Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Dâu

Phiên bản Dịch · 1534 chữ

Tức Mặc Hoa Tuyết buông Hồng Nhan kiếm xuống, thở một hơi dài.

Cuồng phong chợt ngừng, mọi người giữa sân đều dừng tay, trong nhất thời vẫn ngẩn ra chưa phục hồi tinh thần lại.

Lữ Thiên Bạo và Lữ Thiên Khốc lại chỉ do dự một lát. Lữ Thiên Bạo lập tức tung người nhảy về phía trước, chân nhẹ nhàng đá một cái, dựng cổ cầm lên, Lữ Thiên Khốc theo sát, tay phải cầm cung đàn của nhị hồ, trực tiếp đặt lên dây đàn vừa đứt, đột nhiên kéo mạnh xuống. Sau đó tay phải Lữ Thiên Bạo móc lên dây đàn, kéo dây đàn căng ra.

Những tên dị nhân ngã dưới đất bỗng nhiên đứng lên, trực tiếp vung quyền đánh tới người gần nhất.

“Cẩn thận!” Giới Tình Bất Giới Sắc dùng hết chân khí toàn thân phát ra một tiếng Phật môn Sư Tử Hống, chấn động làm chúng đệ tử lùi về sau một bước. Chỉ một bước, lại kéo được không ít người từ Quỷ Môn Quan về, Giới Tình Bất Giới Sắc cũng vì vậy mà kiệt lực ngã xuống đất.

“Văn quân hữu lưỡng ý.” Lữ Thiên Bạo cao giọng hát lên.

“Cố lai tương quyết tuyệt!” Tay Lữ Thiên Khốc cầm cung đàn đã chảy máu đầm đìa.

“Đi!” Lữ Thiên Bạo vung tay về phía Tức Mặc Hoa Tuyết.

Tức Mặc Hoa Tuyết cầm Hồng Nhan kiếm chắn, lại liên tục bị đẩy lui về sau. Chém ra một kiếm Kình Ngâm vừa rồi, hao phí vô cùng nhiều khí lực của nàng, trong nhất thời không thể vận lại kiếm thế!

“Một khúc đoạn hồn âm.” Ngón tay Lữ Thiên Bạo cũng trào đầy máu.

“Tiễn ngươi về Tây Thiên!” Giọng Lữ Thiên Khốc đã gần như gào rống.

Lúc này dây đàn bỗng đứt từng khúc, cơ thể những tên dị nhân kia cũng đột nhiên nổ ra, không chỉ bản thân nổ tan xương nát thịt, mà ngay cả những đệ tử Thượng Lâm Thiên Cung và Học Cung đánh với bọn họ cũng bị nổ bay, một trận cuồng phong từ cổ cầm bắn ra, thổi lên đầy bụi đất, đánh về phía Tức Mặc Hoa Tuyết.

Tiếng đàn của hai người bị phá là cục diện đã định, vậy thì việc hai người bọn họ nhất định phải làm lúc này, chính là giết chết Tức Mặc Hoa Tuyết! Thức Kình Ngâm vừa rồi có thể phá cầm khúc của hai người bọn họ, vậy thì nữ nhân này phải giết không thể giữ!

“Đáng chết.” Tức Mặc Hoa Tuyết muốn nâng kiếm, nhưng đã chậm.

Một bóng hình bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tức Mặc Hoa Tuyết, người nọ đẩy tay ra, thay nàng chặn một kích đoạt mệnh này lại.

Bóng hình người này có chút thấp bé, giọng nói cũng non nớt, nhưng mà khẩu khí lại rất lớn.

“Ngươi lúc nào cũng không muốn gặp ta, bởi vì hận ta, là ta hại chết lão nhị. Nhưng ta lại rất muốn gặp ngươi đàng hoàng một lần, dù sao, ta có nhiều đệ tử như vậy, nhưng chỉ có lão nhị cưới được một nàng dâu xinh đẹp. Lẽ ra ta nên uống một chén trà kính của ngươi.”

Bụi mù tan đi, bóng hình kia xoay người, vậy mà lại là một đứa trẻ mặc học phục.

Nhưng Tức Mặc Hoa Tuyết lại biết, người này không phải một đứa trẻ đơn giản, đứa trẻ ngẩng đầu nhìn nàng, cười: “Nói thật, ta cảm thấy lão nhị không xứng với ngươi, là hắn trèo cao.”

Khóe mắt Tức Mặc Hoa Tuyết bỗng nhiên đỏ lên, nàng hơi cúi đầu, cuối cùng cũng gọi ra hai chữ: “Tiên sinh.”

“Năm đó là ta vô dụng, mới khiến cho lão nhị mất đi tính mạng, nhưng lần này, ta phải thay lão nhị bảo vệ tính mạng của ngươi.” Đứa trẻ xoay người, nhìn về phía Lữ Thiên Bạo và Lữ Thiên Khốc nói, “Học Cung, Đông Phương Tiểu Nguyệt. Hai vị, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Nho Thánh?” Lữ Thiên Bạo khẽ nhíu mày, ngẫu nhiên cười, “Nghe giọng ngươi, thì hiện giờ chắc ngươi đã là một đứa trẻ nhỉ?”

Đông Phương Tiểu Nguyệt cười: “Nhờ phúc của Doanh Châu các ngươi, hiện giờ ta, trẻ thêm vài tuổi nữa, sẽ biến thành trẻ con.”

