Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thệ Thủy

Phiên bản Dịch · 1581 chữ

Quân Ngữ kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, kiếm ý trong vỏ kiếm đã mãnh liệt trào ra.

Mộc Niên Hoa điểm chân một cái, lui về bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, sâu kín nói: “Hình như ta nghe thấy tiếng sấm.”

“Tiếng sấm rất nhỏ, rất nhỏ.”

“Tiếng sấm đến từ trong vỏ kiếm.”

Ngọa Hổ hơi nheo mắt, trên thế giới có một môn kiếm thuật, chỉ có một thức duy nhất, môn kiếm thuật ấy được gọi là bạt kiếm thuật, nghe nói kiếm khách tu tập kiếm thuật này, sẽ đứng dưới thác nước luyện đi luyện lại thuật rút kiếm trong mấy chục năm, đến một ngày nào đó, một khắc rút kiếm có thể chém đứt thác nước, đó là lúc họ xuống núi hành tẩu thiên hạ.

“Bạt kiếm thuật.” Ngọa Hổ đại đao chém xuống, hắn vừa mới phá một kiếm của Mộc Niên Hoa, vốn cần thời gian tạm nghỉ mới có thể chém ra một đao tốt hơn, nhưng trực giác nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể để Tô Bạch Y rút ra một kiếm này.

“Chỉ là bạt kiếm thuật thôi à!” Tô Bạch Y nhảy dựng lên tránh một đao này của Ngọa Hổ, thân kiếm rút ra một nửa, “Sao không nghĩ đến thứ lớn hơn chút!”

“Lớn hơn chút?”

“Tỉ như, Vụ Lý Khán Hoa.”

“Nực cười.” Ngọa Hổ cười lạnh một tiếng, đánh ra mười một đao về phía Tô Bạch Y đang lơ lửng trên không trung.

Đao khí cuồn cuộn, làm nước sông xung quanh Kim Phong Hào trong nháy mắt cuộn lên mãnh liệt, từng đợt, từng đợt sóng lớn đánh lên.

Hàn quang chợt lóe.

Quân Ngữ kiếm rốt cuộc đã ra khỏi vỏ.

Một khắc kiếm vừa ra khỏi vỏ, kiếm khí chém nát đao khí xung quanh không còn một mảnh.

Ngay sau đó một kiếm liền chém xuống.

Mọi người ở đây tất cả đều dừng tay, ngẩng đầu nhìn một kiếm này, trong mắt để lộ ra sự kinh ngạc và cảm thán.

“Võ công của tiểu tử này……” Long lão nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, “Thiên Nhai cảnh?”

Thu Thủy cảnh, như thu thủy nhập hải, cuồn cuộn không ngừng. Phù Diêu cảnh, như diều gặp gió, tiến triển cực nhanh. Người có thể đạt tới hai tầng cảnh giới này, đã có thể trở thành trưởng môn một phái, khi hành tẩu thiên hạ đã là cao thủ vạn người kính ngưỡng, đại đa số người trong võ lâm dù cả cuộc đời cũng không có cách nào chạm đến ngạnh cửa của hai tầng cảnh giới này. Nhưng chỉ có Thiên Nhai cảnh, mới thật sự xứng với bốn chữ võ đạo tông sư này. Thiên Nhai cảnh, đạt đến đỉnh phong, vô biên vô hạn. Nhưng một thiếu niên không đến hai mươi tuổi há lại có thể đến được.

Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày, chỉ có nàng biết, Tô Bạch Y dùng ra uy thế của một kiếm này, là dựa vào hai luồng nội lực còn chưa tan hết trong cơ thể, nhưng sau khi ra một kiếm này, hai luồng nội lực kia sẽ dùng hết không còn một mảnh, cho nên hắn chỉ có cơ hội một kiếm này.

Thời khắc đao khí của Ngọa Hổ bị Quân Ngữ kiếm bổ ra, ngực hắn bị một luồng chân khí đảo loạn, hắn nôn ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: “Băng, Hổ.”

“Cẩn thận!” Mộc Niên Hoa dưới tình thế cấp bách vốn muốn rút kiếm lần nữa, nhưng vừa đi lên phía trước một bước, đã bị bức trở về.

Đao Khí của Ngọa Hổ lúc này đã vươn tới đỉnh phong, người khác không có cách nào tới gần, mà hắn lại chỉ đứng giơ chuôi đại đao lên, không tiến, cũng không lùi.

Đây là đao pháp mà năm đó khi Ngọa Hổ trở thành phó tọa đã sáng chế ra, cái gọi là Băng Hổ, là hại mình trước, rồi mới giết địch.

Quần áo trên người hắn đã bị đao khí của chính hắn cuốn đến dập nát, từng vết thương nhợt nhạt bắt đầu hiện ra, nhưng hắn lại không hề nhăn mày dù chỉ một chút.

Tô Bạch Y rốt cuộc đã cầm kiếm chém xuống.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Ngọa Hổ nhếch miệng cười, thấp giọng nói: “Ta thấy rõ rồi.” Hắn chém về phía trước một đao, bả vai bên phải đã bị Quân Ngữ kiếm trực tiếp xỏ qua, nhưng đao của hắn lại dừng lại trên đỉnh đầu Tô Bạch Y.

Thắng bại đã phân.

“Đây không phải Vụ Lý Khán Hoa thật sự, Vụ Lý Khán Hoa thật sự còn có một thức nữa, ngươi còn chưa học được.” Ngọa Hổ chậm rãi nói.

