Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Ngọc

Phiên bản Dịch · 1498 chữ

“Nếu Mộc gia đã đưa ra đáp án của bọn họ, vậy thì không cần chờ nữa?” Nam tử cường tráng nằm ở trên ghế da hổ, ngáp một cái, lười nhác nói, “Ôn Trạch?”

Ôn Trạch hơi cúi đầu, do dự một lát sau đó thở dài một tiếng: “Không nên đốt lửa quá lớn.”

“Biết rồi, ta bảo đảm với ngươi, ít nhất con thuyền này không chìm, chúng ta còn phải lên bờ nữa.” Nam tử cường tráng từ trên ghế bò dậy, cầm lên cây đại khảm đao bên cạnh, “Đi thôi.”

“Vâng.” ở phía sau hắn, mười chín tên đệ tử của Thanh Minh Viện đồng thời quát. Đám người cứ như vậy đổ xô ra khỏi phòng, hai gã đệ tử đi cuối cùng còn khiêng theo cái ghế da hổ mà nam tử cường tráng vừa nằm, đám người đi ra khoang thuyền, hai gã đệ tử đem ghế đặt xuống, nam tử cường tráng lại nằm lên, ngáp một cái: “Bảo người của Mộc gia xuất hiện đi. Nếu đã nhận chuyện này, vậy thì mau ra đây gánh.”

“Mộc mỗ đợi đã lâu.” Một người từ trên cột buồm nhảy xuống, thì ra vừa rồi hắn vẫn luôn ngồi trên đó ngắm phong cảnh. Mộc Niên Hoa mặc một thân bạch y, bên hông đeo một cái đai lưng ánh vàng rực rỡ, trong tay cầm một thanh trường kiếm thanh tú, nhìn đám sát thủ Thanh Minh Viên trước mặt, thần sắc lãnh đạm, khí độ phi phàm.

Chỉ là phía sau hắn, một người cũng không có.

“Ngươi, một mình?” Nam tử cường tráng dùng tay chống cằm, rất có hứng thú nhìn kỹ Mộc Niên Hoa trước mặt.

“Việc mà ta nhận, tự nhiên là do ta gánh.” Mộc Niên Hoa nhàn nhạt nói, “Có vấn đề gì không?”

Mà bên trong khoang thuyền, người của Mộc gia thực ra đã sớm tụ tập ở đó, vốn muốn đi ra trợ giúp cho công tử nhà mình, lại bị Ngôn chưởng quỹ ngăn cản, Mộc Niên Hoa từng có chỉ thị, tuyệt đối không thể để một con cháu Mộc gia nào phải bỏ mạng vì chuyện vô tội này.

“Tới phòng chữ Thiên, mời hai vị tiên sinh kia tới đây!” Ngôn chưởng quỹ nói với Nại Lạc.

Nại Lạc vội vàng gật đầu, cất bước chạy tới phòng chữ Thiên.

Nam tử cường tráng nhìn Mộc Niên Hoa cười to nói: “Ngươi rất thú vị. Cũng không biết kiếm thuật của ngươi chịu được mấy phần của sự thú vị này. Khuê Xà, ngươi lên.”

“Vâng.” một nam tử dáng người mảnh khảnh từ trong đám người đi ra, ánh mắt lạnh lùng, thực sự có vài phần giống rắn.

Mộc Niên Hoa gật đầu cười nói: “Mộc Niên Hoa, xin chỉ giáo.”

Khuê Xà cười lạnh, công tử nhà giàu cuối cùng thì vẫn là công tử nhà giàu, rõ ràng là chuyện sinh tử trong một khắc, lại tưởng rằng chỉ là một trận quyết đấu luận võ, hắn không thèm đáp lễ, trực tiếp đặt tay ấn trên chuôi đao.

Sau đó liền cảm giác trước mặt có một trận gió thổi tới.

Cùng với một tiếng cực kỳ nhỏ, tiếng da thịt bị cắt đứt.

Nam tử cường tráng vốn đang nằm chống tay bỗng nhiên ngồi dậy, đôi mắt hơi nhíu lại, không hề tức giận, ngược lại là có vài phần vui sướng, ngồi trên thuyền lâu như, rốt cuộc cũng thấy được một việc thú vị, nếu đối thủ chỉ là kẻ hèn một kiếm là có thể lấy mạng, vậy thì quá không thú vị.

Nam tử tên Khuê Xà kia mở to hai mắt nhìn, tựa hồ không tin được việc vừa sảy ra trước mắt, Mộc Niên Hoa vừa đứng trước mặt hắn đã biến mất, hắn cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình.

Máu tươi đầm đìa đổ ra, gân tay bị một kiếm trực tiếp cắt đứt, sợ là mất ít nhất một năm cũng không thể cầm đao.

Mộc Niên Hoa đứng sau lưng Khuê Xà, áo trắng bay phất phới, nhấc kiếm chỉ thẳng về nam tử cường tráng kia nói: “Ngươi tới.”

“Hảo! Hảo kiếm!” Nam tử cường tráng đột nhiên vỗ đùi, reo hò cho Mộc Niên Hoa, “Các ngươi có ai thấy rõ không?”

