Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thí Kiếm

Phiên bản Dịch · 1576 chữ

Mộc Niên Hoa thần sắc lại mang theo vài phần nghiêm túc, không có nửa điểm ý cười: “Sao ngươi lại ra đây? Viêc ta đã đáp ứng với ngươi, ta tự nhiên sẽ làm được.”

“Ngươi tên Mộc Niên Hoa, trong nhà đứng hàng thứ bảy đúng không?” Tô Bạch Y đột nhiên hỏi.

Mộc Niên Hoa hơi sửng sốt: “Đột nhiên hỏi chuyện này làm cái gì?”

“Ta tên Tô Bạch Y, trong nhà không biết đứng hàng bao nhiêu, vì người nhà ta đều đã không còn.” Tô Bạch Y đi tới bên cạnh Mộc Niên Hoa, đứng sánh vai cùng hắn, “Từ giờ phút này trở đi, chúng ta thật sự sẽ là bằng hữu.”

“Thật là.” Mộc Niên Hoa cúi đầu cười.

“Nếu là việc làm ăn, thì chỉ là ước hẹn, nhưng đã là bằng hữu, vậy phải nói đến tình nghĩa.” Tô Bạch Y giơ kiếm trong tay lên, “Làm sao có thể để bằng hữu một mình dấn thân vào nguy hiểm được?”

“Nếu là việc làm ăn, thì có thể đổi ý, tìm đường sống, nhưng đã thành bằng hữu, thì chỉ có thể sinh tử không từ.” Mộc Niên Hoa cười nói, “Ngươi, tên thư sinh này, tồi thật sự.”

Long lão nhìn thanh kiếm trong tay Tô Bạch Y, nheo mắt: “Quân ngữ.”

“Sao ta cứ cảm thấy tất cả mọi người đều nhận ra thanh kiếm này, cũng không biết, các ngươi có nhận ra kiếm pháp của nó hay không?” Tô Bạch Y cười nói.

“Ngươi luyện thành rồi à?” Mộc Niên Hoa nhíu mày.

“Đương nhiên.” Tô Bạch Y nhướng mày.

“Nói đủ chưa?” Ngọa Hổ đôi tay chống trên chuôi đao, ngón tay phải nhẹ nhàng gõ chuôi đao, “Muốn cùng nhau lên, hay là cả đám lên? Tùy các ngươi chọn. Bản đại gia đợi trên con thuyền này lâu lắm rồi, vừa rồi tên dùng Tụ Lý Càn Khôn không ra gì kia, cũng miễn cưỡng gợi lên cho ta một chút hứng thú, mấy tên tiểu tử các ngươi cũng đừng làm ta thất vọng.”

Long lão đôi tay sỏ vào trong tay áo, vẫn không ngừng mân mê mấy thanh tiểu đao, hơi cúi đầu, phân tích cục diện trước mặt. Vốn là phó tọa Thanh Minh Viện đích thân tới đây, chuyện này vô luận nhìn thế nào cũng đã là tử cục, nhưng thiếu niên áo trắng cầm Quân Ngữ kiếm vừa vào bàn, cục diện lại đã không giống ban đầu. Long lão nháy mắt hiểu ra vì sao Ngọa Hổ dù phải đắc tội với toàn bộ Mộc gia, cũng phải bắt được người này, đây tuyệt đối không phải ý của một mình Ngọa Hổ, mà là Thượng Lâm Thiên Cung nhất định phải bắt được thiếu niên này. Nhưng thiếu niên áo trắng này nếu thật sự nhận được chân truyền của Tạ Khán Hoa, thật sự biết kiếm pháp Vụ Lý Khán Hoa, vậy thì việc phá cục thật sự là có cơ hội. Mà nữ tử áo tím nãy giờ mới chỉ mở miệng nói một câu kia, càng nhìn càng giống một người……

Không, là giống hai người.

Thì ra là như thế!

Long lão đột nhiên ngẩng đầu, hai tay áo đột nhiên giơ lên, sáu cây phi đao bay thẳng về phía Ngọa Hổ.

Ngọa Hổ hai tay đột nhiên nắm chặt chuôi đao, nhẹ nhàng xoay vòng, đem cả miếng ván gỗ dưới chân xốc lên, đánh sáu thanh phi đao bay ngược trở về, Long lão thả người nhảy, cổ tay xoay tròn, trong tay còn cầm một cây phi đao, khua tay một lượt, đem sáu thanh phi đao thu lại bên người.

“Loại võ công cứ như đang diễn ảo thuật này, vẫn cứ không ra gì như vậy.” Ngọa Hổ hừ lạnh nói.

“Phó tọa đại nhân, chuyện này không đùa được.” Đao khách để ria mép bước ra một bước, đứng chắn trước mặt Ngọa Hổ, “Long lão, cứ giao cho ta.”

Long lão nhíu mày: “Ngươi dám động thủ với ta à? Đan Chu.”

“Không phải chắc chắn sẽ có một ngày như vậy sao. Sư phụ, trước đây ngươi đã dạy ta như vậy mà.” Đao khách để ria mép lạnh lùng nói.

Những đệ tử Thanh Minh Viện còn lại vốn đang quỳ trên mặt đất cũng đều đứng lên, rút ra trường đao bên hông, Thiên Diện Thần Tài than nhẹ một tiếng: “Công tử, võ công ta vô dụng, không ngăn được tên Ngọa Hổ này, nhưng ta bảo đảm với ngươi, chỉ cần ta còn đứng, thì những người này vĩnh viễn không có cách nào đến gần ngươi.” Hắn bước ra một bước, nhảy đến bên cạnh Ngọa Hổ, đứng chặn trước mặt những đệ tử Thanh Minh Viện còn lại.

