Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy Thiên

Phiên bản Dịch · 1495 chữ

“Vương Nhất.” Lữ Tùng chậm rãi lặp lại hai chữ này, cuối cùng gật đầu nói, “Ta sẽ nhớ kỹ cái tên này. Vậy là ngươi muốn đánh với ta một trận?”

“Cả đời này của ta, luôn vì mình mà chiến, nhưng hôm nay, ta muốn thử vì thiên hạ chiến một lần.” Vương Nhất vung trường thương lên, chỉ về phía Lữ Tùng, “Doanh Châu lai khách, ngươi tên gì?”

“Ta tên Lữ Tùng, đã từng là tả hộ pháp của Doanh Châu.” Lữ Tùng chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu, Hồng Nhan kiếm cắm trước mặt Tức Mặc Hoa Tuyết bỗng nhiên rung lên, muốn bay tới tay Lữ Tùng.

“Hồng Nhan!” Tức Mặc Hoa Tuyết cũng là lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng như vậy, lập tức quát.

“Ta là dị loại của Doanh Châu, bởi vì toàn bộ Doanh Châu, chỉ có ta dùng kiếm.” Lữ Tùng đột nhiên giơ tay lên, lần này Hồng Nhan kiếm cuối cùng cũng không thể ngăn cản được lực hút, trực tiếp bay vọt tới tay hắn.

“Trùng hợp như vậy, ta cũng là dị loại của Vương gia, khi người khác đang muốn làm minh chủ giang hồ, ta lại ngồi bên hồ nước kia vài chục năm, chỉ vì cầu thương ý thuần túy nhất.” Vương Nhất tung người nhảy, trường thương trong tay trực tiếp đâm tới trán Lữ Tùng.

“Đúng là thương ý rất thuần túy!” Lữ Tùng giơ Hồng Nhan kiếm lên, chắn trước mặt. Chỉ nghe “Đinh” một tiếng, Vương Nhất lập tức thu thương, quét ngược tới chân Lữ Tùng. Lữ Tùng điểm chân một cái, nhảy lên không trung: “Không cần lãng phí thời gian. Dùng ra thương pháp mạnh nhất của ngươi đi!” Lữ Tùng giơ trường kiếm qua đỉnh đầu, mặt biển phía sau hắn bắt đầu đảo loạn, kiếm khí ngưng kết trên thân kiếm, mang theo sự uy nghiêm nào đó khó có thể miêu tả.

“Đại ca!” Lữ Khuê ở một bên nhìn thấy, cũng kinh ngạc hô, “Vừa ra tay đã dùng chiêu này?”

“Được.” Vương Nhất cười, “Chiêu kiếm này tên gì?”

“Khởi Thương Hải!” Trường kiếm của Lữ Tùng chém xuống.

Tức Mặc Hoa Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy kiếm thế như biển cả, che trời lấp đất ập xuống, chiêu kiếm này của Lữ Tùng cực kỳ giống kiếm pháp của Nam Ngọc Lâu, khi Nam Cung Tịch Nhi dùng ra Thệ Thủy kiếm, cũng có thể làm được trình độ kiếm khí như biển, nhưng lại không giống kiếm này của Lữ Tùng. Kiếm thế tạo thành biển cả, lại không chỉ là kiếm khí, mà là từng thanh kiếm thật.

Nhưng việc này đương nhiên là không thể nào.

Bởi vì Hồng Nhan kiếm chỉ có một thanh.

Nhưng chiêu kiếm này lại cho Tức Mặc Hoa Tuyết cảm giác là thật.

Chỉ có một khả năng, đó chính là mỗi một đạo kiếm khí mà Lữ Tùng chém ra, đều đã tới cảnh giới có thể tụ khí thành kiếm, tuy Tức Mặc Hoa Tuyết được xưng là kiếm tiên, nhưng nàng cũng tự nhận không thể đạt tới cảnh giới này.

“Cái tên Thương Hải này không giả!” Vương Nhất cũng chém một thương ra.

Hàn quang hiện ra.

Lại biến thành luồng khí lạnh!

Thương này cực kỳ giống với kiếm của Lữ Tùng, cũng có vô số thương ảnh hiện ra, điểm duy nhất khác nhau là, kiếm thế của Lữ Tùng là uy thế như biển cả từ trên trời ập xuống, còn thương ảnh của Vương Nhất, lại là trên trời dưới đất, xung quanh, không nơi nào không có, không chỗ nào có thể trốn!

Tựa như đánh giá của Đạo Quân đối với thương pháp này năm đó —— nhật nguyệt sao trời, cùng hiện ra một ngày, vẫn không sánh bằng mảnh thương ảnh này.

Kiếm thế biển cả, giao nhau với thương ảnh đầy trời, chỉ nghe thấy một tiếng sét nổ vang, sau đó thân hình hai người xẹt qua nhau.

Lữ Tùng nở nụ cười: “Không tồi, sau bao năm lại vẫn có trận chiến này, có đối thủ coi như tận hứng.”

Vương Nhất đáp xuống đất, cắm trường thương trước mặt, cười khổ nói: “Chỉ qua một chiêu, ta đã biết, ngươi mạnh hơn ta. Mấy năm qua, ta luôn muốn làm thiên hạ đệ nhất, bây giờ nghĩ tới thật sự là ếch ngồi đáy giếng.”

