Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan Chiến

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Ba ngày sau.

Một phong thư được đưa đến Thanh Châu Mộc gia.

Mộc gia thất công tử Mộc Niên Hoa liếm môi, mở phong thư ra, tay còn có chút run rẩy, đọc một hồi lâu sau cuối cùng mới thở phào một hơi, chậm rãi nói: “Thắng.”

Tiết Thần Quan ngồi phơi nắng trong sân, khuôn mặt trên mặt nạ không ngừng biến ảo, cho đến khi Mộc Niên Hoa nói ra chữ “Thắng” này, mới dừng lại ở một tấm mặt nạ trẻ con tươi cười, hắn cười nói: “Quả nhiên là thế, giống như ta dự liệu.”

“Tiên sinh nếu ngươi bằng lòng đi trợ trận, thì cũng không đến mức làm chúng ta lo lắng đề phòng như thế.” Trong giọng nói Mộc Niên Hoa có vài phần oán giận.

Tiết Thần Quan lắc đầu: “Thế gian này biến thành thế nào, không liên quan tới ta, việc ta đồng ý với lão nhân kia đã làm xong rồi.”

“Nói bậy, rõ ràng ngày nào ngươi cũng rất lo lắng cho Nam Cung cô nương.” Mộc Niên Hoa không chút lưu tình, vạch trần tâm tư của Tiết Thần Quan, sau đó lại nhìn qua lá thư kia, tiếp tục nói, “Có điều tuy rằng thắng, nhưng kết quả hiện giờ vẫn làm người ta bất an.”

“Ồ?” Mặt nạ của Tiết Thần Quan bỗng nhiên biến thành một tấm mặt nạ trắng không có ngũ quan.

“Doanh Châu bại lui, Lữ Huyền Thủy bị giết, nhưng sau đó lại có người tiếp quản Doanh Châu, người này chính là Bạch Cực Nhạc lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu trước kia. Trước khi Tô Bạch Y xuống núi, đã lập giao ước với Bạch Cực Nhạc, 10 ngày sau đánh thêm một trận. Hiện giờ đã qua ba ngày, nói cách khác kết quả cuối cùng của trận chiến này, sẽ là bảy ngày sau.” Mộc Niên Hoa thu hồi bức thư.

“Bạch Cực Nhạc?” Tiết Thần Quan đứng lên, “Nói lại thì món nợ với người này, ta vẫn còn chưa tính sổ đâu.”

Mộc Niên Hoa cười: “Năm đó khi gặp Tô Bạch Y trên thuyền, hắn chỉ là một tên vô danh biết chút mánh khóe trên chiếu bạc, hiện giờ đã là đại anh hùng thiên hạ đều biết. Đi, tiền bối, cùng đi xem?”

Tiết Thần Quan sâu kín nói: “Ồ? Bây giờ dám đi rồi?”

“Kết quả của trận chiến này sẽ không ảnh hưởng tới an nguy các phái Trung Nguyên, chẳng qua là kết thúc một hồi ân oán của Tô Bạch Y và Bạch Cực Nhạc mà thôi, nếu đã không nguy hiểm đến tính mạng, đương nhiên phải nhanh chân đến xem.” Mộc Niên Hoa phất tay nói, “Chuẩn bị ngựa!”

“Đúng là người làm ăn.” Tiết Thần Quan cười nói.

“Đừng nói như vậy, nếu tin tức ta nhận được là bọn họ thua, Mộc gia cũng sẽ dồn hết gia tài chiêu mộ dũng giả chuẩn bị tốt việc liều mạng với Doanh Châu.” Mộc Niên Hoa đi ra cửa, “Hiện giờ huynh đệ của ta sắp đánh trận chiến danh dương thiên hạ, đương nhiên phải đi cổ vũ!”

Bờ Nam Hải.

Mạc Vấn và Tức Mặc Hoa Tuyết lần lượt tỉnh lại, trong lều trại của bọn họ, chín đại ác nhân của Ác Ma thành cũng nằm đó, trên người quấn đầy băng vải, thấy hai người bọn họ tỉnh lại, Tiếu Sinh vui vẻ nói: “Thành chủ ngươi tỉnh rồi!”

Mạc Vấn xoa đầu mình, nhìn bộ dạng thê thảm của mọi người trong phòng, cười khổ nói: “Thua thảm như vậy. Nhưng mà cũng chưa chết một ai, cũng coi như là may mắn.”

“Thành chủ đừng giễu cợt chúng ta, trận chiến này của chúng ta thế nhưng thắng rồi.” Tiếu Sinh nằm trên giường, tuy trên người quấn đầy băng vải, nhưng tay phải vẫn cầm một quyển sách.

“Đúng vậy, miệng vàng lời ngọc này của ta, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ sai.” A Đấu cười, sau đó là một cơn đau truyền tới làm hắn nhe răng trợn mắt.

“Ác Ma thành chúng ta không chuyện ác nào không làm, bây giờ lại thành đại anh hùng cứu vớt thế gian, về sau còn chen chân ở giới người xấu thế nào đây a.” Ngưu Đầu bất đắc dĩ nói.

“Xấu hổ a xấu hổ, chi bằng chết đi cho xong.” Mã Diện cũng lắc đầu.

Mạc Vấn đã quen với cách nói chuyện xằng bậy của đám thuộc hạ này, nhưng Tức Mặc Hoa Tuyết lại không có tâm tình nghe những lời này, nàng hỏi: “Thắng? Thắng thế nào? Chẳng lẽ là Đạo Quân và Nho Thánh tiên sinh liên thủ giết Lữ Huyền Thủy?”

