xuống ngựa, chỉ thấy người vừa tới khuôn mặt tuấn tú, khí độ nho nhã, đúng là đại gia chủ hiện tại của Vương gia Vương Bất Trần, hắn nhìn về phía mọi người, chắp tay nói, “Vãn bối Vương Bất Trần, bái kiến các vị tiền bối.”

Chu Chính đáp lễ: “Chào Vương công tử, không ngờ Vương gia lại đến sớm nhất trong tứ đại gia tộc.”

“Thế nào? Cảm thấy Vương gia ta là loại đê tiện vô sỉ, tham sống sợ chết? Không nên tới trước à?” Vương Bất Trần cười nói.

Chu Chính lắc đầu: “Không phải ý này.”

“Nghĩ chúng ta như vậy cũng không sai, Vương gia chúng ta đã từng phạm phải sai lầm.” Vương Bất Trần lấy trong lòng ngực ra một sách quyển sách và một cây bút nhỏ màu đỏ sẫm, đưa cho Chu Chính.

Chu Chính sửng sốt: “Sao thế?”

“Chu quân tử, ta đã đọc sách của ngươi mười mấy năm, phiền Chu quân tử cho ta một chữ ký, như vậy thì chuyến đi Nam Hải này, học sinh có chết cũng không tiếc!” Vương Bất Trần liếm môi, vẻ mặt có chút kích động.

“Ây……” Chu Chính bất đắc dĩ cười, nhận bút sau đó viết tên của mình lên sách.

Vương Bất Trần thu sách: “Tuy ta là đại gia chủ, nhưng trong nhà còn có một vị có tiếng nói hơn, hắn nói cuộc đời này còn có thể đánh một trận, muốn thử một lần không chiến vì mình.”

“Ồ?” Chu Chính nhướn mày.

“Mà chiến vì thiên hạ.” Vương Bất Trần xoay người lên ngựa, “Chúng ta tìm chỗ khác dựng trại. Tuy nói là chuyến này Vương gia đồng lòng với Học Cung, nhưng dù sao cũng có một người, khi ta gặp, vẫn sẽ phải rút kiếm.”

“Ai?” Mạc Vấn hỏi.

“Người đó cũng tới rồi.” Chu Chính nhìn về phía xa.

Giang Nam tứ đại gia tộc, nhân mã của Đông Phương gia cũng tới.

Người đi đằng trước, đương nhiên chính là gia chủ Đông Phương gia, Đông Phương Vân Ngã.

“Nhiều năm trước, ta từng gặp Đông Phương gia chủ một lần, ta cảm thấy khí chất trên người hắn, hình như đã thay đổi.” Phong Ngọc Hàn thấp giọng nói.

“Khi mà ngươi bị dã tâm đè nén nhiều năm, sau một khắc hoàn toàn bùng nổ, khí chất trên người ngươi cũng sẽ thay đổi. Sau khi hổ lộ ra nanh vuốt, thì cũng không trở về làm mèo được nữa.” Chu Chính nói.

“Chu quân tử thực sự rất có tài văn chương, trở về ta cũng phải đọc sách của Chu quân tử mới được.” Mạc Vấn cười nói.

Chu Chính nở nụ cười khổ: “Vậy thì cũng phải sống trở về trước đã a.”

“Nhân mã của Đông Phương gia đã đến.” Đông Phương Vân Ngã giục ngựa đi tới trước mặt bọn họ, “Mọi việc đều nghe theo hiệu lệnh của Học Cung.”

Chu Chính sâu kín nói: “Đánh hay lùi, đều do chúng ta sai khiến?”

Đông Phương Vân Ngã lắc đầu: “Quân tử nói đùa, chỉ chiến, không lùi!”

Chu Chính thở dài một tiếng: “Đông Phương gia chủ là người hào hùng a.”

“Có câu nói, ta từng nói với đám người Doanh Châu kia, ở đây, ta cũng muốn nói lại với các vị.” Đông Phương Vân Ngã quay đầu ngựa lại, đi về phía đoàn nhân mã của mình, “Giết Vương Nhược Hư, là vì Đông Phương gia chúng ta, nhưng không có nghĩa Đông Phương gia chúng ta, là loại đê tiện bợ đỡ.”

“Đông Phương Vân Ngã, là một người đáng tin cậy.” Một công tử tuấn tú, thân mặc áo xanh không biết đã xuất hiện bên cạnh bọn họ từ khi nào.

“Thanh Y Lang, ngươi tới từ khi nào?” Mạc Vấn sửng sốt.

“Vừa mới tới, đại diện cho Giang Nam Tạ gia tới.” Thanh Y Lang sâu kín nói.

“Nhân mã của Tạ gia các ngươi đâu?” Mạc Vấn nhìn xung quanh một vòng, vẫn chưa nhìn thấy có nhân mã của Tạ gia.

Thanh Y Lang cười nói: “Nhân tài của Tạ gia điêu tàn, chuyến này chỉ có một mình ta, chê cười, chê cười rồi.”

Chu Chính nghe vậy không hề kiêng kỵ cái gì mà lễ nghi quân tử cả, trực tiếp mắng: “Vốn tưởng là ác nhân thì lại mang theo tất cả tinh nhuệ trong nhà tới huyết chiến, cảm thấy là người một nhà, thì chỉ có một tên không biết xấu hổ chạy tới góp cho đủ số!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 269

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.