Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Mai

Phiên bản Dịch · 1653 chữ

Từ khi bắt đầu bước lên Tuyết Tùng trường thuyền của Mộc gia, Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi đã trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử, lần nào Tô Bạch Y cũng có tiết mục đồng quy vu tận, tuy rằng lần nào hắn cũng mạng lớn sống sót, nhưng lần sau lại hung hiểm hơn lần trước, mấy ngày trước ở trên Doanh Châu, nếu không phải Lữ Huyền Thủy đột nhiên thu tay, thì hắn thật sự đã chết.

Tô Bạch Y lắc đầu: “Yên tâm đi, Bạch Cực Nhạc nhất định sẽ không giết ta, nếu hắn giết ta, sư tỷ sẽ thả hắn đi à?”

“Ta băm hắn thành vạn đoạn!” Nam Cung Tịch Nhi cả giận nói.

“Sư tỷ, đừng kích động đừng kích động.” Phong Tả Quân vội vàng nói, “Chúng ta sẽ không để Tô Bạch Y chết, chỉ cần hắn đánh không lại, chúng ta sẽ cùng lên.”

“Bạch Cực Nhạc chỉ muốn thắng ta, để củng cố vị trí chủ nhân Doanh Châu của hắn.” Tô Bạch Y cười, “Tính toán rất hay, nhưng ta càng không cho hắn được như ý!”

“Ngươi nghĩ ra phương pháp chắc thắng rồi?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Không cần phương pháp chắc thắng gì cả, việc phải làm, chỉ có mạnh hơn hắn!” Tô Bạch Y cất cao giọng nói.

Trong mấy ngày kế tiếp, Tô Bạch Y chỉ ngồi trong doanh trại, các vị sư huynh sư tỷ thay phiên tới truyền thụ tuyệt học giữ nhà cho hắn.

“Công phu mạnh nhất của Bạch Cực Nhạc là Tiên Nhân Chỉ Lộ, một ngón tay có thể phá hết nội lực trong thiên hạ, nhưng công phu này của hắn sợ nhất là Vạn Đạo Tâm Môn, đây là khắc tinh của hắn.” Nam Cung Tịch Nhi trực tiếp nói, “Hôm nay, ta muốn truyền thụ cho ngươi một chút pháp môn của Vạn Đạo Tâm Môn, tuy ngươi không có cách nào thực sự tu luyện được môn nội lực này, nhưng biết ý nghĩa, ngẫm nghĩ một chút, luyện trước vài phần, vẫn sẽ có chút bổ ích cho trận chiến của ngươi với Bạch Cực Nhạc.”

Tô Bạch Y cười khổ nói: “Sư tỷ…… hiện giờ ta cũng đã là người luyện hết Tiên Nhân Thư, hắn biết ta cũng biết, ta không sợ hắn.”

“Ồ?” Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt.

“Ta sợ ngươi.” Tô Bạch Y gãi đầu, “Hiện giờ người có võ công khắc ta nhất thế gian này, chính là sư tỷ.”

“Ha ha ha ha ha ha, thì ra là thế thì ra là thế.” Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên cao hứng cười phá lên.

Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói: “Sư tỷ ngươi cao hứng như vậy làm gì?”

Nam Cung Tịch Nhi cười nói: “Nghe thấy về sau người khắc ngươi nhất thế gian này là ta, ta đương nhiên là cao hứng. Ngươi a, về sau cho dù thật sự trở thành thiên hạ đệ nhất gì đó, sư tỷ ngươi, vẫn là sư tỷ ngươi!”

“Đúng vậy đúng vậy, ta đánh ngã hết người trong thiên hạ, sư tỷ vẫn có thể đánh ngã ta!” Tô Bạch Y thấy Nam Cung Tịch Nhi cười vui vẻ như vậy, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

“Rất tốt rất tốt, vậy pháp môn Vạn Đạo Tâm Môn……” Nam Cung Tịch Nhi hỏi, “Ngươi có thể luyện không?”

Tô Bạch Y lắc đầu: “Sợ là không được, hai môn công pháp trời sinh tương khắc, trừ khi làm giống Lữ Huyền Thủy, thay máu toàn cơ thể, bằng không chỉ là tự tìm đau khổ.”

“Ta không có gì có thể dạy ngươi.” Nam Cung Tịch Nhi thở dài, “Dù sao thì ngươi nhớ cẩn thận là được, thắng thua không quan trọng! Cùng nhau lên cũng được, người như Bạch Cực Nhạc, không cần giảng chính nghĩa.”

Tô Bạch Y liên tục gật đầu: “Hiểu rồi sư tỷ!”

Nam Cung Tịch Nhi đi ra ngoài, Tạ Vũ Linh lập tức đi vào, sau đó ngồi trước mặt Tô Bạch Y.

“Tạ sư huynh, ngươi hình như có chút khác lạ.” Tô Bạch Y nhìn ra huyết trảo trên trán Tạ Vũ Linh, nhẹ giọng nói.

“Đúng, ta vào ma đạo.” Tạ Vũ Linh chậm rãi nói.

Tô Bạch Y kinh hãi nói: “Ma đạo?”

“Đúng vậy, một ý niệm vào ma tâm.” Tạ Vũ Linh nhẹ nhàng điểm chân xuống đất một cái, một luồng chân khí hình hoa sen tản ra, chỉ là so với ngày đó ở Thập Lý Lang Đang, thì đóa hoa sen này lại mang theo màu máu.

Tô Bạch Y khẽ nhíu mày: “Vào ma đạo, sẽ có thay đổi thế nào?”