Một đao khách để ria mép đứng bên cạnh nam tử cường tráng nói: “Là Thịnh Kinh kiếm pháp của Tây Lăng kiếm khách Cung Vũ Lạc, thanh kiếm này cũng chính là Bạch Ngọc kiếm của Cung Vũ Lạc. Hắn ra tay vào lúc Khuê Xà vừa duỗi tay muốn nắm chuôi đao.”

“Cung Vũ Lạc a……” Nam tử cường tráng gật gật đầu, “Đúng là một cái tên rất nổi. Tiểu tử, ngươi là đệ tử của hắn à?”

“Làm sao?” Mộc Niên Hoa nhẹ nhàng nâng kiếm.

“Cho dù là Cung Vũ Lạc đứng ở đây, cũng không dám cầm kiếm chỉ ta như vậy.” Nam tử cường tráng cầm lấy cây trọng đao.

“Sư phụ ta nói, chỉ có bốn loại người mà hắn sẽ không bao giờ giơ kiếm, một là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, hai là quan tốt yêu dân như con, ba là tướng sĩ bảo vệ quốc gia, bốn là người bình thường. Ta cảm thấy ngươi không thuộc về bất cứ một loại nào trong bốn loại này, cho nên ngươi nói không đúng, sư phụ ta chắc chắn dám giơ kiếm với ngươi, ta cũng dám.” Mộc Niên Hoa ngữ khí thong dong.

“Đáng tiếc, ta còn tưởng Mộc gia có tiền như vậy, chắc là nuôi ra toàn phế vật, nhưng ngươi rất không tồi, kiếm pháp không tồi, khí độ cũng không tồi, sau này sẽ là một người kiệt xuất, đáng tiếc là không có sau này.” Nam tử cường tráng làm bộ muốn đứng lên, lại bị đao khách để ria mép ngăn cản: “Thủ Lĩnh, ngươi quá nóng vội, chẳng qua là một thanh Bạch Ngọc kiếm thôi, cho dù là Cung Vũ Lạc đứng ở đây, cũng không đáng để ngươi ra tay.”

Nam tử cường tráng lại hậm hực mà nằm xuống: “Ở trên con thuyền rách này lâu như vậy, thật sự là có chút ngứa tay.”

“Đại Phong, Kim Hống, hai ngươi lên đi.” Đao khách để ria mép gọi, hai đao khách che mặt từ phía sau đi ra, không giống những người khác, hai người này toàn thân đều mặc kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, trong đôi mắt mang theo vài phần hung ác.

“Không thú vị.” Nam tử cường tráng thấp giọng mắng một câu.

“Chuyện thú vị thì đại giới quá lớn.” Đao khách để ria mép nhàn nhạt nói.

Kiếm pháp của Mộc Niên Hoa này thật sự không tồi, chắc chắn mạnh hơn phần lớn đệ tử Thanh Minh Viện có mặt tại đây. Mà hai người Đại Phong và Kim Hống này đao pháp chỉ tính là tầm trung, nhưng lại rất đặc biệt, đặc biệt thích hợp dùng để đối phó vói Mộc Niên Hoa.

Bởi vì tuy Mộc Niên Hoa kiếm pháp khá cao, nhưng vừa nhìn là biết rất ít thực chiến, mà Đại Phong và Kim Hống đều dùng độc chiêu, Mộc Niên Hoa đánh với bọn họ, chỉ hơi lơ đãng là sẽ mắc mưu của bọn họ.

Quả nhiên, Đại Phong và Kim Hống đồng thời xuất đao, Mộc Niên Hoa trực tiếp nâng kiếm nghênh đón, lại thấy một đám sương đen vòng quanh thân kiếm đánh tới trước mặt mình, hắn trực tiếp lùi bước về sau, vung mạnh trường muốn đánh tan đám sương đen kia, nhưng sau khi đánh vài cái lại phát hiện đám sương đen càng ngày càng rộng, mắt thấy đám sương đen sắp bao kín hắn.

“Mưu hèn, kế bẩn.” Một bộ kim bào bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Mộc Niên Hoa, người nọ vung tay áo lên, trực tiếp đem đám sương đen kia đánh tan không còn một mảnh.

Nam tử cường tráng một tay đè lại chuôi đao, thần sắc trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tụ Lý Càn Khôn!”

Đao khách để ria mép lắc đầu: “Không phải Tụ Lý Càn Khôn, nếu thật sự có Tụ Lý Càn Khôn trên con Kim Phong Hào này thì Mộc gia vốn sẽ không sợ chúng ta.”

“Vậy là ai?” Nam tử cường tráng nghi hoặc nói.

Phú gia mặc kim bào chỉnh lại đai lưng, lắc lắc tay áo, mang theo vẻ mặt hiền lành cười cười: “Là Lưỡng Tụ Không Không a.”

Nam tử cường tráng đầu tiên là sửng sốt, sau đó tựa hồ cả người đều dịu xuống, lại nằm xuống, cười nói: “Thì ra là Thiên Diện Thần Tài a. Đã lâu.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.