Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nho Đạo

Phiên bản Dịch · 1583 chữ

“Tôn sứ, làm sao bây giờ? Cục diện hình như đã mất khống chế!” Lữ Thiên Thương cau mày, nói với Lữ Phàm Tiên.

Lữ Phàm Tiên trầm giọng nói: “Tranh thủ thời gian thay tôn chủ, chỉ cần tôn chủ xuất quan, có tới nhiều người hơn nữa cũng không phải đối thủ.”

“Được!” Lữ Thiên Thương phất tay nói, “Triệu tập đệ tử các cung, xuống núi nghênh địch!”

Trong kế hoạch của bọn họ, những người dưới núi đúng ra là đã sớm không còn sức đánh tiếp, nhưng ba thiếu niên trước mắt này vừa xuất hiện, lại làm tất cả xảy ra biến hóa. Đệ tử các phái vốn đã mất đi ý chí chiến đấu lại một lần nữa cháy lên ý chí chiến đấu, mà những người dự định thờ ơ đứng nhìn kia cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Lữ Thiên Thương bắn một cây lệnh tiễn lên không trung, tất cả đệ tử trong các cung đều cầm vũ khí đi ra, có bốn cao thủ Thiên Cang đi qua đám người Tô Bạch Y, chạy về phía chân núi. Trên Doanh Châu trừ tôn chủ thì do tam tôn sứ cầm đầu, dưới tam tôn sứ là ba mươi sáu Thiên Cang, còn ở các cung điện khác phía dưới là các đệ tử tầm thường. Những đệ tử đó tuy thực lực không bằng ba mươi sáu Thiên Cang, nhưng vẫn không thể khinh thường, bọn họ nhìn thấy hiệu lệnh, lập tức chạy ra chặn minh quân các phái lại.

Nhưng có một người bọn họ không ngăn được, chính là người trẻ tuổi cởi trần kia. Hắn trực tiếp đi xuyên qua giữa đám người Doanh Châu chặn đường này, thậm chí còn bớt chút thời gian đánh bay vài người, những người này ngay cả động tác của hắn cũng không thấy rõ. Thậm chí người trẻ tuổi còn tìm một người xui xẻo có vóc dáng tương tự mình trong số đó, trực tiếp lột sạch quần áo của hắn, sau đó vừa lên núi vừa tiếp tục mặc quần áo.

“Như vậy mới có thể diện chứ.” Nụ cười của Mạc Trần lộ ra vài phần vui sướng, vỗ quần áo trên người.

Bạch Cực Nhạc ngồi trên ghế dài trong viện, nhìn tất cả mọi việc sảy ra trên núi, vẻ mặt bình tĩnh, người vừa rồi ném Quân Niệm kiếm lên núi cũng chính là hắn. Thật ra đến bây giờ chính hắn cũng không quá hiểu vừa rồi vì sao mình phải làm như vậy, nhưng trên thực tế, hắn đã làm như vậy. Vậy thì, tiếp theo…… Bạch Cực Nhạc ngửa đầu nhìn trời, không biết đang tự hỏi gì.

Trên đỉnh núi, Tô Bạch Y và Phong Tả Quân bị đám người vây đánh, đã có chút lực bất tòng tâm, Phong Tả Quân vung đao đánh bay một người đánh lén trên đầu, nhưng sau lưng cũng lộ ra một sơ hở rất lớn, Lữ Phàm Tiên nhíu mày, tìm đúng thời cơ, lập tức đánh một chưởng tới. Nhưng đồng thời Lữ Phàm Tiên cũng cảm nhận được sau lưng có một luồng sát khí cường đại đột nhiên xuất hiện, nếu chưởng này của hắn đánh tiếp, hắn rất tin tưởng, người sau lưng kia sẽ lập tức đánh trọng thương hắn, thế nên hắn liền thu chưởng lùi nhanh, xoay người quát: “Ai!”

Mạc Trần xuất hiện ở đó, chậm rãi chỉnh thẳng lại đai lưng, cười nói: “Là ta.”

Phong Tả Quân cũng quay đầu nhìn hắn, thấp giọng hỏi Tô Bạch Y: “Người kia là ai? Nhìn có vài phần quen mắt.”

“Ta là Mạc Trần a.” Mạc Trần nói với Phong Tả Quân.

Phong Tả Quân sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: “Tiểu đạo đồng Mặc Trần? 6 năm không gặp, tiểu tử ngươi lớn thế này cũng quá nhanh rồi? Nhìn ngươi có vẻ còn lớn hơn Phong đại ca vài tuổi.”

“Vẫn còn Phong đại ca à, không biết lớn nhỏ.” Mạc Trần lắc đầu cười nói.

Tạ Vũ Linh ở núi Thanh Thành 6 năm, về những điểm kỳ lạ trên người Mặc Trần hắn đã sớm chú ý tới, hắn cũng từng hỏi Đạo Quân vài lần, nhưng đều không có được đáp án, hôm nay nhìn thấy Mặc Trần lắc mình biến hoá, trở thành một nam tử trưởng thành, trong lòng tức khắc hiểu ra vài phần. Hắn vừa đối chiêu Lữ Hạo Tiên, vừa nói: “Sư phụ hay nói hy vọng ngươi thông suốt, xem ra hôm nay cuối cùng ngươi cũng thông suốt rồi.”

“Đúng vậy. Vây hãm ở trong tâm hồn trẻ con mấy chục năm, hôm nay thấy chí khí quân tử, mới có thể lăng vân trọng sinh.” Mạc Trần gật đầu, “Nói tới thì người cần cảm tạ nhất, chính là các ngươi.”

