Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười Bốn

Phiên bản Dịch · 1509 chữ

Lữ Tùng nhìn bả vai mình, trầm giọng nói: “Kiếm vừa rồi, không chỉ đâm vào bả vai ta, uy thế của kiếm này, đã cắt đứt kinh mạch toàn thân ta, hiện giờ ta còn có thể đứng, chỉ là cố chống một hơi thôi.”

“Đáng chết!” Lữ Khuê cả giận nói, “Hắn họ Vương có phải không, ta phải giết hết người Vương gia bọn hắn!”

“Hôm nay ta đã không còn cách nào rời đi. Vậy thì tìm thêm một vài người, quy thiên cùng ta đi.” Lữ Tùng quát khẽ một tiếng, Hồng Nhan kiếm trong tay đã bay ra, lượn một vòng, trong giây lát liền giết chết mấy tên đệ tử Vương gia.

“Đúng! Giết sạch bọn họ!” Lữ Khuê đánh một quyền về phía Vương Bất Trần, Vương Bất Trần vội vàng vung kiếm cản lại, nhưng trường kiếm trong tay lại trực tiếp bị quyền của Lữ Khuê đánh gãy thành mấy mảnh, hắn cả kinh, quyền của Lữ Khuê đã tới trước ngực hắn.

“Không dễ dàng như vậy đâu!” Đông Phương Tiểu Nguyệt đuổi tới, hiện giờ thân hình hắn đã là đứa trẻ, bàn tay chẳng qua chỉ nhỏ bằng một phần ba tay Lữ Khuê, nhưng lại vẫn chặn được Lữ Khuê, sau đó đột nhiên đẩy lại, đẩy Lữ Khuê bay ngược về.

“Thư sinh chết tiệt!” Lữ Khuê nặng nề dậm chân xuống đất, cơ bắp trên người bỗng nhiên bạo trướng, toàn thân trở nên to lớn, nháy mắt sau đó hắn liền đánh ra mười ba quyền tới Đông Phương Tiểu Nguyệt, “Đi chết đi chết đi chết đi!”

“Nhiều năm như vậy, vẫn chỉ biết dùng chút sức mạnh thô bạo.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cũng nhanh chóng vung chưởng, chặn lại mười ba quyền, chỉ là tới khi Lữ Khuê đánh ra quyền thứ mười bốn, quần áo Đông Phương Tiểu Nguyệt đã nát hết, lùi lại liên tiếp mười bước.

“Quyền thứ mười bốn này thế nào?” Lữ Khuê cười lạnh nói.

“Thiên Phong quyền, vốn chỉ có mười ba quyền.” Đông Phương Tiểu Nguyệt trầm giọng nói.

“Đúng vậy, ta khổ tu trong hàn đàm hai mươi năm, ngộ ra quyền thứ mười bốn này, đương nhiên, còn có quyền thứ mười lăm, đưa ngươi quy thiên!” Lữ Khuê lại bắt đầu vận khí. Đông Phương Tiểu Nguyệt thở dài một tiếng, vừa rồi hắn đã dùng hết khí lực cuối cùng giết hai người Lữ Thiên Bạo Lữ Thiên Khốc, nếu còn đánh nữa, sợ là thật sự sẽ hóa thành một vũng máu loãng.

“Về!” Tức Mặc Hoa Tuyết quát khẽ một tiếng, Hồng Nhan kiếm liền xoay vòng về, trực tiếp đâm tới lưng Lữ Khuê.

“Ngăn!” Lữ Tùng trừng mắt, Hồng Nhan kiếm liền ngừng lại.

“Không ai có thể cứu ngươi!” Lữ Khuê đánh ra quyền thứ mười lăm, ngay cả Hồng Nhan kiếm sau lưng hắn cũng keng một tiếng, đồng thời thoát khỏi sự khống chế của Lữ Tùng và Tức Mặc Hoa Tuyết, bay ngược lên trời, Đông Phương Tiểu Nguyệt vội vàng nhắm về phía sau, đẩy Vương Bất Trần còn đang đứng đó ra.

“Hảo quyền pháp!” Mạc Vấn đột nhiên giơ đao chắn trước mặt hai người, kim quang lập loè, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Mạc Vấn nửa bước cũng không lùi, quyền của Lữ Khuê cuối cùng chỉ cuốn cát bụi dưới đất lên.

Lữ Tùng nhắc nhở: “Người này không đơn giản, cẩn thận hắn.”

Lục Thiên Hành ở một bên lúc này lén lút lùi về sau, Lục Tần thấp giọng hỏi: “Phụ thân, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

“Lui.” Lục Thiên Hành trả lời.

Tuy Lục Tần chất phác, nhưng cũng không hoàn toàn ngốc, hắn bất đắc dĩ nói: “Đã đi tới bước này, chúng ta còn có đường lui sao?”

“Lui, chỉ là tạm tránh, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ quay về !” Lục Thiên Hành điểm chân, lùi về sau.

Thanh Y Lang cầm kiếm tiến về phía trước: “Muốn chạy?”

“Tạ Hưng.” Đông Phương Tiểu Nguyệt nhắc nhở, “Cứ để cho bọn họ đi, bọn họ đi rồi, chúng ta sẽ bớt đi vài người cần phải đối phó, ngược lại cũng không phải chuyện xấu.”

Thanh Y Lang cầm kiếm lui ra sau, nhưng vừa mới lùi ra, trường kiếm trong tay bỗng nhiên rời tay ra, dừng trước mặt Lữ Tùng.

