Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đao Ảnh

Phiên bản Dịch · 1592 chữ

“Công tử a, cho dù muốn thể hiện khí độ danh gia của mình, cũng phải nghĩ tới những hộ vệ như chúng ta a.” Phú gia mặc kim bào đứng chắn trước mặt Mộc Niên Hoa, “Nếu ngươi sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì Thiên Diện Thần Tài ta cho dù có hơn ngàn khuôn mặt, cũng sẽ bị phụ thân ngươi lột sạch.”

“Liên lụy đến tiên sinh rồi.” Mộc Niên Hoa thở dài.

“Ăn cơm nhà các ngươi rồi, nào có cái gì mà liên lụy với không liên lụy, chỉ có thể làm hết sức.” Phú gia nhìn nam tử cường tráng kia, trầm giọng nói, “Ngọa Hổ! Ngươi nhất quyết muốn trở mặt với Mộc gia?”

Nam tử cường tráng được gọi là Ngọa Hổ cười nói: “Đúng vậy, thì ngươi dám làm gì?”

Thiên Diện Thần Tài đúng thật là một nhân vật rất lợi hại, thời còn trẻ gia tộc nhà hắn từng là gia tộc giàu nhất một phương, sau này cả gia tộc bị người ta hãm hại, toàn tộc bị giết, chỉ còn lại một mình Thiên Diện Thần Tài còn sống, do dựa vào loại võ công thần kỳ Thiên Nhân Thiên Diện kia, chỉ là loại võ công này, lấy ra để chạy trốn thì thật sự là thiên hạ vô song, nhưng lấy ra để giết người, thì đối với Ngọa Hổ, thật không đáng một đồng.

“Nếu ngươi cho rằng chỉ dựa vào công phu thay đổi khuôn mặt là có thể thoát được năm lần đuổi giết, thì cũng quá coi thường Hà mỗ rồi, ngươi vừa mới nói đến Tụ Lý Càn Khôn, vậy nếu ta thật sự biết Tụ Lý Càn Khôn thì sao?” Thiên Diện Thần Tài mở ra hai tay áo, hơi ngẩng đầu lên.

Ngọa Hổ hơi nheo mắt, nhìn đao khách để ria mép kia liếc mắt một cái.

Tụ Lý Càn Khôn chỉ là một môn võ công, nếu chỉ dựa vào môn võ công này thì không dọa được bọn họ. Nhưng Tụ Lý Càn Khôn, lại đại diện cho một người.

Người đó là người không chịu nói đạo lý nhất trên đời.

Người đó có một tòa thành, cũng là tòa thành duy nhất trên đời này có thể đối đầu với Thượng Lâm Thiên Cung.

“Ngươi muốn dọa ta à?” Ngọa Hổ nhướng mày.

Thiên Diện Thần Tài vẫn cười ha hả: “Ta chỉ đưa ra cho Ngọa Hổ tiên sinh một sự lựa chọn thôi.”

“Cẩn thận!” Đao khách để ria mép bỗng nhiên kinh hãi quát một tiếng.

Ngọa Hổ đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một thanh tiểu đao phá không bay đến, trực tiếp đánh cổ tay vài tên đệ tử Thanh Minh Viện nở hoa, tiếp tục bay tới mặt của Ngọa Hổ.

“Quỷ đao dọn đường!” Ngọa Hổ khẽ quát một tiếng, vươn hai ngón tay, kẹp lấy cây tiểu đao, “Long lão, ngươi quá phận rồi.”

Một lão nhân râu tóc bạc trắng từ trong khoang thuyền đi ra, lão nhân kia cơ bắp cù kết, dáng người cường tráng, đứng bên cạnh Mộc Niên Hoa còn cao hơn nửa cái đầu, hắn nhìn về phía Ngọa Hổ, giọng nói vang mà trầm như chuông: “Ngọa Hổ, là ngươi quá phận trước.”

Ngọa Hổ lắc đầu, hai ngón tay bắn ra, đem cây tiểu đao bắn trở về, lão nhân bước về phía trước một bước, đột nhiên vung lên tay áo phải, đem cây tiểu đao này thu vào trong tay áo.

Ngọa Hổ sắc mặt có chút âm trầm bất định: “sau khi Long lão xuống núi, công lực vẫn không hề giảm so với năm đó.”

Phía sau Ngọa Hổ, có hơn mười đệ tử Thanh Minh Viện cùng lúc quỳ một gối xuống đất: “Đệ tử bái kiến sư phụ!”

Ngọa Hổ thấy vậy cũng không thèm để ý, đệ tử trọng tình, tôn sư trọng đạo, cũng là lẽ thường, mà sát thủ đoạt mạng, không nói đạo lý, cũng là chuyện đương nhiên, hai việc này cũng không có gì mâu thuẫn. Cho dù vị Long lão trước mặt này đã từng là trưởng lão dạy học ở Thanh Minh Viện, chỉ cần hắn dám chặn đường, thì Ngọa Hổ cũng dám rút đao.

Lão nhân thở dài một tiếng: “Ta sớm đã không còn là người của Thượng Lâm Thiên Cung, hai từ sư phụ này không dám nhận.”

