Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Tiên

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

Tô Bạch Y gãi đầu: “Sư tỷ, các ngươi nói chuyện sao lại có vẻ huyền diệu như vậy……”

Nữ tử áo đỏ cười, quay đầu nhìn về phía người của Thanh Minh Viện: “Bạch Cực Nhạc có đến không?”

Không ai đáp lại.

“Hách Liên Tập Nguyệt có đến không?”

Vẫn không ai đáp lại.

“Nếu bọn họ đều không đến, vậy thì các ngươi cút đi.” Nữ tử áo đỏ lạnh lùng nói, “Toàn bộ Thượng Lâm Thiên Cung bây giờ cũng chỉ có hai người họ đáng để ta xuất kiếm.”

Ngọa Hổ thở một hơi dài, cố gắng ổn định khí tức trong người: “Tức Mặc kiếm thành, muốn đối đầu với Thượng Lâm Thiên Cung sao?”

Nữ tử áo đỏ đột nhiên xoay người, Lương Nhân kiếm vốn đang bay bên cạnh nàng bỗng nhiên bay về phía trước, mọi người vội vàng quay đầu, chỉ thấy phía sau bọn họ, không biết khi nào đã có một nam tử đeo mặt nạ, cõng dù đứng đó. Nam tử kia thấy trường kiếm đánh tới, lập tức mở ra cây dù lớn màu lục đậm sau lưng, nhưng Lương Nhân kiếm bay tới cách mặt dù hơn một thước bỗng nhiên ngừng lại.

Nữ tử áo đỏ hơi cúi đầu: “Ngươi không tồi.”

Nam tử nhẹ nhàng cười nói: “Có thể được Tức Mặc thành chủ ban cho một câu không tồi, cũng đủ để ta về Thượng Lâm Thiên Cung khoác lác mấy năm. Việc hôm nay, là việc trong nội bộ của Thượng Lâm Thiên Cung, không liên quan tới Tức Mặc thành, xin thành chủ đừng nhúng tay.”

“Ngươi rất không tồi, nhưng vẫn không đáng để ta xuất kiếm.” Nữ tử áo đỏ chậm rãi nói, “Càng không có tư cách nói điều kiện với ta.” Vừa dứt lời, Lương Nhân kiếm liền bay về trên tay nữ tử áo đỏ, nàng nhẹ nhàng vung về phía trước, kiếm liền bay về trong vỏ kiếm của Nam Cung Tịch Nhi.

“Bịch” một tiếng, mặt nạ trên mặt nam tử kia liền xuất hiện một vết rách, nửa trương mặt nạ cứ như vậy mà rơi xuống. Hắn cố gắng cười: “Tức Mặc thành chủ, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Tô Bạch Y nhìn thấy nửa khuôn mặt dưới mặt nạ kia cũng sửng sốt, người này hắn đã từng gặp, chính là một trong những người mà ngày ấy tới Hạnh Hoa thôn bắt sư phụ, theo lời sư phụ nói, thì người này chính là phó tọa Thiên Cơ Viện Ôn Tích. Xem ra vì muốn bắt được hắn, Thượng Lâm Thiên Cung đúng là đã dồn hết sức lực, phái ra hai gã phó tọa của Thiên Cơ Viện và Thanh Minh Viện, nhưng hai gã phó tọa này so với nữ tử áo đỏ kia, đến tư cách để nàng ra một kiếm cũng không có.

Nữ tử này…… Tô Bạch Y nhớ tới cuộc nói chuyện năm đó của hắn và sư phụ.

“Sư phụ a sư phụ, một kiếm khách phải xuất kiếm bao nhiêu lần mới có thể trở thành kiếm tiên a……”

“Ta không phải kiếm tiên, làm sao ta biết được đây.”

“Vậy ta phải hỏi ai a?”

“Đương nhiên là đi hỏi kiếm tiên a. Trong Tức Mặc thành có một vị Hồng Y kiếm tiên, nàng là vị kiếm tiên duy nhất còn sót lại trong thiên hạ hiện giờ, chỉ có nàng có tư cách trả lời câu hỏi này.”

“Hồng Y kiếm tiên? Nàng lợi hại như vậy sao?”

“Không chỉ rất lợi hại, còn rất đẹp nữa, kiếm đẹp, người lại càng đẹp, xem nàng múa kiếm tựa như xem tuyết rơi ngày đông, ngày xuân hoa nở, đều là cảnh đẹp nhân gian, nhưng mà nàng rất keo kiệt, muốn nàng ra một kiếm thật quá khó khăn.”

“Nàng tên là gì?”

“À, tên nàng cũng rất đẹp, nàng họ Tức Mặc, tên là Hoa Tuyết. Tức Mặc Hoa Tuyết.”

Tô Bạch Y nhìn nữ tử áo đỏ kia nuốt một ngụm nước miếng: “Đây là kiếm tiên a.”

Tức Mặc Hoa Tuyết căn bản không để ý đến hắn, vẫn luôn nhìn Nam Cung Tịch Nhi, nàng chậm rãi đi tới trước mặt họ, ôn nhu cười nói: “Ta thường nghe hắn nhắc tới ngươi, hắn nói ngươi là sư muội mà cuộc đời này của hắn nhất định phải bảo vệ cho tốt, lúc ấy ta có chút ghen tỵ, rốt cuộc thì trong lòng hắn, ngươi là đệ nhất trong Học Cung, so với đại sư huynh của hắn, so với Nho Thánh, so với chính bản thân hắn còn quan trọng hơn. Hắn lại an ủi ta, nói ngươi chỉ là đứa trẻ phấn điêu ngọc trác thôi, không giống như ta, hắn yêu thương ngươi, là yêu thương trẻ con, không phải yêu thương nữ tử. Bây giờ nghĩ lại, hắn gạt ta rồi, ngươi rõ ràng rất đẹp, còn là loại nữ tử mà hắn thích nhất, chân dài, eo thon, ngực cũng rất lớn.”