“Sẽ khó lòng ức chế sát tâm.” Tạ Vũ Linh chỉ vào ngực mình, “Ví dụ như bây giờ, ta rất muốn xông thẳng lên Doanh Châu, giết sạch những người còn lại trên đó. Nhưng ta biết việc này là không được, cho nên mỗi ngày ta đều phải khắc chế sát ý trong lòng. Nhưng sẽ có một ngày, ta không khắc chế được nữa.” Nói xong, Tạ Vũ Linh giơ một ngón tay, nhẹ nhàng ngoắc một cái, thanh Quân Niệm kiếm được chế tạo từ huyền băng kia liền bay tới tay hắn, sau đó liền có một luồng sát khí màu đỏ tím bao trùm lên thân kiếm.

Tô Bạch Y kinh ngạc, khâm phục nuốt một ngụm nước miếng: “Thường nghe nói sát khí có thể giết người, ta nghĩ rằng trong sách nói bậy, nhưng sát khí của Tạ sư huynh lại có thể đọng lại thành thực thể?”

“Sau trận chiến này, ta sẽ trở lại núi Thanh Thành, khắc chế ma tâm. Tốt nhất là có thể trở vào Thanh Hư phúc địa, tìm lại đạo tâm.” Tạ Vũ Linh lắc đầu, “Đều bởi vì ngày đó sốt ruột xuất quan ra trận, mới vào nhầm ma đạo.”

“Ma đạo cũng chưa chắc đã là không tốt, vị thúc công Tô Tiễn kia của ta, bị thế nhân gọi là Ma Quân, nhưng theo ta thấy, hắn là một đại anh hùng thực sự. Đi lệch đạo hạnh chưa hẳn đã là không được, trước tiên cần phải tìm được đạo thuộc về mình, kiên trì đi tiếp là được.” Tô Bạch Y khuyên giải.

“Không đề cập tới những việc này nữa. Sư phụ ngươi, cũng chính là thất thúc ta Tạ Khán Hoa, hắn được Tức Mặc thành chủ xưng là kiếm ý đệ nhất, hắn giải thích kiếm ý, chính là sát nhân tâm. Hiện giờ kiếm pháp của ngươi đã mạnh hơn sư phụ ngươi rất nhiều, nhưng ở phương diện sát nhân tâm này, lại vẫn kém xa.” Tạ Vũ Linh vung tay lên, trả Quân Niệm kiếm về vỏ, “Ta tiện tay rót vào trong kiếm của ngươi sát ý thuần túy nhất. Nhưng đó là của ta, mấy ngày sau nó sẽ biến mất gần như không còn chút gì, trong vòng mấy ngày này, ngươi phải lĩnh hội được cái gì là sát nhân tâm.”

“Thì ra là thế, đa tạ Tạ sư huynh!” Tô Bạch Y gật đầu nói.

“Phải thắng.” Tạ Vũ Linh đứng dậy đi ra ngoài.

Phong Tả Quân vội vã đi vào: “Cuối cùng cũng đến phiên ta, cuối cùng cũng đến phiên ta.”

Tô Bạch Y cười nói: “Nơi có Phong sư huynh, luôn có vẻ vô cùng náo nhiệt.”

Phong Tả Quân ngồi xuống trước mặt Tô Bạch Y, nói thẳng: “Thật ra a, ta cảm thấy ngươi không xứng với sư tỷ.”

“Hả?” Tô Bạch Y cả kinh, thiếu chút nữa là sặc khí.

Phong Tả Quân nhẹ giọng thở dài: “Thật ra a, sư tỷ là người duy nhất trên thế gian này làm ta vui lòng phục tùng, cam tâm làm tiểu đệ của nàng, nên không ai có thể xứng với nàng mới đúng. Trước kia ta cảm thấy chỉ có mình ta xứng, nhưng bây giờ xem ra, sư tỷ thích ngươi……”

“Phong sư huynh, sư tỷ muốn dạy ta Vạn Đạo Tâm Môn, Tạ sư huynh cho ta nhìn thấy cái gì là sát khí thuần túy nhất nhân gian, ngươi…… tới làm mai?” Tô Bạch Y mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, vị Phong sư huynh này, thật đúng là không chịu đi theo kịch bản.

Phong Tả Quân không để ý tới lời Tô Bạch Y, tiếp tục nói: “Trận chiến này của ngươi, thắng thua không quan trọng, quan trọng là sống sót. Ngươi còn trẻ như vậy, còn sắp làm bá chủ võ lâm, gấp cái gì, về sau Tiêu Đao Ngự Phong Môn của chúng ta thành lập nên, thiên hạ giang hồ đều sẽ tôn sùng chúng ta. Ngược lại là việc chung thân đại sự của ngươi và sư tỷ, phải lên kế hoạch trước.”

Tô Bạch Y dở khóc dở cười: “Phong sư huynh, sư tỷ cũng chưa nói gì với ta cả……”

“Khốn nạn! Những lời này còn muốn sư tỷ nói à! Đương nhiên phải là ngươi nói, nhưng bây giờ ngươi gặp phải đại chiến, nói những lời này cũng không thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên để ta nói, tiểu tử Tạ Vũ Linh kia càng không được, hỷ sự mà đến miệng hắn, sẽ lộ ra vài phần ủ rũ.” Phong Tả Quân đứng lên, “Chuyện này sẽ do nhị môn chủ ta làm chủ. Ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không, nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ tìm thời cơ nói với sư tỷ.”

Tô Bạch Y liếm môi: “Ta nằm mơ cũng muốn……”

“Hiểu rồi.” Phong Tả Quân không cần nghe hết nửa câu sau, lập tức xoay người đi.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 316

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.