Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ Cục

Phiên bản Dịch · 1554 chữ

Tuy rằng không quá hiểu tiếp tới Bạch Cực Nhạc muốn làm gì, nhưng nhìn lại những việc làm của người này trước kia, thì thật sự là không ổn a……

“Sư tỷ, lát nữa ngươi chạy trước, chạy lên núi, các sư huynh đều đang ở đó.” Tô Bạch Y cầm tay Nam Cung Tịch Nhi, truyền phần chân khí cuối cùng còn sót lại trong cơ thể mình cho Nam Cung Tịch Nhi.

Một lát sau, Bạch Cực Nhạc thu tay, hít một hơi dài, khuôn mặt vốn trắng bệch của hắn cuối cùng cũng có vài phần huyết sắc, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Tô Bạch Y, đặt bàn tay lên đỉnh đầu hắn: “Chỉ cần ta nhẹ nhàng vung tay lên, ngươi sẽ chết.”

Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi rõ ràng ngươi nói là ngươi sắp chết, sao đến cuối cùng người chết lại là ta?”

“Đúng vậy, chỉ là không nghĩ tới, ta có cơ hội có thể hút được công lực của Lữ Huyền Thủy, cho nên ta không cần chết nữa.” Bạch Cực Nhạc thu tay, bỗng nhiên ngồi khoanh chân xuống bên cạnh Tô Bạch Y, “Hai người các ngươi lần này cũng coi như là đã hợp lực đánh bại Lữ Huyền Thủy, vài chục năm tiếp theo, trên giang hồ sẽ tán dương truyền thuyết về các ngươi.”

Tô Bạch Y gật đầu: “Ừm, nếu hôm nay chúng ta không chết, vậy thì truyền thuyết này sẽ dễ nghe hơn.”

“Ngươi còn chưa hiểu, điều này có ý nghĩa gì.” Bạch Cực Nhạc lắc đầu.

Tô Bạch Y sửng sốt: “Ý nghĩa gì?”

“Ý nghĩa là ngươi đã trở thành một Tô Hàn thứ hai.” Bạch Cực Nhạc chậm rãi nói.

“Hả.” Tô Bạch Y bĩu môi, “Nhưng ta cảm thấy ta còn kém rất xa a.”

“Ngươi đã có võ lực của Tô Hàn, điểm khiếm khuyết chính là sức thống trị của Tô Hàn, năm đó hắn có thể thống nhất các đại phái, không chỉ dựa vào mỗi võ công a. Nhưng sau khi các ngươi rời khỏi Doanh Châu, tộc nhân của Tô gia chắc chắn sẽ đưa ngươi lên kế thừa chức vị tộc trưởng, tiếp quản Thượng Lâm Thiên Cung, sau đó ngươi, ở trên giang hồ, chính là người chỉ cần hô một tiếng mọi người đều đáp lời.” Bạch Cực Nhạc trầm giọng nói.

“Vậy chẳng phải là võ lâm minh chủ?” Tô Bạch Y cười khổ nói.

“Gần giống vậy, việc Vương Nhược Hư không làm được, ngươi đã làm được. Trên giang hồ không tránh được có rất nhiều âm mưu quỷ kế, nhưng đi tới cuối cùng, vẫn phải dựa vào đao kiếm trong tay. Ta làm một cuộc giao dịch với ngươi.” Bạch Cực Nhạc nhìn về hướng dưới chân núi.

Có hai người đang lên núi, cả hai đều mặc áo bào trắng, sau lưng áo bào trắng lần lượt thêu một con rồng trắng, một con hạc trắng.

Tô Bạch Y vỗ vai Nam Cung Tịch Nhi: “Sư tỷ, được cứu rồi, vẫn là không phải chết, ta quá kích động!”

Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng mắng: “Lời này của ngươi bị hắn nghe thấy, hắn biết ngươi sợ chết, thì chẳng phải bàn điều kiện nữa!”

Tô Bạch Y giơ tay lau nước mắt, có chút uất ức: “Thật xin lỗi, ta quá kích động.”

“Ngoài miệng ngươi nói kích động, nhưng vẫn truyền công lực cho sư tỷ ngươi, chỉ chờ để nàng trốn đi báo tin.” Bạch Cực Nhạc sâu kín nói.

Tô Bạch Y cả kinh, đang muốn mở miệng, lại bị hai giọng nói ngắt lời.

“Lâu chủ.” Bạch Long và Bạch Hạc xuất hiện trước đống đổ nát của Lạc Dương cung.

“Ngươi…… ngươi đã sớm sắp xếp xong kế hoạch?” Tô Bạch Y nhíu mày nói, rất rõ ràng, nếu nói thế sự này là bàn cờ, Tô Bạch Y là người thường xuyên có thể ra kỳ chiêu trong quá trình đánh cờ, thì Bạch Cực Nhạc, lại là người chỉ sau mấy nước cờ, đã đoán ra kết cục. Lữ Huyền Thủy cho rằng mình đang khống chế Bạch Cực Nhạc, nhưng Bạch Cực Nhạc lại vẫn luôn chờ đợi, chính là chờ tới giờ khắc này.

“Yên tâm đi, chỉ có hai người bọn họ.” Trong giọng nói Bạch Cực Nhạc để lộ ra một chút mệt mỏi, “Hôm nay Doanh Châu, sẽ không diễn ra thêm trận đại chiến nào nữa.”

