Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản Đồ

Phiên bản Dịch · 1647 chữ

Ba ngày sau.

Giang Nam tứ đại gia tộc Lục gia cuối cùng cũng mang theo nhân mã của họ khoan thai tới muộn, gia chủ Lục Thiên Hành vẫn treo thanh thiết chùy thương hiệu kia bên hông, đi theo bên cạnh hắn là một người trẻ tuổi cường tráng, vẻ mặt chất phác, da ngăm đen, đúng là Lục Tần ngày ấy theo hắn tới Anh Hùng đại hội ở Hiên Duy thành.

Lúc này trời chưa sáng, người trong các doanh trại vẫn đang ngủ say, chỉ có một mình Chu Chính ngồi trên một tảng đá lớn, trước mặt là bàn cát, đang tính toán việc chiến với Doanh Châu, nghe thấy tiếng vó ngựa hắn xoay người, đầu tiên là hơi cau mày, sau đó nhìn thấy cờ của Lục gia, lông mày lập tức giãn ra, thậm chí không nhịn được thấp giọng nói một câu: “Thật tốt quá.”

“Thì ra là Chu Chính quân tử.” Lục Thiên Hành chắp tay nói với Chu Chính.

“Lục gia chủ, cuối cùng cũng chờ được ngươi!” Chu Chính nhảy từ trên tảng đá xuống, đi tới trước mặt Lục Thiên Hành.

Lục Thiên Hành cười, nhìn doanh trại phía sau: “Xem ra ta đã tới muộn.”

“Không muộn không muộn, Lục gia chủ đến, vậy thì Giang Nam tứ đại gia tộc đã đến đông đủ, cộng thêm Thiên Hiểu Vân Cảnh, Ác Ma thành và Học Cung chúng ta, đại bộ phận của Duy Long Chi Minh năm đó đã tới rồi.” Chu Chính trả lời.

Lục Thiên Hành thở dài một tiếng: “Hai nhà còn lại của Đại Trạch Phủ, sợ là sẽ không tới, còn Thượng Lâm Thiên Cung năm đó thống lĩnh thiên hạ, hiện giờ cũng không còn tồn tại nữa……”

“Lời này của Lục gia chủ sai rồi.” Một hòa thượng mặc tăng bào trắng từ trong doanh trại phía sau đi ra, đúng là thủ tọa Hình Luật Viện hiện giờ, Giới Tình Bất Giới Sắc, “Thượng Lâm Thiên Cung chúng ta, tuy không còn uy thế cầm đầu giang hồ như năm đó nữa, nhưng việc chống lại Doanh Châu, vẫn sẽ dồn hết toàn lực.”

“Rất tốt.” Lục Thiên Hành gật đầu, “Không biết kế tiếp Chu quân tử có tính toán gì không?”

“Đêm qua chúng ta đã thương lượng, hôm nay sẽ phát động tấn công Doanh Châu, nhưng trong sắp xếp của ta vẫn thiếu một chỗ, không giải quyết được, cho nên đêm nay mới ở đây nghĩ cách giải quyết, nghĩ mãi không ra cách nào, không ngờ, lại chờ được Lục gia chủ, vậy thì chỗ thiếu sót kia bây giờ đã có thể bổ sung.” Trong giọng Chu Chính vẫn mang theo vài phần vui sướng, bình thường hắn cũng không phải người vui mừng lộ rõ trên nét mặt như vậy, nhưng lúc này lại khó nén sự vui sướng trong lòng.

Lục Thiên Hành sửng sốt: “Ồ? Trực tiếp phát động tấn công. Chu quân tử có lòng tin với việc này?”

Chu Chính xoay người, nhìn tòa Doanh Châu được mây mù vây quanh kia: “Chúng ta suy đoán, vì sao lần này Doanh Châu lại muốn mượn sức của chúng ta mà không phải trực tiếp phát động xâm lược giống như năm đó? Rõ ràng chúng ta đã mất đi rất nhiều vị cường giả tuyệt thế, bọn họ đánh tan chúng ta dễ như trở bàn tay. Nguyên nhân duy nhất chính là, Lữ Huyền Thủy hiện giờ, cũng không còn thực lực như năm đó. Cho nên hắn mới nóng lòng mang Tô Bạch Y đi! Hiện giờ, mỗi một ngày chúng ta chậm trễ, Lữ Huyền Thủy sẽ có khả năng khôi phục thực lực năm đó, cho nên nhanh chóng phát động tấn công, cướp Tô Bạch Y về, mới là lựa chọn tốt nhất.”

“Quân tử nói phải.” Tay Lục Thiên Hành trong lúc lơ đãng đã đặt lên thiết chùy bên hông, “Không biết lúc nào trong hôm nay phát động tấn công, để ta trở về thông báo cho đệ tử Lục gia chúng ta.”

Chu Chính trầm giọng nói: “Sau giờ ngọ hôm nay, chờ hiệu lệnh của ta. Lần tấn công Doanh Châu này, căn cứ vào những tin tức quan trọng năm đó các vị tiền bối mang từ trên đó xuống, ta đã suy đoán trong đầu không biết bao nhiêu khả năng, có thêm Lục gia chủ đến, hiện giờ ta có tám phần tin tưởng có thể trả giá nhỏ nhất để đoạt lại Tô Bạch Y và Tịch Nhi.”

Lục Thiên Hành nhướn mày: “Xem ra lần này đánh lui Doanh Châu, không cần trả giá thảm thương như năm đó nữa.”

“Phải. Tuy rằng võ lực của chúng ta hiện giờ không bằng những tiền bối năm đó, nhưng so với năm đó, hiện giờ ưu thế lớn nhất chúng ta có được, chính là chúng ta đã có rất nhiều hiểu biết về Doanh Châu.” Chu Chính nắm chặt tay, “Trận chiến này, chúng ta chắc chắn lấy được thắng lợi.”