Mọi người giữa sân đều sửng sốt, vị kiếm tiên này còn chưa xuất kiếm đã đánh ngã hai gã phó tọa và một đám đệ tử của Thượng Lâm Thiên Cung, dung nhan thì xứng với hai chữ tuyệt sắc, thật sự là một nhân vật như là thần tiên, sao lại vừa mở miệng đã nói cái gì ngực lớn với không ngực lớn.

Nam Cung Tịch Nhi lại chỉ lắc đầu: “Năm ấy nhị sư huynh xuống núi ta mới chỉ là đứa trẻ, hắn không có lừa ngươi.”

“Ồ…… rất nhiều năm rồi.” Nữ tử áo đỏ cúi đầu nhoẻn miệng cười, “Đúng vậy, hắn đã đi rất nhiều năm rồi, ta quên mất, vẫn cho rằng những việc đó mới chỉ là ngày hôm qua.”

“Công tử, sắp cập bờ rồi.” Ngôn chưởng quỹ thấp giọng nói.

Mộc Niên Hoa gật đầu, cục diện trước mắt thật sự có chút khó giải quyết, hắn nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.

Tức Mặc Hoa Tuyết bỗng nhiên nhìn hắn một cái, Mộc Niên Hoa mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu: “Tức Mặc thành chủ.”

“Thuyền sắp cập bờ, ta đi trước, phiền ngươi thay ta nói với Mộc lão thái gia một lời.” Tức Mặc Hoa Tuyết bỗng nhiên chắp tay, “Phải làm cho ta thật vừa lòng, kiếm sắt trong Tức Mặc kiếm thành ba năm tới, tất cả đều do Mộc gia mua.”

Mộc Niên Hoa nghe vậy kinh hãi, ngay cả Ngôn chưởng quỹ cũng lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, Mộc Niên Hoa vội vàng nói: “Nhờ có Tức Mặc thành chủ hậu ái……” Mộc Niên Hoa duỗi tay lau mồ hôi trên trán, nhất thời nghẹn lời, không nói được nữa.

“Đi thôi, có thể gặp được ngươi ở đây, ta thật cao hứng. Ta có rất nhiều thứ muốn nói với ngươi.” Tức Mặc Hoa Tuyết kéo Nam Cung Tịch Nhi từ trong tay Tô Bạch Y ra, sau đó thả người nhảy, trường kiếm bên hông đột nhiên ra khỏi vỏ, Tức Mặc Hoa Tuyết cứ như vậy dẫm lên thanh trường kiếm đứng trên mặt nước, hướng về phía bờ sông bước đi.

“Thật là…… kiếm tiên a……” Mộc Niên Hoa cảm khái nói.

Chỉ có Tô Bạch Y vẻ mặt mờ mịt, duỗi tay chỉ mình: “Còn ta thì sao?”

Chúng đệ tử Thượng Lâm Thiên Cung vốn đã không ôm hy vọng gì, vừa thấy cảnh này, lập tức lại cầm trường đao trong tay lên.

“Sư tỷ!” Tô Bạch Y kêu rên.

Trên mặt sông, Nam Cung Tịch Nhi vội la lên: “Tức Mặc thành chủ, sư đệ ta còn ở trên thuyền!”

“Đừng gọi ta là Tức Mặc thành chủ, gọi ta là nhị tẩu.” Tức Mặc Hoa Tuyết nghiêm mặt nói.

Nam Cung Tịch Nhi do dự một lát, nàng chưa từng nghe nhị sư huynh từng thành thân bao giờ, mà lúc này cũng không nghĩ được nhiều như vậy, vội vàng nói: “Nhị tẩu, mau cứu sư đệ ta, hắn vẫn còn ở trên thuyền!”

“Ngươi gọi ta là gì?”

“Nhị tẩu!”

“Nhị tẩu!”

Một trận gió nhẹ thổi qua.

Tức Mặc Hoa Tuyết một lần nữa đứng bên cạnh Tô Bạch Y: “Ngươi, tên sư đệ này, ta chưa từng nghe hắn nói qua.”

Những sát thủ vừa cầm đao lên lập tức ném trường đao xuống đất.

Tô Bạch Y đem kiếm vòng vào trong tay: “Ta vừa gia nhập Học Cung, ta tên Tô Bạch Y, là đồ đệ của Tạ Khán Hoa!”

“Quân Ngữ kiếm.” Tức Mặc Hoa Tuyết nâng tay Tô Bạch Y lên, sau đó đem Quân Ngữ kiếm ném về phía mặt sông, sau đó vững vàng mà nhảy lên thân kiếm, “Ngươi thân là đồ đệ của Tạ Khán Hoa, vì sao võ công lại kém như vậy?”

Tô Bạch Y đứng trên thân kiếm, thân mình loạn choạng nghiêng trái nghiêng phải: “Ta vừa rồi thiếu chút nữa đã dùng ra Vụ Lý Khán Hoa……”

“Vụ Lý Khán Hoa, bất nhập lưu.” Tức Mặc Hoa Tuyết đôi tay khép sau lưng, lộ ra một thân khí phái cao thủ, “Tạ đại ca, kiếm ý vẫn còn a.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 312

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.