Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản Bội

Phiên bản Dịch · 1608 chữ

Trên Doanh Châu, trong một cung điện hẻo lánh.

Giữa cung điện, bày một cái bàn đá lớn hình tròn. Hai bên điêu khắc thành hình cá âm dương, hợp thành một cái bát quái thật lớn, Nam Cung Tịch Nhi nằm bên trái, nhắm chặt hai mắt, vẫn còn đang ngủ say. Trong đại điện, mười mấy người ăn mặc như y giả đang bận rộn, trong đó có một lão nhân đầu bạc ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, ánh bạc trong tay chợt lóe lên, rút ra một con dao nhỏ sắc nhọn.

Hình như bị ánh bạc kia chiếu vào mắt, Nam Cung Tịch Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn lão nhân hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Lão nhân cười, giơ một bàn tay sờ cổ tay Nam Cung Tịch Nhi: “Đến lúc đó ta sẽ rạch một đường ở chỗ này, máu tươi mới của ngươi sẽ chảy từ nơi này ra, thông qua cái rãnh này, đi thông qua mặt dương, mà mặt dương……”

“Mặt dương.” Lữ Huyền Thủy từ sau lưng lão nhân đi ra, “Còn lại là ta.”

“Ngươi……” Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt, “Ngươi muốn thay máu với ta?”

“Đây là phương pháp bí truyền của Doanh Châu Lữ thị chúng ta, thông qua việc thay máu giữa ngươi và ta, thân thể của ta cũng sẽ trở về thời toàn thịnh, vốn dĩ người được lựa chọn là Tô Bạch Y, dù sao trên người hắn cũng đồng thời có huyết mạch của Tô gia và Lữ gia. Nhưng sau đó, ta lại gặp ngươi.” Lữ Huyền Thủy ôn nhu cười nói, “Ngươi là truyền nhân của Diệp gia, hơn nữa ngươi là truyền nhân duy nhất của Vạn Đạo Tâm Môn còn trên thế gian này. Diệp gia từ ngàn năm trước đã là khắc tinh của chúng ta, tổ tiên ta nằm mơ cũng muốn có được một thân thể của truyền nhân Vạn Đạo Tâm Môn, nếu thành công, vậy thì thiên hạ này không còn ai có thể là đối thủ của Lữ thị nhất tộc chúng ta. Sau khi hoàn thành nghi thức thay máu giữa ngươi và ta, ta sẽ có được nội lực Vạn Đạo Tâm Môn.”

Nam Cung Tịch Nhi nở nụ cười khổ: “Thì ra là như thế, khó trách các ngươi lại muốn mang ta tới Doanh Châu. Nếu như vậy, có phải ngươi đã có thể buông tha cho Tô Bạch Y không?”

Lữ Huyền Thủy ngửa mặt lên trời cười nói: “Ha ha ha ha. Đương nhiên, dù sao hắn cũng là người duy nhất có quan hệ huyết mạch với ta trên thế gian này. Nhưng nếu hắn cứ khăng khăng chống đối ta, vậy thì Thiên ngục của Doanh Châu, sẽ là nơi trốn cả đời của hắn.”

“Ngươi!” Nam Cung Tịch Nhi đứng dậy muốn chống cự, nhưng một chút sức lực cũng không có.

“Tôn chủ.” Lão nhân lấy ra con dao nhỏ nhẹ nhàng ướm lên cổ tay Nam Cung Tịch Nhi, “Sắp tới giờ rồi.”

“Được.” Lữ Huyền Thủy gật đầu.

Lão nhân nhẹ nhàng kéo một cái, con dao nhỏ để lại trên cổ tay Nam Cung Tịch Nhi một vết rách cực kỳ nhỏ, Nam Cung Tịch Nhi chỉ cảm thấy như là bị kiến cắn một cái, ngay sau đó máu tươi liền chậm rãi tuôn ra, lão nhân quay đầu tiếp nhận một chén thuốc được dược đồng bên cạnh đưa lên, xoay người đưa cho Lữ Huyền Thủy: “Tôn chủ, nửa canh giờ sau, uống chén thuốc này vào, sau đó nằm trên thánh đài là được.”

Lữ Huyền Thủy nhẹ nhàng ngửi chén thuốc, trên mặt toát ra sự vui sướng, hắn đặt chén thuốc ở một bên bàn đá, nhìn Nam Cung Tịch Nhi nằm đó, sâu kín nói: “Nửa canh giờ.”

Lúc này Tô Bạch Y còn đang chạy như điên trên Doanh Châu, tìm kiếm Nam Cung Tịch Nhi, nhưng hắn đi từ trên xuống dưới, đã xông qua mười mấy cung điện, lại vẫn phí công không có thu hoạch gì, hắn ngửa mặt lên trời phẫn nộ gầm lên: “Sư tỷ! Sư tỷ ngươi đang ở nơi nào!”

Nam Cung Tịch Nhi nằm trên bàn đá nghe thấy ngoài điện truyền tới tiếng gầm, lại giãy giụa: “Là Bạch Y! Hắn tới rồi, hắn đã chạy ra khỏi Thiên ngục của ngươi!”

“Ồ?” Lữ Huyền Thủy xoay người, “Xem ra đứa cháu trai này của ta vẫn cho ta chút kinh ngạc a.”

“Tôn chủ yên tâm, nơi này, cho dù là ba vị tôn sứ cũng không tìm ra được, mặc cho bên ngoài đánh long trời, nghi thức cũng vẫn có thể tiếp tục tiến hành.” Lão nhân vội vàng nói.

