Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thắng Thua

Phiên bản Dịch · 1579 chữ

Trong mấy ngày qua, không ngừng có cao thủ giang hồ chạy về phía Nam Hải. Bọn họ đều nhận được tin tức, loạn Doanh Châu đã được bình ổn hoàn toàn, những vị khách không mời mà đến có võ công cao cường, tính cách tàn nhẫn đó mấy ngày sau sẽ rời khỏi Nam Hải, nhưng trước khi đi, sẽ còn đánh thêm một trận nữa. Trận chiến này do đệ tử Học Cung Tô Bạch Y người đã chiến thắng tôn chủ Doanh Châu cùng với Bạch Cực Nhạc lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu trước kia mở ra.

“Trong tin tức nói, Bạch Cực Nhạc hút được công lực của Lữ Huyền Thủy.” Một chiếc xe ngựa của Học Cung đang không ngừng chạy về phía Nam Hải, Hách Liên Tập Nguyệt và Tạ Khán Hoa ngồi bên trong, ngày đó hai người liên thủ đánh với Bạch Cực Nhạc, cũng từng bị hắn hút đi tất cả nội lực trong người, đối với võ công và tâm cơ đáng sợ của Bạch Cực Nhạc, hai người đã nắm rõ trong lòng, cho nên sau khi đọc xong tin tức, Tạ Khán Hoa lập tức kéo Hách Liên Tập Nguyệt chạy tới Nam Hải.

Hách Liên Tập Nguyệt lười biếng ngồi trên chiếc ghế được đặc chế từ đồng: “Hấp thụ công lực, mười không còn một, không lo.”

Tạ Khán Hoa khẽ thở dài: “Không phải ta đang lo lắng Bạch Y đánh không lại Bạch Cực Nhạc, dù sao theo tin tức truyền tới thì, hiện giờ công lực của Bạch Y cũng không cách biệt mấy so với Tô Hàn năm đó, chỉ là nếu Bạch Cực Nhạc bằng lòng chấp nhận trận quyết đấu này, vậy thì bên trong nhất định có gian trá.”

“Hu……” Lý Quỷ kéo dây cương, dừng xe ngựa lại.

“Sao thế?” Tạ Khán Hoa hỏi.

Lý Quỷ cảnh giác nhìn nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt: “Ngươi là ai?”

Nam tử dựa vào một cây đại thụ ven đường, vừa nhìn thấy xe ngựa đi tới, hắn tiện tay ném trường kiếm trong tay ra giữa đường, cản đường bọn họ. Nam tử lười biếng ngáp một cái, cười nói: “Hai vị lâu chủ, lâu rồi không gặp, hai vị vẫn khỏe chứ.”

Hách Liên Tập Nguyệt sửng sốt: “Là hắn?”

Tạ Khán Hoa khẽ nhíu mày: “Ai?” Hắn vén màn che xe ngựa lên, nhìn về phía người trẻ tuổi kia.

“Lần gần nhất ta gặp Tạ lâu chủ, cũng đã là mười mấy năm trước, năm đó ta mới chỉ là đứa trẻ, không nhận ra ta cũng đúng.” Người trẻ tuổi cười nói, “Ta là Ninh Thiên Hà.”

“Ninh Thiên Hà?” Sắc mặt Tạ Khán Hoa hơi đổi, “Đồ đệ của tên Ninh Thanh Thành kia.”

“Đúng vậy, hiện giờ trên giang hồ vẫn nhớ, ta là đồ đệ của Ninh Thanh Thành.” Ninh Thiên Hà điểm chân một cái, nhảy lên trên xe ngựa, “Ta cũng tới Nam Hải xem trận chiến tuyệt thế này, muốn đi cùng hai vị lâu chủ, chẳng biết có được không?”

“Vậy thì đi cùng đi.” Tạ Khán Hoa không cảm nhận được địch ý trên người Ninh Thiên Hà, liền gật đầu.

“Hai vị có biết, Bạch lâu chủ am hiểu nhất là võ công gì không?” Ninh Thiên Hà ngồi vào trong xe ngựa, đột nhiên hỏi.

“Tiên Nhân Chỉ Lộ?” Tạ Khán Hoa nghi hoặc nói, “Một ngón tay phá hết nội lực thiên hạ, là võ công bất cứ kẻ nào cũng sợ hãi.”

Ninh Thiên Hà cười nói: “Tiên Nhân Chỉ Lộ tất nhiên là lợi hại, nhưng bản lĩnh lợi hại nhất của Bạch lâu chủ, là kiếm pháp.”

“Kiếm pháp?” Con ngươi Tạ Khán Hoa co chặt lại, “Ngày đó ta và Tập Nguyệt từng đánh với hắn một trận ở Thượng Lâm Thiên Cung, đúng là hắn có dùng kiếm, nhưng ta vẫn cho rằng, đó chỉ là một tay trái hắn giấu riêng thôi, cũng không cảm thấy, kiếm pháp của hắn còn lợi hại hơn võ công trên Tiên Nhân Thư.”

“Khi còn nhỏ, ta từng chạy nhầm vào hậu viện của Bạch lâu chủ, ta phát hiện trong viện có mấy chục thanh kiếm gãy.” Ninh Thiên Hà chậm rãi nói.

Hách Liên Tập Nguyệt hỏi: “Vì sao lại là kiếm gãy?”