“Không phải, là Tô Bạch Y.” Triệu Hạ Thu nói, “Hắn hiện giờ đã trở thành đại anh hùng, đại anh hùng có thể sánh với Tô Hàn!”

“Đâu chỉ có vậy, năm đó Tô Hàn chỉ đánh lui Lữ Huyền Thủy, còn Tô Bạch Y, đã giết được Lữ Huyền Thủy.” Tiếu Sinh buông quyển sách xuống, “Lần sau ta đọc sách, sợ là sẽ toàn là sách viết về chuyện hắn huyết chiến với chủ nhân Doanh Châu.”

“Tô Bạch Y?” Tức Mặc Hoa Tuyết đi ra khỏi lều trại, nhìn xung quanh một vòng, đệ tử các phái đi ngang qua vẻ mặt đều tương đối nhẹ nhàng, thi thoảng còn có thể nghe thấy một vài tiếng cười truyền ra từ trong doanh trại, xem bầu không khí này vậy thì lời Cửu Ác nói không phải giả, cuối cùng nàng cũng yên tâm, nở nụ cười hiếm có.

“Nhị tẩu.” Chu Chính từ trong doanh trại bên cạnh đi ra, nhìn thấy Tức Mặc Hoa Tuyết đứng đó, lập tức vui mừng đi tới.

“Mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì, kể lại cho chúng ta nghe đi.” Mạc Vấn từ trong lều đi ra.

“Mạc thành chủ cũng tỉnh rồi.” Chu Chính hành lễ nói, “Hai vị vừa mới tỉnh, không bằng tới lều của ta, uống chén trà, từ từ trò truyện.”

Trong doanh trại, Chu Chính tốn hết thời gian một tuần trà mới kể lại xong chuyện sau khi bọn họ ngất xỉu, Mạc Vấn nghe xong thở dài một tiếng: “Xem ra về sau, giang hồ, nên thuộc về những người trẻ tuổi này.”

Tức Mặc Hoa Tuyết mặt vẫn mang theo nụ cười, giọng nói cũng vô cùng ôn nhu, dáng vẻ có chút không giống ngày thường, nghiêm túc lạnh nhạt: “Tuy rằng Học Cung trước nay vẫn không chịu tham gia vào phân tranh giang hồ, nhưng thế hệ anh tài này của giang hồ, lại bị Học Cung ôm gần hết.”

“Bọn họ chung quy vẫn sẽ trở về tông môn của mình, Học Cung chỉ là một trạm dừng chân của bọn họ thôi.” Chu Chính uống một ngụm trà, khiêm tốn nói.

“Trận chiến bảy ngày sau, Tô Bạch Y không thể không đi à?” Mạc Vấn bỗng nhiên có chút lo lắng, “Bạch Cực Nhạc hút được phần công lực của Lữ Huyền Thủy, thực lực thế nào, vẫn rất khó nói.”

“Ngày đó trên Doanh Châu, nếu Tô Bạch Y không đồng ý yêu cầu của Bạch Cực Nhạc, vậy thì hắn và sư muội tất sẽ chết, các ngươi cũng biết Tô sư đệ ta coi trọng vị sư tỷ này của hắn tới cỡ nào, cho nên lúc ấy hắn liền đồng ý. Nhưng những năm qua Bạch Cực Nhạc làm rất nhiều việc ác, hại chết rất nhiều người, những tội nghiệt này, nếu chỉ bởi vì hắn giúp Tô Bạch Y một tay trên Doanh Châu mà xóa đi như vậy, thì không khỏi quá mức đơn giản. Cho nên Tô sư đệ định ra trận chiến này, muốn hoàn toàn chấm dứt đoạn thù hận với hắn.” Chu Chính trả lời.

Tức Mặc Hoa Tuyết nghi hoặc nói: “Vậy vì sao Bạch Cực Nhạc lại đồng ý? Nếu hắn đã quyết định nam hạ, vậy thì trận chiến với Tô Bạch Y này, cũng không quá cần thiết.”

“Bởi vì Bạch Cực Nhạc cần lấy được lòng người. Tô Bạch Y giết Lữ Huyền Thủy, nếu trận chiến này Bạch Cực Nhạc có thể thắng Tô Bạch Y, vậy thì hắn mới có thể ngồi yên ổn trên vị trí chủ nhân Doanh Châu. Nói cách khác, chỉ dựa vào một mình hắn, cộng thêm hai người Bạch Hạc Bạch Long, một khi Doanh Châu nam hạ lần nữa, rất có khả năng sẽ sảy ra một hồi nội loạn.” Chu Chính chậm rãi nói, “Từ trước tới nay Bạch Cực Nhạc vẫn giỏi tính lòng người, Tô sư đệ cũng coi như là tương kế tựu kế, cho Bạch Cực Nhạc một lý do không thể cự tuyệt.”

“Tô sư đệ thế nào rồi?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.

“Đang bế quan dưỡng thương, chuẩn bị cho trận quyết chiến bảy ngày sau.” Chu Chính nhấp một ngụm trà, “Trận chiến này, là trận chiến thuộc về riêng hắn.”

“Nhưng người trong thiên hạ đều sẽ tới xem.” Tức Mặc Hoa Tuyết lẩm bẩm nói.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 311

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.