“Bây giờ ngươi đi, tìm một nơi chữa thương cho khỏe, vậy thì ít nhất còn có thể sống thêm mấy năm.” Lữ Tùng nói.

Vương Nhất quay người lại, nhìn Lữ Tùng: “Nói lại cũng thật buồn cười, từ sau khi ta xuất quan, cứ chiến là bại, nhưng trận chiến này, ta cần phải thắng!”

“Cho dù là chết?” Lữ Tùng nhướn mày.

“Vậy thì chết!” Vương Nhất vung trường thương lên, đánh về phía Lữ Tùng.

“Tất cả thương thế của ngươi đều đã dồn vào thương vừa rồi, thương thua, ngươi đã không còn sức xoay chuyển càn khôn!” Lữ Tùng thuận tay vung trường kiếm lên, lại trực tiếp chém trường thương của Vương Nhất thành hai đoạn.

Vương Nhất ở trong hậu viện của Vương phủ, nuôi thương này mấy chục năm, mới có thành tựu thương ý như hiện giờ, nhưng không ngờ, hôm nay, Lữ Tùng chỉ tùy ý vung kiếm lên, đã chém trường thương của hắn gãy thành hai đoạn, thậm chí ngay cả Lữ Tùng cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn cũng không ngờ kiếm này của mình có thể có uy lực như vậy.

“Có lẽ đây mới là kết cục của nó.” Vương Nhất tiếp lấy nửa thanh trường thương rơi xuống, sau đó tiến về phía trước một bước, trực tiếp cầm nửa đoạn thương bên trên, đâm lưỡi thương tới Lữ Tùng.

Nhưng trong mắt Lữ Tùng, đoạn thương gãy này lại không phải là thương, mà là một thanh kiếm, còn là một thanh kiếm tuyệt thế mang theo kiếm ý vô địch!

Mũi thương trực tiếp đâm vào bả vai Lữ Tùng, máu tươi trào ra!

“Đại ca!” Lữ Khuê kinh hô một tiếng, vung quyền đánh lui Đông Phương Tiểu Nguyệt, lập tức đi tới bên cạnh Lữ Tùng, giơ tay điểm mấy đại huyệt trên bả vai Lữ Tùng muốn cầm máu.

“Đây là một chiêu kiếm?” Lữ Tùng chậm rãi hỏi.

“Là chiêu kiếm của một đối thủ của ta, hắn đặt tên là Vô Địch.” Vương Nhất trả lời, “Đây là vô địch của hắn, hiện giờ cũng là của ta.”

“Trong kiếm có chí khí thiếu niên.” Lữ Tùng tán dương.

“Nhưng ta đã là một lão nhân.” Vương Nhất cười, “Mà cả đời này của ta, hình như cũng chưa từng có lúc nào có thể xưng là thiếu niên.”

“Có lẽ lúc này, đã có thể rồi.” Lữ Tùng điểm chân một cái, đi tới trước mặt Vương Nhất, “Nếu ta đoán không sai, ngươi đã sớm là người chết rồi.”

Vương Nhất gật đầu: “Ngày đó ta và đối thủ một mất một còn kia đánh một trận, vốn đã nên chết, nhưng mấy năm qua vẫn nghẹn không chịu đi tìm chết, chỉ vì cảm thấy còn một thương cần phải ra. Hôm nay chém ra thương này, ta cũng nên chết rồi.”

“Ta đưa ngươi quy thiên.” Lữ Tùng giơ một ngón tay điểm vào trán Vương Nhất.

“Ha ha ha ha ha ha.” Vương Nhất bỗng nhiên cao giọng cười dài, hắn phất tay áo, lùi về sau, ngay sau đó cơ thể dần dần hóa thành bụi, “Nếu ta quy thiên, tự đi là được.”

“Tiền bối.” Tức Mặc Hoa Tuyết nắm chặt tay.

“Gia gia!” Vương Bất Trần rơi nước mắt, không đấu với Lục Tần nữa, vọt tới chỗ Vương Nhất, nhưng lại chỉ có thể nhìn Vương Nhất dần dần hóa thành bụi.

“Ta dùng Thiên Chúc chi thuật cưỡng ép để cơ thể này của mình duy trì trạng thái đỉnh phong trong 6 năm, hiện giờ kết cục đã sớm định sẵn. Bất Trần, dẫn dắt Vương gia, đi ra một con đường mới đi.” Vương Nhất khẽ thở dài, “Nhưng mà trước khi chết, ta còn một câu muốn hỏi.” Khi nói câu này, hắn lại nhìn về phía Lữ Tùng.

Lữ Tùng sững sờ một lát: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Ta thắng chưa?” Câu hỏi của Vương Nhất có vài phần khó hiểu.

Lữ Tùng trả lời lại rất ngắn gọn rõ ràng: “Thắng.”

“Không uổng công!” Bóng hình Vương Nhất hoàn toàn tiêu tán.

Vương Bất Trần quỳ xuống đất: “Thiên Chúc chi thuật…… thì ra là Thiên Chúc chi thuật!”

Lữ Khuê vội la lên: “Đại ca, hắn thắng cái gì? Chẳng phải hắn chết rồi à? Có ý gì?”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 262

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.