“Được!” Lục Thiên Hành cầm thanh thiết chùy.

Lục Tần bên cạnh hơi đổi hướng, chặn tầm nhìn của Giới Tình Bất Giới Sắc.

“Về việc hôm nay Lục gia phải làm ——” Chu Chính xoay người, lại nhìn thấy thanh thiết chùy kia đã đập tới ngực hắn, hắn khó có thể tin, nhìn Lục Thiên Hành, quát khẽ, “Vì sao?”

Lục Thiên Hành vẫn cười: “Chu quân tử ngươi viết nhiều tiểu thuyết thoại bản như vậy, nói nhiều chuyện về anh hùng như vậy, vì sao lại không thể nghĩ ra ta sẽ làm phản? Bởi vì a, trong lòng các ngươi, những môn phái như chúng ta, vĩnh viễn cũng sẽ không nhấc lên được sóng gió.”

Chu Chính lùi nhanh về sau mấy bước, nôn ra một ngụm máu tươi, quỳ một gối xuống đất: “Lục gia chủ, ngươi sai rồi!”

“Chu quân tử!” Lúc này Giới Tình Bất Giới Sắc mới nhìn thấy Chu Chính bị đả thương, lập tức chạy qua.

Lại thấy Lục Tần lấy hai lưỡi rìu bên hông ra, trực tiếp đánh Giới Tình Bất Giới Sắc lùi về, Lục Tần nhìn qua tuy có vẻ chất phác, nhưng hai lưỡi rìu chém ra lại có uy lực kinh người, dưới tình thế cấp bách, thiếu chút nữa đã đánh trọng thương Giới Tình Bất Giới Sắc.

Lục Thiên Hành đi tới trước mặt Chu Chính: “Ồ? Ta sai chỗ nào rồi?”

Chu Chính giơ ngón tay điểm vào mấy đại huyệt trước ngực: “Ta không nghĩ ra Lục gia chủ sẽ làm phản, là vì người của Học Cung, chưa bao giờ hoài nghi minh hữu của mình.”

“Ha ha ha, nói rất dễ nghe.” Lục Thiên Hành dẫm một chân lên ngực Chu Chính, “Chỉ tiếc a, ta chưa bao giờ coi các ngươi là minh hữu cả.”

Chu Chính lại nôn ra một ngụm máu tươi: “Ta không hiểu……”

“Vậy thì xuống dưới suy nghĩ cẩn thận lại một chút đi.” Lục Thiên Hành chém một chùy xuống đầu Chu Chính.

“Dừng tay.” Một tiếng quát vang lên, một tia sáng đỏ hiện ra.

Lục Thiên Hành tuy không cam lòng, nhưng hắn biết tia sáng đỏ này là thứ gì, cho nên không do dự, lập tức thu thiết chùy, nặng nề đập vào tia sáng đỏ kia. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Lục Thiên Hành lui về sau một bước, tia sáng đỏ kia cũng bay ngược về.

Tức Mặc Hoa Tuyết hiện thân, giơ tay bắt lấy Hồng Nhan kiếm, nàng nhìn về phía Lục Thiên Hành: “Trước đây ngoài Ác Ma thành, chúng ta từng đánh một trận.”

Lục Thiên Hành nở nụ cười lạnh: “Lục mỗ may mắn, hai đời kiếm tiên kiếm, ta đều đã thử qua.”

“Ngươi mạnh hơn ngày đó rất nhiều.” Tức Mặc Hoa Tuyết đi tới trước, chậm rãi nói.

Lục Thiên Hành xoay người nói với Lục Tần: “Chúng ta lui!”

Lục Tần vung hai lưỡi rìu lên, bức lui Giới Tình Bất Giới Sắc sau đó đi tới bên cạnh Lục Thiên Hành: “Phụ thân, bọn họ đều tỉnh rồi!”

Chỉ thấy trong doanh trại, mọi người đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, đồng loạt cầm binh khí đi ra. Giới Tình Bất Giới Sắc phất tay: “Ngăn người của Lục gia lại, đừng để bọn họ chạy trốn.”

Hắn ra lệnh một tiếng, đệ tử Hình Luật Viện và Học Cung lập tức xông tới, vây người của Lục gia lại. Chuyến này Lục gia mang theo không ít người, nhưng so với các đại phái, thì vẫn còn kém xa, trận chiến này chưa bắt đầu đã có kết quả. Cho đến lúc trong đám đệ tử Lục gia có hai người áo đen giục ngựa đi ra, bọn họ cởi áo đen trên người, một người gỡ cổ cầm sau lưng ra, đặt ngang trước mặt mình: “Nhất khúc can tràng đoạn.” (Một khúc đứt tâm can)

Người còn lại thì lấy ra một cây đàn nhị hồ: “Thiên nhai hà xứ mịch tri âm.” (biết tìm đâu tri âm giữa đất trời)

(Ghi chú từ tác giả: Lời văn mượn từ《 Tả Truyện 》, phim điện ảnh《KungFu》của Châu Tinh Trì)

Tiếng nhạc mang theo vài phần réo rắt thảm thiết bỗng nhiên vang lên, tất cả đệ tử Lục gia đều nhảy xuống ngựa, quần áo trên người bỗng nhiên bị chân khí bạo phát làm dập nát, bọn họ ngẩng đầu, lộ ra đôi con ngươi đỏ như lửa, làm người ngoài nhìn vào càng thêm sợ hãi.

Giới Tình Bất Giới Sắc cau mày: “Những người này, không phải người của Lục gia!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 289

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.