“Ý gì?” Phong Tả Quân khó hiểu.

“Ý là Mặc Trần thật ra đã mấy chục tuổi rồi, còn lớn hơn ngươi và ta một chút, vẫn còn xưng Phong đại ca à, chúng ta phải gọi hắn là đại ca mới đúng!” Tô Bạch Y nói.

“Ngươi sai rồi.” Tay Mạc Trần nhẹ nhàng đẩy tới phía trước, một luồng chân khí cường đại đẩy đám người Doanh Châu xung quanh ra, “Các ngươi đúng ra phải gọi ta là, đại sư huynh!”

“Đại sư huynh!” Ba người đều kinh ngạc.

“Ngươi chính là đại sư huynh đã phát minh ra những công cụ tinh xảo kia?” Phong Tả Quân lại hỏi.

“Không chỉ có thế.” Mạc Trần ngạo nghễ nói, “Đại sư huynh của các ngươi, cũng rất giỏi đánh nhau. Năm đó trong Học Cung, nếu luận đánh nhau, chỉ có lão nhị là mạnh hơn ta một chút. Bây giờ vật đổi sao dời, ta cảm thấy có thể ta đã mạnh hơn một chút.”

Tô Bạch Y vui vẻ nói: “Thật tốt quá, đại sư huynh! Ngươi giúp chúng ta chặn những người này lại, ta phải đi tìm sư tỷ!”

“Cứ đi đi không việc gì.” Mạc Trần đi tới phía trước, chắn trước mặt mọi người, “Thế gian này tươi đẹp, nên do ta bảo hộ.”

Phong Tả Quân nghe vậy như lọt vào trong mây mù: “Đang nói gì vậy?”

“Đây chắc là Quân Hữu Vân của đại sư huynh.” Tạ Vũ Linh giải thích.

“Ngươi rất thông minh.” Mạc Trần gật đầu, “Thông minh hơn so với vị Phong đại ca này của ta nhiều.”

Phong Tả Quân cười khổ nói: “Đây đã từng là tiểu đạo đồng tùy tùng của ta, bây giờ bỗng nhiên biến thành đại sư huynh, ta nhất thời đúng là khó chấp nhận a. Nhưng mà nếu đã là đại sư huynh, thì cũng đừng dùng ba chữ Phong đại ca để giễu cợt ta chứ.”

“Ha ha ha ha ha, Phong đại ca chính là Phong đại ca! Cho dù Mặc Trần biến thành Mạc Trần cũng vẫn là Phong đại ca!” Mạc Trần cười vang nói, “Vừa rồi chẳng qua chỉ đùa với ngươi một chút, chờ chúng ta xuống Doanh Châu, sẽ cùng uống rượu!”

Lữ Phàm Tiên đi tới: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là gia hỏa thích dùng cơ quan thuật kia.”

Mạc Trần gật đầu nói: “Ta cũng nhớ rõ ngươi, Lữ Phàm Tiên!”

Vừa dứt lời, hai người đồng thời đánh ra một chưởng, hai chưởng chạm nhau, phát ra một tiếng vang lớn, hai người đồng thời lui về phía sau một bước, vậy mà lại là ngang tay.

“Năm đó võ công ngươi cũng không mạnh như vậy.” Ngữ khí Lữ Phàm Tiên âm độc.

“Ở núi Thanh Thành mấy năm qua, ta cũng không phải chỉ học được cách đào trứng chim a.” Mạc Trần lại đánh một chưởng về phía Lữ Phàm Tiên, “Nho giáo thế gian có sư phụ ta Nho Thánh tiên sinh, Đạo môn có sư phụ ta Đạo Quân thần nhân, nhưng Nho Đạo song tu, lại chỉ có một mình ta mà thôi!”

Thế là cục diện trong sân liền biến thành Lữ Hạo Tiên đánh với Tạ Vũ Linh, Lữ Phàm Tiên đánh với Mạc Trần, Tô Bạch Y thừa lúc hỗn loạn trốn đi tìm Nam Cung Tịch Nhi, cho nên việc đánh với chúng cao thủ Thiên Cang, vẫn chỉ còn lại có Phong Tả Quân.

“Ai da, đi ra đi vào, kết quả vẫn là ta đánh một mình a.” Tay Phong Tả Quân cầm đao có chút run rẩy, hắn nuốt nước miếng, bất đắc dĩ nói.

“Thật ra cũng không phải.” Một thư sinh trung niên xuất hiện bên cạnh hắn.

“Tiếu Sinh!” Phong Tả Quân vui vẻ nói.

“Con trai!” Phong Ngọc Hàn cũng từ phía sau hắn đi tới, một tay ấn đầu Phong Tả Quân, “Không tồi, có tiền đồ, không phải tên phế vật năm đó.”

“Khi rời khỏi Thiên Hiểu Vân Cảnh, ta đã từng nói với phụ thân, một ngày nào đó, ta sẽ trở thành nam nhân mạnh nhất thiên hạ.” Phong Tả Quân cất cao giọng nói.

“Vừa rồi còn bị dọa đến run tay nữa kìa.” Phong Ngọc Hàn trêu chọc.

“Đối phương người đông thế mạnh mà.” Phong Tả Quân giơ cự đao lên, “Nhưng mà nếu phụ thân đã tới, vậy thì chúng ta giết chúng không chừa phiến giáp!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 335

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.