“Ngươi sẽ không biến thành trẻ con.” Đã không còn cổ cầm và nhị hồ, giọng nói chuyện của hai người cũng khôi phục bình thường, giọng Lữ Thiên Khốc lại vẫn mang theo vài phần âm trầm, nức nở, “Qua thêm mấy năm nữa, ngươi sẽ hóa thành một vũng máu loãng, ngay cả một mảnh xương hoàn chỉnh cũng không tìm được.”

“Thật đúng là thê thảm, nhưng ta không nghĩ sẽ chờ đến ngày đó đâu.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đi tới phía trước, “Ta không có con nối dõi, những đệ tử không nên thân đó cũng xem như là con cái của ta. Vừa rồi, các ngươi thiếu chút nữa thì giết con dâu ta, món nợ này, chúng ta phải tính toán cho kỹ.”

“Đây là Nho Thánh tiên sinh?”

“Sao Nho Thánh tiên sinh lại là một đứa trẻ?”

Người của Học Cung đứng một bên nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, đều cực kỳ kinh ngạc, không ít người phát ra câu hỏi. Nhưng rất nhanh, bọn họ liền xóa bỏ nghi vấn trong lòng, bởi vì đứa trẻ kia bỗng nhiên động thủ.

“Nhanh thật!” Giới Tình Bất Giới Sắc kinh ngạc than một tiếng, tốc độ của đứa trẻ cực nhanh, cho dù là hắn cũng căn bản không thể thấy rõ, đừng nói đến những đệ tử bình thường trong sân.

Ánh mắt Lam Ngọc Trạch thì không ngừng di động, hắn cũng kinh ngạc cảm thán nói: “Không thể tưởng tượng được, trên đời lại có khinh công cao siêu đến mức như thế.”

Lời của Lam Ngọc Trạch không chỉ nói tới Đông Phương Tiểu Nguyệt, mà cũng bao gồm Lữ Thiên Bạo và Lữ Thiên Khốc, hai người bọn họ tuy bị mù, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, bóng người lóe lên né tránh, muốn chạy về phía bờ biển, dù gì dây đàn đã đứt, chỉ dựa vào sức của hai người bọn hắn thì không thể chống cự được sự công kích của mọi người, cần phải tụ hợp lại với đồng bọn mới được. Nhưng mỗi lần bọn hắn có ý đồ lao ra, đều bị Đông Phương Tiểu Nguyệt đánh lùi về.

“Năm đó để hai người các ngươi chạy thoát, hôm nay, mời các ngươi để mạng lại đi!” Đông Phương Tiểu Nguyệt tung người nhảy lên, giơ tay ấn lên đầu Lữ Thiên Khốc.

“Thiên Khốc!” Lữ Thiên Bạo tung cước đá về phía Đông Phương Tiểu Nguyệt.

Đông Phương Tiểu Nguyệt vỗ mạnh tay xuống, trực tiếp đánh nát đầu Lữ Thiên Khốc, Lữ Thiên Khốc có giọng nói như quỷ khóc kia phát ra một tiếng rên, sau đó liền ngã xuống đất chết tươi.

Lữ Thiên Bạo giận dữ, hai tay hợp lại, tụ chân khí toàn thân, đánh một quyền tới mặt Đông Phương Tiểu Nguyệt.

“Tiếng đàn là mắt của hai người các ngươi, hiện giờ đàn đã đứt dây, lấy gì mà đánh với ta?” Đông Phương Tiểu Nguyệt nghiêng người tránh, lấy từ trong lòng ngực ra một quyển sách.

Lam Ngọc Trạch sửng sốt: “Thí Thần Thư?”

“Tiểu tử Lam gia kia, kiến thức không tồi. Nhìn kỹ, chẳng phải hắn nói ta sẽ hóa thành một bãi máu loãng, mảnh xương cũng không còn à? Ngược lại ta sẽ cho hắn nếm thử mùi vị này trước, thế nào?” Đông Phương Tiểu Nguyệt vung tay lên, trang sách bay tán loạn về phía Lữ Thiên Bạo, trong giây lát, hai tay Lữ Thiên Bạo đã bị những trang sách đó bao trùm.

“Đây là thứ gì?” Lữ Thiên Bạo giật mình phất hai tay, muốn vuốt những trang sách này xuống.

“Ngươi toàn thân dơ bẩn, chết trong Thí Thần Thư, đã là vinh hạnh.” Đông Phương Tiểu Nguyệt lại lấy ra một cây chu nhan tiểu bút, lướt tới bên cạnh Lữ Thiên Bạo, viết lên trang sách kia một chữ “Chết” thật lớn.

Đặt bút thành chữ, Đông Phương Tiểu Nguyệt lùi trở lại bên cạnh Tức Mặc Hoa Tuyết. Lữ Thiên Bạo kêu rên, ngã xuống đất, đầu tiên là hai tay bị trang sách bao trùm hóa thành máu loãng, sau đó toàn bộ cơ thể cũng từ từ tan ra, cuối cùng dưới đất chỉ còn lại một vũng máu loãng, giống như lời vừa rồi, tới một khúc xương cũng không còn.

Giới Tình Bất Giới Sắc hít ngược một luồng khí lạnh: “Xem ra không thể tùy tiện đắc tội với người đọc sách.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt nhìn Tức Mặc Hoa Tuyết cười nói: “Lão nhị đã chết, nhưng sư phụ hắn còn đây, không ai có thể ức hiếp ngươi.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 255

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.