Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kình Ngâm

Phiên bản Dịch · 1608 chữ

Tức Mặc Hoa Tuyết quay đầu nhìn về phía bờ biển, đệ tử Thiên Hiểu Vân Cảnh tuy rằng về mặt nhân số chiếm ưu thế rất lớn, nhưng trừ Tứ Đại Đao Vương có thể miễn cưỡng đánh một trận với Doanh Châu lai khách ra, thì các đệ tử còn lại căn bản không chống đỡ được thế công của đối phương.

“Bảo bọn họ trở về hết đi, không cần chịu chết vô ích.” Mạc Vấn giơ tay, Ác Ma thành Cửu Ác nghe lệnh lập tức lao về phía bờ biển, chỉ là lấy kinh nghiệm đánh trận lần trước của bọn họ thì, Cửu Ác đồng thời ra tay, nhiều nhất cũng chỉ có thể chặn được hai gã Doanh Châu lai khách thôi, Tức Mặc Hoa Tuyết nhàn nhạt nói: “Ta nghĩ cách phá ma âm của hai người này, ngươi tới trợ giúp bọn họ.”

“Không hợp lý. Năm đó ba mươi sáu Thiên Cang của Doanh Châu, chỉ còn sống hơn mười người, hiện giờ chắc là người mới, thực lực có lẽ không bằng lúc trước. Nhưng Lữ Thiên Bạo và Lữ Thiên Khốc, năm đó chính là người đứng đầu ba mươi sáu Thiên Cang.” Mạc Vấn trầm giọng nói.

“Không cần nhiều lời, mau đi trợ giúp bọn họ.” Tức Mặc Hoa Tuyết phất tay nói.

“Cẩn thận.” Mạc Vấn xoay người, cầm đao lao tới bờ biển.

Tức Mặc Hoa Tuyết nhẹ nhàng vung tay lên, Hồng Nhan kiếm đâm về phía Lữ Thiên Bạo, Lữ Thiên Khốc.

Hai tay Lữ Thiên Bạo vuốt qua dây đàn, tiếng đàn hào hùng, như kỵ binh đạp phá sông băng: “Hồng Nhan nhất tiếu khuynh quốc thành.”

Tay phải Lữ Thiên Khốc kéo nhị, tiếng đàn nhị hồ trở nên càng thêm thê lương: “Lai sinh ngưu mã tiếu tây phong.”

Một trận đất cát bỗng nhiên từ dưới đất bốc lên, tạo thành một bức tường đất trước mặt hai người, tường đất chặn Hồng Nhan kiếm lại một khắc, sau đó sụp đổ, tay phải Lữ Thiên Khốc chém cung đàn ra, nhẹ nhàng cuốn lấy Hồng Nhan kiếm đã hết đà, nặng nề cắm nó xuống đất.

Lữ Thiên Bạo vẫn gảy cổ cầm, vẻ mặt vô cùng say mê: “Sinh tử mênh mang, tư lượng nan vong a.”

Lữ Thiên Khốc lùi về sau, cung đàn lại đặt lên dây đàn, tiếng nhị hồ lại nổi lên: “Thiên lý cô phần, hà ngôn thê lương a.”

Tức Mặc Hoa Tuyết từ trên trời đáp xuống, dẫm một chân lên chuôi Hồng Nhan kiếm, Lữ Thiên Bạo và Lữ Thiên Khốc đồng thời cầm đàn lùi về sau ba bước, hai người vẫn kéo đàn, như là đã đắm chìm vào trong khúc nhạc.

Theo sự thay đổi âm luật của hai người, những dị nhân kia có vẻ càng thêm điên cuồng, động tác cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, Giới Tình Bất Giới Sắc cật lực chống đỡ, hắn thấp giọng nói: “Đám quái vật này không chỉ không biết mệt mỏi, mà còn càng đánh càng hăng?”

Hoa Niệm Điệp suất lĩnh đệ tử Học Cung bày trận pháp ra, miễn cưỡng chống cự, hắn nhìn về phía Lữ Thiên Khốc và Lữ Thiên Bạo: “Mấu chốt vẫn là ở chỗ âm luật.”

Thế cục trận chiến hiện giờ vô cùng hỗn loạn, bờ biển, Mạc Vấn suất lĩnh Ác Ma thành Cửu Ác, Đông Phương Vân Ngã dẫn dắt Thập Tam Ưng Chúng của Đông Phương gia cùng với Tứ Đại Đao Vương suất lĩnh chúng đệ tử Thiên Hiểu Vân Cảnh, tạm thời ngăn Doanh Châu lai khách ở bờ biển. Cách đó không xa, Phong Ngọc Hàn độc chiến với Lữ Hạo Tiên, tuy ban đầu dựa vào khí thế của Đại Phong Thức tạm thời áp chế được Lữ Hạo Tiên, nhưng rất nhanh đã rơi xuống hạ phong, khi hắn thấy mình sắp thua, Lý Oai kịp thời xuất hiện, một thước Tam Quỳ Thủ đến trợ trận, tạm thời đánh ngang tay với Lữ Hạo Tiên. Ở gần doanh trại, chiến cuộc còn oanh liệt hơn một chút, đại gia chủ Vương gia Vương Bất Trần và thiếu chủ Tạ gia Thanh Y Lang kìm chế qua lại với cha con Lục gia, mấy chục tên dị nhân thì huyết chiến với đệ tử Thượng Lâm Thiên Cung và Học Cung, không ít đệ tử đã bỏ mình, tuy số lượng dị nhân cũng đang giảm bớt, nhưng ưu thế không sợ chết, không biết mệt mỏi của bọn chúng, cũng bắt đầu hiện rõ theo sự kéo dài của chiến cuộc.