Ngọa Hổ tựa hồ cũng không thèm để ý những việc này, vẫn giơ đao đứng tại chỗ, nhìn ba người trước mặt: “Hai lão gia hỏa kia thật sự cũng không thể làm ta có hứng thú, hy vọng các ngươi có thể cho ta một chút kinh hỉ.”

Tô Bạch Y một tay đè lại chuôi kiếm: “Ngươi muốn kinh hỉ, được vậy ta liền cho ngươi kinh hỉ. Mộc công tử, làm phiền ngươi đánh trước trận đầu.”

Mộc Niên Hoa gật đầu, hắn đã nhiều ngày nhìn Tô Bạch Y luyện kiếm, đã có chút hiểu kiếm pháp của hắn, mà Nam Cung Tịch Nhi từ vừa nãy đã không nói gì, thật ra là đang âm thầm ngưng khí, chắc hẳn là cũng có sát chiêu đang cất giấu. Tên Ngọa Hổ này thân là phó tọa của Thanh Minh Viện, tự nhiên là rất khó đối phó, xem ra nhất định phải dựa vào hai người bọn họ xuất kỳ bất ý mới được. Vậy thì nhiệm vụ đối kiếm để tìm ra sơ hở, chỉ có thể giao cho hắn.

“Mộc gia Mộc Niên Hoa, mời Ngọa Hổ tiên sinh thử kiếm.” Mộc Niên Hoa tiến về phía trước một bước, trường kiếm nháy mắt ra khỏi vỏ.

“Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, Thập Nhị Lâu Ngũ Thành. Nghe nói Cung Vũ Lạc từng nằm mơ thấy tiên thành, dạo chơi Thông Thiên Các suốt ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh mộng lại múa ba ngày ba đêm, sáng chế ra Thịnh Kinh kiếm pháp này. Nghe nói kiếm pháp tiêu dao, mờ ảo, như có như không, còn có phong thái của tiên nhân.” Ngọa Hổ cầm đao vung lên, đem Mộc Niên Hoa đánh bay ra ngoài, “Nhưng theo ta thấy, kiếm pháp này quá mềm yếu, như là một khối ngọc, quá dễ nát.”

Mộc Niên Hoa xoay người một cái, tay trái bám lấy cột buồm, hai chân chống vào cột, tuy gan bàn tay phải cầm kiếm có chút ê ẩm đau, cảm giác như bàn tay sắp rách ra, nhưng thần sắc hắn vẫn đạm nhiên: “Người đời nói khoác thôi, chuyện như vậy ngươi cũng tin à? Cái gọi là Bạch Ngọc Kinh, có người cho rằng là nơi ở của tiên nhân, nhưng kiếm pháp của sư phụ ta lại có ý khác.”

“Ý gì?” Ngọa Hổ hỏi.

“Bạch Ngọc Kinh, tức là ánh trăng.” Mộc Niên Hoa thân hình vút một cái, đã biến mất khỏi cột buồm.

“Ánh trăng.” Ngọa Hổ cười.

“Đúng vậy.” Mộc Niên Hoa nhảy về phía Ngọa Hổ, trường kiếm múa ra, vẽ ra một đường kiếm tuyệt mỹ.

“Là một ánh trăng khuyết thật xinh đẹp.” Ngọa Hổ giơ đao chém xuống, “Nhưng ngươi lại cứ gặp phải ta, đao pháp của ta tên, Toái Nguyệt.”

“Toái Nguyệt đao?” Long lão ở bên kia đang đối chiến với Đan Chu nghe thấy cái tên này cũng sửng sốt, “Không phải đã sớm thất truyền rồi sao?”

“Long lão, không nên phân tâm.” Đan Chu một đao cắt qua tay áo của Long lão, “Toái Nguyệt đao không phải vẫn còn hai tờ giấy à?”

“Hai tờ giấy rách là có thể tái hiện lại một môn đao pháp?” Long lão kinh ngạc, cảm thán nói.

“Vì sao ta mới 30 tuổi đã có thể trở thành phó tọa của Thanh Minh Viện? Chính là vì ta có thể làm thứ mà người khác không thể.” Ngọa Hổ gầm lên một tiếng, một đao chém đường nguyệt kiếm của Mộc Niên đến dập nát.

“Còn chưa hết!” Mộc Niên Hoa đột nhiên vận lên một luồng chân khí, kiếm khí lại lên, trường kiếm vẽ một đường, vẽ ra một đường cong càng hoàn chỉnh, càng hoàn mỹ.

Không phải trăng khuyết, mà là trăng tròn! Một đường tròn hoàn mỹ.

Trường đao của Ngọa Hổ điểm vào phía trên vòng trăng tròn kia, khẽ quát một tiếng: “Phá.”

“Tô Bạch Y!” Mộc Niên Hoa hét lớn một tiếng, “Còn không ra tay là ta chết thật đấy!”

“Đến đây.” Tô Bạch Y cầm theo kiếm, nhảy một bước đến trước mặt Ngọa Hổ, tay vẫn ấn chuôi kiếm.

Ở Dạ Lan thành, hắn đối mặt với Nam Cung Tịch Nhi, vẫn không rút kiếm.

Ở Hạnh Hoa thôn, hắn đối mặt với Hách Liên Tập Nguyệt, cũng không rút kiếm.

Ở trong Học Cung, hắn cũng vẫn không rút kiếm.

Mà lúc này, rốt cuộc hắn cũng.

“Rút kiếm!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 289

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.