Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu La

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Đầu Lữ Khuê bị đao của Mạc Vấn chém xuống, máu tươi trào ra, rải đầy dưới đất, nhìn như những đóa hoa. Nhưng dù là đầu rơi xuống đất, quyền của Lữ Khuê vẫn không dừng lại, vẫn nặng nề nện vào ngực Mạc Vấn. Chỉ nghe tiếng giòn răng rắc không ngừng vang lên, xương cốt trong người Mạc Vấn nháy mắt ấy cơ hồ đã gãy mất một nửa, hắn vội vàng thu đao lui về sau, sau đó trường đao rời tay ra, thân hình cũng nặng nề ngã xuống đất, ngã xuống bên cạnh Tức Mặc Hoa Tuyết.

Lúc này Tức Mặc Hoa Tuyết đã hôn mê, Mạc Vấn ngã vào bên cạnh nàng, vừa hay có thể nhìn thấy gương mặt nàng, lúc này Mạc Vấn bỗng nhiên có một cảm giác xúc động, muốn giơ tay vuốt ve một chút, lại phát hiện cánh tay mình căn bản đã không thể nâng lên, hắn nở nụ cười khổ: “Xem ra nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng không làm nổi a.”

“Lữ Khuê!” Bên kia Lữ Tùng nhìn thấy Lữ Khuê chết, gầm lên một tiếng, hai tay nhấc lên, đám người Đông Phương Tiểu Nguyệt bị đánh bay ra ngoài, hắn cầm trường kiếm, sải bước đi về phía Mạc Vấn, “Ta giết ngươi!”

“Ngăn hắn lại!” Đông Phương Tiểu Nguyệt lấy từ trong lòng ngực ra một sợi dây thừng, trói chân phải Lữ Tùng lại.

Thanh Y Lang xoay người lăn đến bên cạnh Mạc Vấn, cầm lấy Hồng Nhan kiếm của Tức Mặc Hoa Tuyết, chắn cho hai người bọn họ, tay cầm kiếm còn có chút run rẩy: “Sẽ không chết ở đây chứ.”

“Chết, ngươi có sợ không?” Vương Bất Trần cũng đi tới bên cạnh hắn, “Dù sao, ta cũng rất sợ.”

Thanh Y Lang lui về sau một bước: “Ngươi lên trước, ta bọc hậu!”

Cách đó không xa Lữ Hạo Tiên thấy cảnh tượng bên này, cũng không khiếp sợ, ngược lại khóe miệng còn toát ra vài phần ý cười, hắn lui về sau, vung tay áo lên, quấn lấy Tam Quỳ Thủ của Lý Oai: “Hôm nay chơi với các ngươi đến đây thôi.” Nói xong, hắn liền ném Lý Oai ra, tung người nhảy về phía biển, vừa đi, vừa phát ra từng tiếng rít.

Những tên Doanh Châu lai khách ở bờ biển nghe thấy mệnh lệnh của Lữ Hạo Tiên, lập tức vớt xác mấy tên đồng bọn dưới nước lên, sau đó cũng đạp sóng rời đi, không chút do dự. Thế là ở đây, người còn sống đến từ Doanh Châu, chỉ còn lại một mình Lữ Tùng mà thôi.

Lữ Tùng ngẩng đầu, nhìn tòa Doanh Châu phía xa, cười lạnh nói: “Thì ra đây mới là tính toán của ngươi, Lữ Huyền Thủy.”

Trên Doanh Châu, ánh mắt Lữ Huyền Thủy xuyên qua mảng mây mù, hình như cũng đang nhìn Lữ Tùng, hắn lẩm bẩm nói: “Lữ Tùng và Lữ Khuê từ nhỏ đã lớn lên cùng ta và Huyền Vân, từng là hai người thân cận với ta nhất trên Doanh Châu này.”

“Nhưng năm đó hai người bọn họ đã phản bội tôn chủ.” Lữ Phàm Tiên thấp giọng nói.

“Năm đó giữa ta và Huyền Vân, bọn họ do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn trợ giúp Huyền Vân.” Lữ Huyền Thủy khẽ thở dài, “Nếu năm đó đã đưa ra lựa chọn như vậy, thì cũng nên nghĩ đến kết quả hiện giờ.”

Lữ Phàm Tiên gật đầu nói: “Tôn chủ nói phải.”

“Phàm Tiên a.” Lữ Huyền Thủy đứng lên, đi qua Lữ Phàm Tiên, “Từ hôm nay về sau, bằng hữu cuối cùng trên đời của ta cũng ra đi a.”

Lữ Phàm Tiên cúi đầu, suy xét phần lạnh lẽo và ưu thương trong giọng của Lữ Huyền Thủy, cũng không dám nhiều lời, vị tôn chủ Doanh Châu hỉ nộ vô thường này, ngươi rất khó có thể biết những tình cảm hắn cố tình toát ra đó, cái gì là thật, cái gì là giả.

Trên sườn núi Bạch Cực Nhạc cũng đứng lên, từ khi những người đó bắt đầu xuất phát, hắn vẫn luôn quan sát cảnh tượng ở bờ biển, giờ phút này hắn thở dài một tiếng: “Xem ra, kết cục đã định.”