Lữ Tùng chậm rãi nói: “Hiện giờ bên ta có hai người, các ngươi có năm người, tuy đều không thể dùng ra toàn lực, nhưng cũng công bằng.”

“Tạ Hưng, Vương Bất Trần, các ngươi theo ta, ngăn kiếm của người này lại.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đi tới trước, để chiến trường phía sau lại cho Mạc Vấn và Tức Mặc Hoa Tuyết, “Tức Mặc thành chủ, xin ngươi tương trợ Mạc thành chủ.”

Lúc này Hồng Nhan kiếm từ trên trời rơi xuống, Tức Mặc Hoa Tuyết đứng lên, nhận lấy Hồng Nhan kiếm, bình tĩnh nói: “Được.”

Mạc Vấn cười: “Lại đao kiếm kết hợp lần nữa a.”

“Ta được người đời xưng là kiếm tiên, ngươi được xưng là thiên hạ đệ nhất đao, nhưng ở dưới quyền pháp vụng về như thế, lại không thể không bắt tay, nói ra thật đúng là chê cười.” Tức Mặc Hoa Tuyết lắc đầu nói.

Mạc Vấn thu kim đao, lui về sau một bước: “Ngươi sai rồi. Đừng nghĩ quyền pháp của hắn vụng về, có lẽ hắn đã luyện quyền mấy trăm năm rồi.”

“Tiểu tử ngươi, cũng rất là hiểu biết chúng ta đấy.” Lữ Khuê nhìn kim đao trong tay Mạc Vấn, “Đao pháp của ngươi không tồi, tên là gì?”

“Bá đạo, Bá Đao.” Mạc Vấn tung người về phía trước, chém một đao xuống đầu Lữ Khuê, “Bá Đao của ta cũng chỉ có mười ba thức, nhưng trận chiến hôm nay, có lẽ có thể giúp ta ngộ ra thức thứ mười bốn.”

“Có thể ngộ được đao pháp trước khi chết, cũng coi như là chuyện may mắn.” Lữ Khuê lại đánh ra một quyền, mỗi quyền của hắn đều cực kỳ đơn giản, đại khai đại hợp, không có nửa điểm hoa lệ, nhưng lại cực kỳ cương mãnh bá đạo, quyền phong vừa đến, Mạc Vấn và Tức Mặc Hoa Tuyết liền cảm nhận được một luồng uy thế như núi lở trước mặt.

“Ta tranh thủ cho ngươi mười chiêu, trong vòng mười chiêu, ngộ ra đao thứ mười bốn của ngươi!” Tức Mặc Hoa Tuyết vọt tới phía trước, cầm kiếm chặn quyền của Lữ Khuê, chỉ một quyền này, tay cầm kiếm của Tức Mặc Hoa Tuyết đã run lên kịch liệt, thiếu chút nữa đã rời tay ra.

“Chín chiêu!” Tức Mặc Hoa Tuyết lấy thủ làm công, vừa xuất kiếm đã dùng ra Hoa Kính kiếm pháp, là kiếm pháp hung hiểm nhất Tức Mặc Kiếm thành.

“Tiểu cô nương dáng dấp vô cùng xinh đẹp, mà kiếm pháp lại chiêu nào cũng đoạt mạng, còn hung ác hơn cả ta.” Trong lòng Lữ Khuê cũng cả kinh, tuy rằng biết rõ nữ tử trước mặt này đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng kiếm chiêu lại thâm độc hiểm ác đến cực điểm, mình chỉ cần hơi vô ý, là sẽ bị trọng thương.

“Tám chiêu!” Tức Mặc Hoa Tuyết cưỡng ép nuốt ngụm máu trong cổ họng xuống.

Mạc Vấn vội vàng nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi.

Có thể kề vai chiến đấu với người trong lòng, thậm chí người trong lòng còn xông tới phía trước lấy tính mạng làm tiền đặt cược bảo vệ mình.

Đây là cảnh tượng cả đời này của Mạc Vấn cũng chưa từng tưởng tượng ra, đương nhiên nếu người trong lòng chết trước mặt mình, thì cũng là việc tuyệt đối không thể cho phép sảy ra.

“Vậy thì đao này, sẽ tên là……” Mạc Vấn thấp giọng lẩm bẩm nói.

“Bốn chiêu!”

“Ba chiêu!”

“Hai chiêu!”

“Chiêu cuối cùng! Mạc Vấn, còn lại giao cho ngươi!”

Tức Mặc Hoa Tuyết gầm lên một tiếng, Hồng Nhan kiếm trong tay cuối cùng đã rời tay, nàng điểm chân lùi về sau, nặng nề ngã xuống đất. Lúc này thần trí nàng đã rã rời, vừa lui về sau, đã dần dần rơi vào hôn mê, chỉ là ở thời khắc trước khi hoàn toàn hôn mê.

Nàng nhìn thấy một chùm sáng vàng, bỗng nhiên lóe lên trong bóng tối! Ánh sáng lấp lánh bắt mắt ấy còn sáng hơn cả ban ngày!

Thức Bá Đao thứ mười bốn của Mạc Vấn trong thời khắc này, cuối cùng cũng chém ra.

“Đao này tên là, Hoa Tuyết.” Khóe miệng Mạc Vấn hơi mỉm cười.

Bá Đao chém tới đầu Lữ Khuê, đao này vẫn hết sức bá đạo giống hệt mười ba thức trước, nhưng lại cũng hết sức ôn nhu.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 275

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.