Hơn mười đệ tử Thanh Minh Viện kia lại càng cúi thấp đầu, không ai dám đáp lại những lời này, chỉ có Ngọa Hổ vẫn nằm ở trên ghế da hổ, cười lạnh nhìn về phía lão nhân: “Thủ tọa đại nhân vẫn rất quan tâm tới cuộc sống gần đây của Long lão, Thiên Cơ Viện lại cứ giữ chuyện này kín như bưng, không nghĩ đến Long lão lại đi làm tùy tùng cho Mộc gia. Nếu thiếu tiền, thì đừng ngại nói với chúng ta, đường đường là trưởng lão của Thanh Minh Viện, lại đi làm hộ vệ cho thương gia, thủ tọa mà biết sợ là sẽ rất thất vọng.”

“Nghe nói ngươi đã trở thành phó tọa Thanh Minh Viện à?” Long lão đột nhiên hỏi.

Ngọa Hổ sửng sốt: “Thì làm sao?”

“Vẫn là đứa trẻ năm đó, lên làm phó tọa rồi vẫn vô lễ như vậy, một người càng ngạo mạn, càng chứng tỏ rằng trong lòng hắn đang rất sợ hãi……”

“Đủ rồi.” Ngọa Hổ đứng lên, giơ lên cây đại khảm đao, “Ta bây giờ đã mạnh hơn ngươi rồi, không cần nghe những lời dạy dỗ của ngươi. Ta tôn trọng ngươi, mới gọi ngươi một tiếng Long lão, cũng cho tiểu tử Mộc gia phía sau ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra người mà ta muốn, sau khi lên bờ chúng ta mỗi người một đường, không còn liên quan.”

“Cẩn thận, công tử ngươi lui ra!” Long lão thấp giọng nói.

Thiên Diện Thần Tài lúc này đã nhảy ra, đánh về phía Ngọa Hổ.

Ngọa Hổ cười lạnh một tiếng, đột nhiên vung lên trường đao trong tay, đao phong cuồn cuộn mênh mông, đem những đệ tử bên cạnh bức lui mấy bước, Thiên Diện Thần Tài vung mạnh hai tay áo, đánh tan luồng đao phong kia, trực tiếp cầm vào thân đao.

“Tụ Lý Càn Khôn?” Ngọa Hổ đột nhiên nhấc đao, lập tức đem Thiên Diện Thần Tài hất ra ngoài. Thiên Diện Thần Tài lui về bên cạnh Mộc Niên Hoa, hai bên tay áo đã dập nát, đôi tay run nhẹ: “Không hổ là phó tọa Thanh Minh Viện, thật sự không tầm thường.”

Ngọa Hổ đem đao nặng nề cắm trên mặt đất, tay phải chống chuôi đao, tay trái vươn một lóng tay chỉ Thiên Diện Thần Tài quơ quơ: “Đối phó ngươi, chỉ cần một chiêu.”

“Công tử, tạm thời lui ra đi, sau khi lên bờ ta sẽ thông báo với gia chủ việc này, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Mộc gia.” Long lão đôi tay xỏ vào trong tay áo, mân mê mấy cây tiểu đao, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, cho dù hắn ra tay, cũng không thay đổi được gì.

“Hai vị tiên sinh lui ra đi, không cần hy sinh vô nghĩa. Ta đã đồng ý với người ta, trừ khi ta đã chết, nếu không Mộc gia ta phải bảo hộ hắn đến cùng. Bây giờ nếu ta chết vì bảo hộ cho bọn họ, thì Mộc gia cũng coi như đã thực hiện được ước hẹn, việc còn lại các ngươi không cần nhúng tay, bọn họ muốn dẫn người đi, vậy thì cho bọn họ mang đi.” Mộc Niên Hoa giơ kiếm về phía trước đi tới một bước.

“Nếu công tử cũng biết là hy sinh vô nghĩa, vậy sao công tử lạị chấp nhất như vậy?” Long lão hỏi.

“Bởi vì ta đã làm ước hẹn, mà đã là người buôn bán, quan trọng nhất chính là thành tín.” Mộc Niên Hoa cười nói.

Long lão than nhẹ một tiếng: “Khó trách gia chủ và lão thái gia đều coi trọng ngươi như vậy, nếu đã như vậy, thì Long mỗ cho dù phải liều mình, cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”

“Nói xong chưa?” Ngọa Hổ đôi tay ấn trên chuôi đao, “Ba người các ngươi đúng không? Không quá thời gian một nén nhang là có thể kết thúc, đừng nhiều lời, đến đây đi.”

“Không. Còn có chúng ta.” Một giọng nói trong trẻo truyền đến, Mộc Niên Hoa quay đầu, lại thấy Tô Bạch Y mặc một thân áo trắng, tay cầm trường kiếm đi ra, còn có Nam Cung Tịch Nhi mặc một bộ áo tím, dung nhan tuyệt thế.

“Sư tỷ, ta đã sớm nói tồi, ta kết giao được một vị bằng hữu không tồi, hắn tuy rằng nhìn qua có vẻ háo sắc, nhưng thật sự là một người không tồi a.” Tô Bạch Y có chút đắc ý cười nói.

Nam Cung Tịch Nhi vỗ đầu Tô Bạch Y: “Rõ ràng là ngươi tính kế người ta, làm cho hắn đường đường là thiếu gia chủ của Mộc gia lại phải cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống.”

Ngọa Hổ nhìn hai người trước mặt, khóe miệng hơi hơi giương lên: “Rốt cuộc cũng có chút thú vị.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 274

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.