Tô Bạch Y hiểu không cần biết có cố gắng thế nào, cũng không thể đưa Nam Cung Tịch Nhi đi, chỉ có thể thở dài một tiếng: “Nói ra điều kiện của ngươi đi.”

“Minh quân các phái lui ra khỏi núi, trận chiến hôm nay sẽ kết thúc ở đây, hai bên cũng sẽ không tiếp tục truy cứu việc này nữa.” Bạch Cực Nhạc trầm giọng nói.

Tô Bạch Y khẽ nhíu mày, điều kiện này nghe có vẻ cũng không phải không thể chấp nhận: “Vậy tiếp tới Doanh Châu sẽ thế nào?”

“Doanh Châu sẽ nam hạ, trở lại nơi nó nên ở.” Bạch Cực Nhạc trả lời cực nhanh.

Tô Bạch Y gật đầu, điều kiện này nghe có vẻ còn tốt hơn: “Vậy còn ngươi? Bạch thị nhất tộc các ngươi thì sao?”

“Ta nam hạ cùng Doanh Châu, Bạch Long và Bạch Hạc cũng đi theo ta.” Bạch Cực Nhạc đứng lên, giang hai tay áo ra, nhìn về phía Nam Hải, “Bạch Cực Nhạc ta sẽ là chủ nhân mới của Doanh Châu này!”

Tô Bạch Y nuốt một ngụm nước miếng, cảm khái nói: “Bạch lâu chủ thật là một đối thủ đáng sợ. Từ lúc bắt đầu ngươi đã tính tới bước này rồi, dù cho Lữ Huyền Thủy thần công cái thế, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một con cờ của Bạch lâu chủ ngươi.”

“Ta cảm thấy điều kiện của ta, cũng không quá đáng.” Bạch Cực Nhạc xoay người, nhìn Tô Bạch Y.

“Các sư huynh cảm thấy sao?” Tô Bạch Y đột nhiên hỏi.

Bạch Long và Bạch Hạc đồng thời rút kiếm ra, chỉ thấy năm người từ trên đỉnh núi vọt xuống, lần lượt là Mạc Trần, Lý Oai, Chu Chính, Phong Tả Quân, Tạ Vũ Linh, bọn họ đứng trước mặt Bạch Long Bạch Hạc, không tiến về phía trước.

Phong Tả Quân sớm đã kiệt sức, miễn cưỡng dựa vào vai Tạ Vũ Linh mới không ngã, hắn phất tay nói: “Đi đi, ta thật sự không đánh nổi nữa, người Doanh Châu suýt bị ta giết sạch rồi, thả bọn họ đi cũng được thôi.”

“Vô lễ! Đại sư huynh ở đây, theo lý phải do sư huynh nói!” Lý Oai cả giận.

“Hắn là tiểu đệ ta……” Phong Tả Quân thấp giọng lẩm bẩm nói.

Mạc Trần cười, đi lên trước: “Trận chiến Doanh Châu này, xem ra là tiểu sư đệ ta đã đánh bại Lữ Huyền Thủy, vậy thì kết cục của trận chiến này, chỉ có một mình tiểu sư đệ ta có thể đưa ra quyết định.”

Tô Bạch Y gãi đầu, nếu hắn đồng ý yêu cầu của Bạch Cực Nhạc, vậy thì Doanh Châu quay về Nam Hải, ai cũng không thể đảm bảo rằng mười mấy năm sau có thể xảy ra thêm một hồi hạo kiếp giống thế này nữa hay không, huống chi, những năm qua, Bạch Cực Nhạc đã giết nhiều người trên giang hồ như vậy, ngay cả cha mẹ hắn, cũng là do Bạch Cực Nhạc quạt gió thêm củi mới bị Ninh Thanh Thành hại chết, còn có Thiên Môn Thánh Tông nhiều người như vậy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đỡ Nam Cung Tịch Nhi đứng lên, gật đầu nói: “Ta đồng ý với ngươi. Nhưng……”

“Không có nhưng, điều kiện của ta chỉ có chừng đó, đồng ý vậy là được.” Bạch Cực Nhạc buông Tô Bạch Y ra, đi tới bên cạch Bạch Long Bạch Hạc.

Bạch Long nhìn Bạch Cực Nhạc toàn thân đầy thương tích, cúi đầu nói: “Lâu chủ chịu khổ rồi.”

“Làm hết việc ác của thế gian, chịu khổ cũng đúng lý.” Bạch Cực Nhạc vỗ vai hai người, “Các ngươi cũng vất vả rồi.”

Đám người Mạc Trần vội vàng chạy tới bên cạnh Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi, Mạc Trần và Tạ Vũ Linh vận khí chữa thương cho hai người, Phong Tả Quân không có ai để dựa vào, đặt mông ngồi xuống đất: “Đãi ngộ thật là không giống nhau a.”

“Nếu ngươi có thể giết Lữ Huyền Thủy, thì cũng có đãi ngộ như vậy.” Chu Chính đứng một bên cười nói.

Lúc này Bạch Cực Nhạc lại xoay người, hơi khom lưng, chậm rãi nói với mọi người: “Vậy thì chủ nhân Doanh Châu, Bạch Cực Nhạc, cung nghênh các vị xuống núi.”

“10 ngày sau, ta tới đây, chúng ta đánh thêm một trận.” Tô Bạch Y bỗng nhiên đứng dậy nói.

Bạch Cực Nhạc sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Được! 10 ngày sau, ta ở chỗ này chờ ngươi! Chúng ta đánh một trận.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 327

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.