Hai bên nhìn có vẻ như đang kìm chân lẫn nhau, nhưng chỉ cần qua một canh giờ nữa, Doanh Châu lai khách ở bờ biển sẽ lên được bờ, Phong Ngọc Hàn cộng thêm Lý Oai cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lữ Hạo Tiên, dị nhân bên kia chắc chắn cũng sẽ tàn sát đệ tử Học Cung gần như không còn, cho nên điểm phá cục duy nhất là ở chỗ Lữ Thiên Bạo và Lữ Thiên Khốc.

Âm luật dừng lại, vậy thì sẽ không còn đám dị nhân gây rối, mọi người cùng lên, giết chết cha con Lục gia chẳng qua chỉ là việc trong chốc lát, đến lúc đó Tức Mặc Hoa Tuyết lại tới trợ giúp Phong Ngọc Hàn đánh bại Lữ Hạo Tiên, sau đó chung tay chống lại Doanh Châu lai khách, tử cục này sẽ phá!

Tức Mặc Hoa Tuyết hít sâu một hơi, bắt đầu cẩn thận quan sát hai người Lữ Thiên Bạo và Lữ Thiên Khốc, lúc này nàng mới phát hiện, hai người này từ đầu đến cuối vẫn không mở mắt, nàng sửng sốt: “Hai tên các ngươi, là người mù?”

Hai tay Lữ Thiên Bạo đè dây đàn lại, phát ra một tiếng “Tranh” chói tai: “Nhìn thấy mặt tiên nhân.”

Lữ Thiên Khốc vung cung đàn, tay trái bắt đầu gảy dây, phát ra tiếng như vó ngựa lao nhanh: “Trong lòng tự không sáng.”

Lữ Thiên Bạo buông dây đàn ra, đột nhiên phất về phía Tức Mặc Hoa Tuyết, Tức Mặc Hoa Tuyết chỉ cảm thấy trong một khắc ấy có thiên quân vạn mã lao nhanh về phía mình, mình như là đang đơn độc đứng giữa một chiến trường khổng lồ, bốn phương tám hướng đều là binh sĩ cưỡi ngựa, thân mặc trọng giáp khiêng đại đao lao về phía mình.

“Ngọc Lâu.” Tức Mặc Hoa Tuyết giơ Hồng Nhan kiếm lên, nhắm hai mắt lại, “Nếu chàng ở đây, sẽ dùng chiêu nào để phá?”

Trong ảo cảnh, hình như có bóng hình Nam Ngọc Lâu xuất hiện.

Đó là một nam tử áo xanh có chút cao gầy, mặt mang theo nụ cười, khí độ nho nhã, chỉ là đôi mắt không mở quá lớn, theo lời hắn nói, là mấy năm qua đọc sách quá nhiều, cho nên thị lực trở nên không tốt lắm. Hắn phất tay, thiên quân vạn mã trên chiến trường kia lập tức dừng lại. Hắn đứng trước mặt Tức Mặc Hoa Tuyết, cười nói: “Chẳng qua là âm luật thôi, chúng ta cũng không phải không hiểu. Còn nhớ câu chuyện năm đó ta từng nói với nàng không? Ta hành tẩu thế gian, vì luyện Thệ Thủy kiếm pháp, từng phiêu bạt trên biển một năm.”

“Ta kết bạn với một bằng hữu trên biển, ta đặt tên cho nó là Côn. Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn. Côn to lớn, không biết dài mấy ngàn dặm. Nhưng mà vị bằng hữu kia của ta chỉ là một con cá voi hơi lớn một chút thôi, ta đi cùng nó trên biển mấy tháng, sau đó chúng ta chia tay, ở thời khắc chia ly, ta nghe thấy tiếng nó tạm biệt ta. Cuộc đời này của ta, lần đầu tiên được nghe tiếng cá voi kêu, nghe nói cá voi không biết phát ra tiếng, nhưng ta vẫn cảm thấy chúng nó có ngôn ngữ của riêng mình, chẳng qua chúng ta không nghe thấy thôi. Ta dám nói, đó là âm thanh dễ nghe nhất mà đời này ta từng nghe, thâm thúy kỳ ảo, vượt xa bất cứ âm luật nào của nhân thế. Thế là ta sáng chế ra một kiếm, trường kiếm xuất ra, hòa cùng với gió, giống như tiếng cá voi kêu! Ta đã dạy ngươi!”

“Tiếng cá voi.” Tức Mặc Hoa Tuyết mở mắt, ảo ảnh Nam Ngọc Lâu biến mất, nàng vung Hồng Nhan kiếm trong tay lên.

Giống như lời Nam Ngọc Lâu nói, trường kiếm xuất ra, hòa cùng với gió, giống như tiếng cá voi kêu!

Thiên quân vạn mã trong nháy mắt biến mất, tiếng cá voi kêu hoàn toàn át đi tiếng cổ cầm và nhị hồ, một trận cuồng phong đảo qua, dây cổ cầm và nhị hồ đồng thời đứt đoạn. Ánh đỏ trong mắt những tên dị nhân kia nháy mắt tan đi, đồng loạt ngã lăn quay dưới đất.

Lữ Thiên Bạo và Lữ Thiên Khốc đồng thời bị đẩy lùi ra ba trượng, Lữ Thiên Bạo quát khẽ: “Đây là kiếm pháp gì?”

Lữ Hạo Tiên cũng quay đầu nhìn sang bên này, nhíu mày nói: “Tiếng này là……”

“Cá voi kêu!” Trên Doanh Châu, Lữ Huyền Thủy đứng trên vách núi, nhìn cảnh tượng phía dưới, trầm giọng nói, “Vì sao lại có tiếng cá voi kêu!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 277

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.