Bờ biển, Lữ Tùng vung kiếm chém đứt dây thừng dưới chân, lúc này, theo đám người Doanh Châu lai khách rời đi, tất cả đệ tử liên minh các phái đều chạy lại đây, bao vây xung quanh hắn.

“Thời gian ta còn lại ở thế gian này, có lẽ chỉ còn một nén nhang cuối cùng.” Lữ Tùng nắm chặt kiếm trong tay.

Đông Phương Tiểu Nguyệt thấp giọng nói: “Người này khó đối phó, mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

“Mời chư vị, chôn cùng ta và đệ đệ ta đi.” Lữ Tùng cầm kiếm lướt ra.

Cùng lúc đó, đao của Phong Ngọc Hàn, thương của Đông Phương Vân Ngã, thước Tam Quỳ Thủ của tứ quân tử Lý Oai, chu nhan bút của Đông Phương Tiểu Nguyệt, một loạt vũ khí sắc bén đồng thời đánh về phía hắn, nhưng Lữ Tùng lại bất cần, dựa vào thân pháp tuyệt luân khó có thể tưởng tượng mà tránh hết tất cả, sau đó vọt vào trong đám người, trường kiếm vung lên. Hơn mười đệ tử bay lên trời, khi họ rơi xuống đất đã đầu một nơi người một nơi.

“Bay lên, kết thúc đời người của mình đi.” Lữ Tùng lại nghiêng người ra một kiếm, lại hơn mười đệ tử bay ra.

“Hắn điên rồi, phải ngăn hắn lại!” Đông Phương Tiểu Nguyệt trực tiếp ném chu nhan bút tới lưng Lữ Tùng. Chu nhan bút đâm xuyên qua cơ thể Lữ Tùng, nhưng hắn chỉ hơi ngừng lại một chút, sau đó xoay người, nhìn về phía Đông Phương Tiểu Nguyệt nhếch miệng cười: “Vô dụng. Ngươi không cứu được bọn họ, tựa như ta cũng không cứu được đệ đệ ta.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt sửng sốt, sau đó quát to: “Chạy. Chạy a!”

Tất cả đệ tử các phái ở đây có gần ngàn người, mà đối thủ lại chỉ có một người. Lúc này Đông Phương Tiểu Nguyệt lại kêu gọi mọi người chạy? Việc này là một việc có vẻ rất không hợp lẽ thường, nhưng Lữ Tùng vừa xoay người lại giết thêm mười mấy người, cho đến lúc trường đao của Phong Ngọc Hàn rơi xuống đất, chặn kiếm của Lữ Tùng, sau đó cũng hét lớn: “Chạy!”

Lúc này đệ tử các phái mới phản ứng lại, trừ tinh nhuệ trong môn phái, thì tất cả đệ tử còn lại đều chạy tứ tán. Nhưng Lữ Tùng lại lập tức cầm kiếm đuổi theo, mặc cho đám người Phong Ngọc Hàn có ngăn trở như thế nào, Lữ Tùng vẫn bất chấp, thà mình ăn mấy đao, cũng phải chặt đầu những đệ tử bình thường đó, vừa giết người hắn vừa cao giọng cười dài: “Tuyệt vọng không? Tuyệt vọng! Dù võ công các ngươi cao cường, có thể giữ được mạng mình, nhưng lại không ngăn được ta giết sạch môn nhân của các ngươi! Cho dù các ngươi dùng hết toàn lực, cũng không bảo vệ được bọn họ a!”

Cho đến nửa nén nhang sau, trường thương của Đông Phương Vân Ngã cuối cùng cũng đâm xuyên qua ngực Lữ Tùng, lúc này xung quanh Lữ Tùng thi thể đã nằm la liệt, mặt đất cũng bị nhuộm đỏ màu máu, trường kiếm trong tay đỏ yêu dã kinh khủng hơn cả Hồng Nhan kiếm của Tức Mặc Hoa Tuyết, Lữ Tùng quỳ một gối, trường kiếm trong tay cắm xuống đất, hắn cười: “Chết sớm hơn một chút so với trong tưởng tượng a, cho ta thêm một chút thời gian nữa, là ta có thể giết sạch bọn họ.”

Phong Ngọc Hàn đứng trước mặt hắn, tay nắm đao đã có chút run rẩy, hắn tung hoành giang hồ mấy chục năm, nhưng cảnh tượng như hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Hắn phẫn nộ quát: “Tên điên ngươi!”

“Ha ha ha ha ha ha, Lữ Huyền Thủy!” Lữ Tùng ngửa mặt lên trời gầm, “Ta ở dưới này chờ ngươi! Người Doanh Châu chúng ta, căn bản chẳng phải tiên nhân gì cả, toàn là tội nhân bị nguyền rủa! Tuổi thọ của chúng ta dài chính là nguyền rủa của chúng ta, mà tội nghiệt chúng ta lưu lại……”

“Đã chết đến nơi còn nói xằng nói bậy.” Phong Ngọc Hàn đi tới trước, vung đao bổ đầu hắn xuống, không để hắn nói hết nửa câu cuối cùng.

Trên Doanh Châu, ngón trỏ Lữ Huyền Thủy nhẹ nhàng búng ra, làm một con bướm trắng đậu trong tay hắn bay ra: “Tội nhân à? Buồn cười a, thật là buồn cười.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 265

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.