Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều Kiện

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Trước đại chiến một ngày.

Bờ Nam Hải càng ngày càng náo nhiệt, các môn phái lớn lớn bé bé bao gồm cả rất nhiều cao thủ lánh đời không ra ngoài cũng tới nơi này, chuẩn bị xem trận đại chiến sắp tới. Thế cho nên dọc theo bờ Nam Hải, bao gồm cả làng chài nhỏ bên cạnh, cũng đều trở nên náo nhiệt lạ thường, nơi nơi đều là người giang hồ cầm kiếm đeo đao, đèn dầu trong làng chài sáng suốt ngày đêm không ngủ, đám người giang hồ này ngày ngày uống rượu luận võ, cũng mang tới cho làng chài không ít lãi. Mà việc đầu tiên khi đám người giang hồ này tới đây chính là tới chỗ doanh trại của Học Cung chiêm ngưỡng phong thái của Tô Bạch Y. Hiện giờ tin tức Tô Bạch Y là con trai Tô Hàn đã sớm truyền khắp giang hồ, càng làm tăng thêm lòng hiếu kỳ của mọi người tới xem.

Tô Bạch Y đứng ngoài bờ biển, cảm nhận được những ánh mắt sáng quắc đó, thở dài một tiếng: “Sớm biết như vậy đã không định ra 10 ngày, nếu đánh thua, bị mọi người trong thiên hạ nhìn thấy, vậy chẳng phải là mất hết mặt mũi à?”

“Ngươi cũng biết vậy à. Làm việc vẫn tự cho là đúng như thế, bây giờ xem ngươi làm xong việc thế nào.” Một giọng nói mang theo vài phần ý cười vang lên sau lưng hắn.

Tô Bạch Y nghe thấy giọng nói, vội vàng xoay người, vui mừng hô: “Sư phụ!”

Tạ Khán Hoa nhìn Tô Bạch Y trước mặt, cười mắng một tiếng: “Tiểu tử thối!”

Tính từ sau khi bọn họ rời khỏi Phong Kiều trấn Hạnh Hoa thôn, tới nay đã qua bảy năm, trong thời gian bảy năm này, bọn họ cũng đã vội vàng gặp nhau hai lần ở Thượng Lâm Thiên Cung và Thập Lý Lang Đang, nhưng rất nhanh lại tiếp tục chia lìa, cho nên tới lúc này, mới có thể tính là bọn họ thật sự gặp lại.

Tô Bạch Y vọt thẳng tới, ôm lấy Tạ Khán Hoa: “Sư phụ a, đồ nhi cuối cùng cũng gặp lại người!”

“Đúng vậy đúng vậy, chỉ là khi gặp lại ngươi, ngươi đã là đại anh hùng mọi người trong thiên hạ đều kính nể, còn sư phụ lại là nửa phế nhân.” Tạ Khán Hoa cười khổ nói.

Tô Bạch Y buông tay ra: “Thì đã sao, người là sư phụ của ta, về sau cho dù ta danh dương thiên hạ, thì người trong thiên hạ có ai không biết ta là đệ tử duy nhất trong đời Tạ Khán Hoa, không có Tạ Khán Hoa, sao có Tô Bạch Y. Huống hồ thương thế của người và Hách Liên thúc thúc, mấy ngày qua ta cũng có nghe nói, yên tâm, ta trị khỏi được.”

Hách Liên Tập Nguyệt đứng bên cạnh nhếch mày: “Ồ?”

Tô Bạch Y nhìn qua trường bào màu lục đậm của Hách Liên Tập Nguyệt trước sau vẫn bay tán loạn, cười nói: “Không chỉ thương thế có thể trị khỏi, ngay cả Xuân Phong chi lực trên người Hách Liên thúc thúc, ta cũng có thể chữa khỏi.”

“Có điều muốn làm được những việc này, vẫn còn một tiền đề.” Một nam tử trẻ tuổi ôm kiếm đi tới bên cạnh Hách Liên Tập Nguyệt, “Đó chính là ngươi phải sống và đi xuống khỏi Doanh Châu.”

Tô Bạch Y nhìn hắn một cái, nhăn mày: “Ngươi là đồ đệ của Ninh……”

“Ta là đồ đệ của hắn, chúng ta đã từng gặp nhau, ta tên Ninh Thiên Hà.” Ninh Thiên Hà chậm rãi nói.

Tô Bạch Y gật đầu: “Ta nhớ ra ngươi rồi, ngươi tới nơi này làm gì?”

Ninh Thiên Hà bĩu môi, trêu chọc: “Đương nhiên cũng là tới đây xem trận chiến tuyệt thế sắp tới, người tập võ trong thiên hạ, ai mà không muốn xem trận chiến này của các ngươi, có lẽ ta cũng có thể hiểu được điều gì đó trong trận chiến của các ngươi, như vậy sau này ta hành tẩu giang hồ, mọi người sẽ nhớ ta là Ninh Thiên Hà, chứ không phải đồ đệ của Ninh Thanh Thành gì gì.”

Tô Bạch Y khẽ nhíu mày: “Chỉ là như thế?”

“Đương nhiên không chỉ có vậy.” Tạ Khán Hoa tiếp lời, “Vị Ninh huynh đệ này tới đây, có tin tức quan trọng muốn nói cho ngươi.”

“Về Bạch Cực Nhạc?” Tô Bạch Y sửng sốt.