“Ta nhìn thấy chỗ thân kiếm bị gãy, không giống như là bị chém đứt, vì nếu bị binh khí khác chém đứt, vậy thì cạnh gãy của nó tất sẽ rất trơn, không thể nào gồ ghề như vậy được. Sau đó ta liền trốn đi, chuyện này ta cũng không nhắc lại với người khác, nhưng ta vẫn không quên chuyện này, ta thường xuyên nghĩ, làm sao có thể tạo thành vết gãy như vậy.” Ninh Thiên Hà ngẩng đầu lên, rơi vào trong hồi ức của mình, “Cho đến mùa đông một năm nọ, nhìn thấy một cây cọc băng trên mái hiên bỗng nhiên gãy nửa, từ trên rơi xuống, ta mới tỉnh ngộ. Chỉ có kiếm khí cực hàn mới có thể làm trường kiếm trở nên yếu ớt như thế, nhẹ nhàng gập lại, là có thể gãy thành hai đoạn.”

Tạ Khán Hoa và Hách Liên Tập Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái: “Thiên Ngưng kiếm pháp?”

Bờ Nam Hải, thời gian lại trôi qua hai ngày.

Tô Bạch Y rốt cuộc cũng đi ra khỏi lều trại, đệ tử các đại phái đi ngang qua nhìn thấy hắn xuất hiện, đồng loạt hành đại lễ bày tỏ lòng tôn kính, Tô Bạch Y có chút xấu hổ, trong nhất thời không biết nên cư xử như thế nào.

“Về sau chờ tới khi ngươi chấp chưởng Tô gia, trọng chấn Thượng Lâm Thiên Cung, vậy thì người thăm hỏi ngươi sẽ ngày càng nhiều.” Chu Chính tiến tới bên cạnh, nhìn ra sự xấu hổ của Tô Bạch Y.

“Ta không muốn chấp chưởng Tô gia, cũng không hứng thú với Thượng Lâm Thiên Cung.” Tô Bạch Y gãi đầu.

“Ồ?” Chu Chính ngược lại là có chút kinh ngạc, “Ngươi là con trai Tô Hàn. Năm đó khi Tô Hàn còn trên đời đã đẩy thanh thế của Thượng Lâm Thiên Cung tới đỉnh phong, hiện giờ đại địch đã trừ, chẳng lẽ ngươi không muốn tiếp quản Thượng Lâm Thiên Cung.”

“Chu quân tử viết nhiều tiểu thuyết thoại bản như vậy, chẳng lẽ chưa từng viết đến loại nhân vật này, hắn không muốn làm anh hùng gì cả, không muốn quá nỗ lực, chỉ muốn ở một thôn làng bình bình phàm phàm, cưới nữ tử mà mình thích, cuối cùng tìm một nghề nghiệp bình thường, lười nhác sống cả đời?” Tô Bạch Y hỏi.

Chu Chính suy nghĩ một lát, cười nói: “Ngược lại ta đã từng đọc qua một quyển sách, trong sách có nhân vật thế này. Khi hắn còn bé cũng từng nói một câu không khác câu ngươi nói lắm, sau khi lớn lên hắn trở thành chưởng môn của thiên hạ đệ nhất đại phái, lấy nữ nhân xinh đẹp nhất của một đại phái khác, cho nên ta cảm thấy, người có thể nói ra lời này, cũng thật không đơn giản.”

Tô Bạch Y bất đắc dĩ bĩu môi: “Nhưng ta thật sự không muốn tới Duy Long Sơn, tưởng tượng nhiều tộc nhân ở sau lưng ta chờ ta phục hưng quang vinh của bậc cha chú như vậy, ta liền cảm thấy, rất mệt mỏi a. Ta muốn tự tại tiêu dao, trải qua cuộc đời thuộc về chính ta.”

“Câu này nói rất hợp lòng ta.” Phong Tả Quân nghe nói Tô Bạch Y xuất quan, liền chạy tới đây đầu tiên, “Ta và Tạ Vũ Linh đã thương lượng qua, về sau ba huynh đệ chúng ta mở một môn phái, thế nào?”

“Đã thương lượng qua với ta, sao ta lại không biết?” Tạ Vũ Linh tiến tới hỏi.

“Bây giờ ngươi biết rồi.” Phong Tả Quân giơ tay khoác vai Tô Bạch Y, “Tên ta đã nghĩ kỹ rồi, ba người chúng ta tiêu dao tự tại, không muốn chịu câu thúc gì cả, nên gọi là Tiêu Dao Ngự Phong Môn, thế nào?”

“Cái tên này thật dài……” Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói.

“Ta lại cảm thấy không tồi.” Nam Cung Tịch Nhi cũng từ trong doanh trại đi ra.

“Tên càng dài, môn phái càng lợi hại! Ta cũng cảm thấy không tồi!” Tô Bạch Y lập tức sửa lời.

Nam Cung Tịch Nhi mỉm cười: “Chỉ là, vì sao trong những người sáng lập môn phái này lại không có ta?”

Phong Tả Quân vội vàng quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói: “Tham kiến môn chủ!”

Nam Cung Tịch Nhi cười xoa đầu Phong Tả Quân một cái: “Sắp tới còn một trận đại chiến phải đánh, gấp gáp muốn tự lập môn hộ như vậy?”

“Không cần nghĩ nhiều, Tô Bạch Y nhất định sẽ thắng.” Phong Tả Quân vỗ vai Tô Bạch Y, “Ngươi nói đúng không.”

Tô Bạch Y chậm rãi nói: “Ta không chắc chắn sẽ thắng, nhưng Bạch Cực Nhạc chắc chắn sẽ thua.”

“Lại muốn đồng quy vu tận?” Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày nói.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 288

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.