“Làm nàng an tĩnh một chút đi.” Lữ Huyền Thủy nói.

Lão nhân gật đầu, lấy ra một bình thuốc, đặt cạnh mũi Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng đưa qua đưa lại vài cái, Nam Cung Tịch Nhi liền hôn mê tiếp.

Sau khi Tô Bạch Y gầm lên ba tiếng ở ngoài điện, vẫn không ai đáp lại, chỉ có thể tiếp tục chạy xuống các cung điện dưới núi.

“Ngươi tìm như vậy, cho dù là lật tung cả Doanh Châu lên, cũng sẽ không tìm được sư tỷ ngươi.” Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên gọi hắn lại.

Lông tóc sau lưng Tô Bạch Y tức khắc dựng thẳng lên, hắn lập tức xoay người, giơ ngang trường kiếm người trước: “Là ngươi!”

“Là ta!” Bạch Cực Nhạc chậm rãi đi tới, “Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Tiên Nhân Thư, nhìn màu đỏ trong mắt ngươi, thì chỉ qua nửa canh giờ nữa, nội lực trên người sẽ lại hóa thành hư ảo.”

“Nửa canh giờ, cũng đủ để ta giết ngươi.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

“Nhưng không đủ để ngươi tìm được sư tỷ ngươi, mà cho dù ngươi có thể tìm được, ngươi cũng không phải đối thủ của Lữ Huyền Thủy.” Bạch Cực Nhạc nhàn nhạt nói.

Tô Bạch Y biết điều đối phương nói là sự thật, nhưng lại không rõ vì sao đột nhiên hắn lại xuất hiện, nói những điều này với mình: “Ngươi đang kéo dài thời gian?”

“Nửa canh giờ, ngươi có muốn học nốt phần Tiên Nhân Thư ngươi chưa học được không?” Bạch Cực Nhạc chậm rãi nói, “Như ngươi thấy đấy, ta cũng từng luyện. Nhưng dù sao ta cũng không phải huyết mạch của Lữ thị, mà ngươi thì không giống vậy, ngươi là hậu nhân của Lữ Huyền Vân, nếu ngươi luyện thành, vậy thì mới có sức đánh với Lữ Huyền Thủy một trận.”

Tô Bạch Y sững sờ, sau đó cười lạnh nói: “Ngươi muốn giúp ta? Nếu không phải bởi vì ngươi, cha mẹ ta cũng sẽ không chết, Thượng Lâm Thiên Cung cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, đám người Doanh Châu đó cũng không dám trở về! Người tạo ra tất cả những việc này rõ ràng là ngươi, mà đến giờ khắc cuối cùng này, ngươi lại nói muốn giúp ta? Ta làm sao có thể tin ngươi?”

“Bạch thị nhất tộc chúng ta, từ rất lâu trước kia đã lệ thuộc vào Lữ thị nhất tộc, Lữ thị từ trước tới nay tinh thông dược lý, trước khi bọn họ nam hạ, đã hạ huyết chú cho tổ tiên chúng ta, thế cho nên phàm là tộc nhân Bạch thị chúng ta, đều không thể sống quá 30 tuổi. Cho nên từ năm ta hai mươi tuổi trở đi, mỗi một ngày trong đời ta, đều đang đếm ngược, nhưng ngay lúc ấy, Lữ Huyền Thủy và Doanh Châu lại xuất hiện. Sứ giả Doanh Châu tìm được ta, cho ta mấy viên thuốc có thể áp chế huyết chú, sau đó làm một cuộc giao dịch với ta, ta giúp bọn hắn, bọn hắn giúp ta trừ đi huyết trú của tộc nhân Bạch thị.” Bạch Cực Nhạc chậm rãi nói, “Nhưng Lữ Huyền Thủy, không thực hiện ước định.”

Tô Bạch Y khẽ nhíu mày: “Cho nên ngươi muốn trả thù hắn.”

“Muốn trừ đi huyết chú, chỉ có tu luyện Tiên Nhân Thư đến đỉnh cấp mới có thể làm được, trình độ này trên thế gian chỉ có hai người có thể làm được, một người là Lữ Huyền Thủy, người còn lại là ngươi.” Bạch Cực Nhạc lại tiến về phía trước một bước, “Ta giúp ngươi luyện thành Tiên Nhân Thư, sau khi ngươi thắng, thì hãy đi tìm Bạch Long Bạch Hạc, giúp ta trừ đi huyết chú trên người bọn họ.”

“Vì sao ta phải tin tưởng ngươi? Hơn nữa luyện công sao có thể là việc nhất thời, ta chờ được, nhưng sư tỷ ta không chờ được! Hoặc là ngươi đánh, hoặc là đừng chặn đường ta!” Tô Bạch Y không muốn dây dưa thêm với Bạch Cực Nhạc, vung trường kiếm lên, muốn bỏ đi.

“Ngươi chỉ có thể tin tưởng ta, bởi vì ngươi và ta giống nhau, đều đã không còn lựa chọn!” Bạch Cực Nhạc nghiêng người, tránh thoát trường kiếm của Tô Bạch Y, sau đó giơ một tay bắt lấy bả vai Tô Bạch Y, “Mà võ công này, cũng chỉ cần không đến nửa canh giờ là có thể luyện thành, bởi vì ta sẽ truyền tất cả của ta cho ngươi!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 280

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.