“Năm đó ta phụng dưỡng bên cạnh gia sư, thay mặt gia sư giao thiệp với Bạch Cực Nhạc nhiều năm, rất nhiều chuyện về hắn, ta hiểu biết hơn các ngươi.” Ninh Thiên Hà nhìn xung quanh, “Vừa đi vừa nói chuyện.”

“Được.” Tô Bạch Y gật đầu.

Trên Doanh Châu.

Bạch Long và Bạch Hạc ngồi ngoài cửa biệt viện, vẻ mặt hai người đều có chút mệt mỏi. Bạch Cực Nhạc đã bế quan liên tiếp 5 ngày, trong 5 ngày này, hai người vẫn chờ ngoài cửa, nửa bước cũng không dám đi, bởi vì tộc nhân Lữ thị trên đỉnh Doanh Châu, lúc nào cũng có khả năng xuống dưới này đánh nhau. Nhưng cũng may sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng chỉ có một mình Lữ Hạo Tiên từ trên núi đi xuống, đi tới trước mặt bọn họ.

“Bạch Cực Nhạc đâu?” Lữ Hạo Tiên hỏi.

“Gia chủ đang bế quan.” Bạch Long trả lời, “Không tiện gặp Hạo Tiên tôn sứ.”

Lữ Hạo Tiên nhìn qua bên trong, sau đó liền thu hồi ánh mắt: “Ta và các tộc nhân Lữ thị còn lại đã bàn bạc mấy ngày, bọn họ tán thành việc để Bạch Cực Nhạc làm chủ nhân Doanh Châu kế tiếp.”

Bạch Long gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Bạch Hạc lộ rõ vẻ vui mừng trên nét mặt, trong giọng nói còn mang theo vài phần ngạo mạn: “Vốn nên như thế, còn nghĩ mất nhiều ngày như vậy?”

Sau đó Lữ Hạo Tiên trầm giọng nói: “Nhưng, việc này cũng không có nghĩa là trên Doanh Châu sau này, tộc nhân Lữ thị phải chịu sự khống chế của tộc nhân Bạch thị, Bạch thị nhất tộc từ nay về sau có thể không làm phụ tộc của Lữ thị nhất tộc nữa, nhưng địa vị của hai tộc là tương đương, cùng nắm giữ Doanh Châu. Đời chủ nhân Doanh Châu kế tiếp Bạch Cực Nhạc, sẽ do hậu nhân ưu tú nhất trong hai tộc đảm nhiệm, cường giả làm chủ!”

Bạch Hạc cả giận nói: “Làm gì có nhưng! Bây giờ các ngươi còn có tư cách gì mà bàn điều kiện với chúng ta, nếu không đồng ý, vậy thì đánh! Dong dài lằng nhằng làm gì?”

Bạch Long quát khẽ một tiếng: “Im miệng! Không được nói bừa.”

“Đây là điểm mấu chốt của chúng ta, nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều tộc nhân không muốn thỏa hiệp, dự định muốn xuống dưới này đua sống chết với các ngươi. Những người đó ta tạm thời cho người giam lại, nhưng nếu các ngươi không muốn đồng ý điều kiện của ta, vậy thì không chỉ bọn họ sẽ được thả ra, mà cả ta cũng sẽ cầm đao, đứng chung một chỗ với bọn họ.” Lữ Hạo Tiên chỉ vào trong phòng, “Tử chiến với ngươi.”

“Điều kiện này, cũng không thành vấn đề.” Bạch Cực Nhạc bỗng nhiên đẩy cửa đi ra, hắn mặt không cảm xúc nhìn Lữ Hạo Tiên, “Hoặc là nói đúng hơn, ta vốn dĩ cũng muốn như thế. Lữ thị nhất tộc đã từng giam cầm chúng ta, ta cũng không dự định làm vậy với các ngươi.”

Lữ Hạo Tiên thở phào một hơi, chậm rãi nói: “Vậy thì Hạo Tiên, bái kiến chủ nhân Doanh Châu ở đây.”

“Được!” Bạch Cực Nhạc cười vang nói, “Vậy thì Hạo Tiên, bây giờ có thể đưa ta đi lấy một thanh kiếm được không? Trận chiến ngày mai, ta muốn dùng kiếm thắng Tô Bạch Y.”

“Lấy kiếm?” Lữ Hạo Tiên sửng sốt, “Doanh Châu Lữ thị nhất tộc ta không dùng kiếm, đâu có kiếm tốt gì?”

“Có, ngày xưa tổ tiên Lữ thị, Lữ Huyễn Sơn cũng là một tuyệt thế kiếm khách, chỉ là sau này đánh ba trận với Tô Thức, tổ tiên của Tô thị, toàn bại, mới bỏ kiếm sáng chế môn võ công Tiên Nhân Thư này.” Bạch Cực Nhạc đi tới phía trước, cất cao giọng nói, “Hắn có một thanh kiếm, tên là Thiên Khóc, hiện giờ đang để ở sau núi!”

Lữ Hạo Tiên kinh hãi: “Đó là thánh khí trên Chuyển Long đài, là gốc rễ trấn sơn của Doanh Châu ta!”

“Ta là chủ của Doanh Châu, cái gọi là thánh khí của Doanh Châu, chính là thánh khí của ta!” Bạch Cực Nhạc điểm chân một cái, vọt về phía sau núi, “Năm đó Lữ thị nhất tộc bại bởi kiếm của Tô gia, vậy thì hôm nay, Bạch Cực Nhạc ta sẽ thắng Tô gia bằng kiếm!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.