Tô Bạch Y nặng nề thở hổn hển: “Nhưng ngươi đã bị thương, ta lại bình yên vô sự, bằng không thanh đao này của ngươi đã trực tiếp chặt đầu ta”

“Ngươi không sợ, có phải vì ngươi biết, chỉ có ngươi còn sống thì mới có giá trị với Thượng Lâm Thiên Cung không?” Ngọa Hổ sâu kín nói.

Nam tử đeo mặt nạ từ trong khoang thuyền đi ra: “Người chết tuy rằng không đáng giá bằng người sống, nhưng nếu bất đắc dĩ, thì cho dù mang về một cỗ thi thể, Thiên Cơ Viện vẫn có thể tìm được đáp án mà Thượng Lâm Thiên Cung muốn trên thi thể.”

“Cứ như vậy đi.” Ngôn chưởng quỹ nhìn nam tử đeo mặt nạ liếc mắt một cái.

“Cứ như vậy sao?” Ngọa Hổ cười nói, “Tên Tô Bạch Y này có thể không giết, nhưng còn những người khác, ta đều muốn giết.”

“Phó tọa đại nhân, Thượng Lâm Thiên Cung là thiên hạ đệ nhất đại phái, không phải Ma giáo.” Nam tử đeo mặt nạ nhàn nhạt nói.

Nam Cung Tịch Nhi sắc mặt hơi đổi.

Ngọa Hổ nhìn nam tử mang mặt nạ liếc mắt một cái, lại nhìn qua Ngôn chưởng qũy liếc mắt một cái: “Xem ra các ngươi đã sớm làm xong giao dịch.”

“Này.” Tô Bạch Y bỗng nhiên hô một tiếng.

Ngọa Hổ nhìn về phía hắn: “Tiểu tử, ngươi còn không phục à?”

“Có phải ngươi đang cho rằng ta đã thua không?” Tô Bạch Y chậm rãi nói.

Ngọa Hổ nhíu mày, một thức Băng Hổ của hắn, trong lúc xuất đao, đao khí mạnh đến mức chính mình cũng không thể hoàn toàn điều khiển được, giống như hổ điên vồ tới, cho nên chính hắn còn bị đao khí phản phệ, đừng nói tới đối thủ. Vừa rồi lúc Ngọa Hổ dừng đao trên đỉnh đầu Tô Bạch Y, những luồng đao khí xung quanh thân đao ập xuống, đúng ra đã làm gân mạch toàn thân Tô Bạch Y bị đánh nát mới đúng, nhưng bây giờ Tô Bạch Y vẫn vững vàng đứng ở đó, sắc mặt rất bình tĩnh, tựa như lông tóc không bị tổn hao gì.

“Ta có bốn phần nội lực, hai phần đã dùng trong một kiếm vừa rồi, một phần chặn lại đao khí của ngươi, còn có một phần.” Tô Bạch Y bỗng nhiên lùi lại, cầm ngược chuôi kiếm, giơ lên cao sau đó đâm xuống.

“Lan ngải cùng cháy!”

Mọi người giữa sân kinh hãi.

Đây là một chiêu rất nhiều người đều đã nghe nói đến, nhưng cũng là chiêu kiếm cả đời cũng sẽ không dùng đến, bởi vì lúc dùng ra chiêu kiếm này, thì chính là lúc muốn đồng quy vu tận cùng địch thủ. Tạ Khán Hoa cũng không hề truyền thụ cho Tô Bạch Y chiêu kiếm này, nhưng khi Tô Bạch Y còn nhỏ đã từng nhìn thấy một lần. Nam tử đã nuôi hắn lớn lên chính là dùng chiêu này mà chết trước mặt hắn.

Tô Bạch Y nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài một tiếng: “Vẫn là có chút tiếc nuối.”

Nhưng một bàn tay đã nắm lấy tay hắn, một cảm giác vô cùng quen thuộc, Tô Bạch Y lập tức mở mắt, liền nhìn thấy một đôi mắt trong như nước.

“Sư tỷ còn ở đây, không tới phiên sư đệ chịu chết.” Nam Cung Tịch Nhi nhàn nhạt nói.

“Sư tỷ, ta đã nói rồi ta sẽ làm được. Chỉ cần hắn chết, ngươi sẽ không sao cả.” Tô Bạch Y hơi cúi đầu.

“Cùng tiến cùng lùi.” Nam Cung Tịch Nhi dùng sức kéo một cái, đem Tô Bạch Y đẩy về phía sau.

Ngọa Hổ vừa bị dọa, đổ mồ hôi lạnh khắp người, lúc này được cứu, nào còn dám nói linh tinh cái gì mà để người sống với người chết nữa, trực tiếp đánh xuống một đao, lại gặp phải một thanh kiếm tú mỹ.

Kiếm tên, Lương Nhân.

Nam Cung Tịch Nhi chỉ kiếm về phía trước, một thân áo tím theo gió bay.

Ngọa Hổ lui ba bước, lấy đao chống đất, sắc mặt nghiêm lại, chậm rãi nói: “Thệ Thủy Kiếm Ý.”

Nơi sâu trong Khoang thuyền, một gian phòng chưa bao giờ mở cửa bây giờ bỗng nhiên lại mở ra.

Một nữ tử thân mặc áo đỏ, đột nhiên mở mắt.

“Thệ Thủy Kiếm Ý!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 307

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.