Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Tuyết

Phiên bản Dịch · 1624 chữ

Vân Mộng Đại Trạch Phủ, ao hồ sông suối ở đây chi chít như sao trên trời, lúc nào cũng có thể thấy vài con thuyền lung lay theo gió, xa xa còn có phong cảnh sơn thủy tôn nhau lên, Tô Bạch Y, Nam Cung Tịch Nhi cùng với kiếm tiên Tức Mặc Hoa Tuyết sau khi lên bờ không lâu lại lên một con thuyền nhỏ, theo lời Nam Cung Tịch Nhi nói, bọn họ đi theo con thuyền nhỏ này là có thể tới Mặc Nhiễm sơn trang bên bờ sông Lạc Trạch, đó là nơi ở của một cựu đệ tử Học Cung tên Mặc Bạch, cũng là nơi tập trung của đệ tử Học Cung sau khi vào Vân Mộng Đại Trạch Phủ. Nếu Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh tới, tất cũng sẽ vào Mặc Nhiễm sơn trang trước.

“Vân Mộng Đại Trạch, lại đẹp như vậy sao?” Tô Bạch Y đứng ở trên thuyền, tâm tình vô cùng hưng phấn, nhìn đông, ngó tây, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cảm thán trước thịnh cảnh của Vân Mộng Đại Trạch.

“Đây là phía bắc Vân Mộng Đại Trạch, trời và nước đều một màu, thật sự rất đẹp. Nhưng phía nam Vân Mộng Đại Trạch, lại là một cảnh tượng khác.” Tức Mặc Hoa Tuyết đối với phong cảnh trước mắt tựa hồ đã quá quen, ngữ khí bình đạm, “Phía nam Vân Mộng Đại Trạch chính là vân hoang, nơi đó ẩm thấp, rắn, côn trùng, chuột, kiến hoành hành bá đạo, người bình thường ở nơi đó thường là không sống quá 40 tuổi.”

“Vậy vì sao bọn họ không lên phía bắc sống?” Tô Bạch Y hỏi.

Tức Mặc Hoa Tuyết cười nói: “Quả thực vẫn là đứa trẻ.”

Nam Cung Tịch Nhi vẫn luôn trầm mặc, ngồi ở đầu thuyền khoanh chân điều hòa khí tức, lúc này nghe vậy thở dài: “Người ở đây làm sao lại cho phép bọn họ lên phía bắc được?”

Tô Bạch Y nhớ tới đoạn chuyện xưa mà Nam Cung Tịch Nhi từng nói với hắn, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thay đổi đề tài: “Đúng rồi, quên cảm tạ đại ân lần này Tức Mặc thành chủ đã cứu mạng!”

“Không cần cảm tạ ta, ta không cứu ngươi, ta cứu nàng.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, “Ta là nhị tẩu của nàng, cứu nàng là chuyện hợp lẽ thường.”

“Nhị tẩu?” Tô Bạch Y sửng sốt.

Nam Cung Tịch Nhi cười khổ: “Tức Mặc thành chủ, sau khi nhị sư huynh xuống núi ta cũng không được gặp lại hắn, về phần chuyện của ngươi và hắn……”

“Năm đó nhị sư huynh ngươi cầm kiếm xuống núi, dùng Thệ Thủy Kiếm Ý đánh khắp thiên hạ cao thủ, không lâu sau tên tuổi đã nổi vang trên giang hồ. Khi đó ta đã kế thừa vị trí thành chủ của phụ thân ta, quản lý toàn bộ Tức Mặc thành. Theo lý thì trên giang hồ nếu có một kiếm khách mới nổi, thì Tức Mặc thành chúng ta tất sẽ phái người đến vấn kiếm một hồi, nhưng ta trời sinh tính đã lười nhác, lười xuất kiếm, nên không đi, nhưng không lâu sau, hắn lại tự mình tìm tới cửa.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhìn về phía trước, trong ánh mắt toát ra vài phần hoài niệm, “Cuộc đời này ta chưa bao giờ gặp một nam tử như vậy……”

“Học Cung nhị đệ tử Nam Ngọc Lâu, đến vấn kiếm Thương Nguyệt kiếm tiên Tức Mặc Tĩnh Trúc!” Nam tử mặc một thân áo xanh tay phải giơ kiếm, tay trái khép sau lưng, đứng dưới cửa thành, cao giọng hô.

Không ai đáp lại, trên tường thành có mấy gã kiếm khách nhỏ giọng thì thầm, cũng không có ai đi xuống mở cửa thành cho hắn.

“Học Cung nhị đệ tử Nam Ngọc Lâu, đến vấn kiếm Thương Nguyệt kiếm tiên Tức Mặc Tĩnh Trúc!”

“Ồn muốn chết.” Một nữ tử mặc áo đỏ rốt cuộc cũng xuất hiện trên tường thành, rất không kiên nhẫn mà nhìn kiếm khách phía dưới.

“Xin Tức Mặc thành chủ ra gặp một lần.” Nam tử áo xanh cao giọng nói.

Nữ tử áo đỏ cúi đầu nhìn nam tử áo xanh kia, nhìn qua có vẻ nho nhã nhẹ nhàng, kiếm ý trên người cũng bất phàm, nhưng sao đầu óc có vẻ không tốt lắm? Nàng cố ý trêu đùa hắn: “Ngươi đến nhầm nơi rồi. Ngươi cầm kiếm đi ra Kiếm Trủng cách ba dặm ngoài thành, sau khi vào trủng thì bước lên 30 bậc thang, sau đó quẹo trái, là có thể gặp được Tức Mặc Tĩnh Trúc. Ngươi tới nơi đó, hỏi gì thì hỏi cho rõ đi!”

Nam tử áo xanh bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: “Đa tạ cô nương đã chỉ đường, chờ ta vấn kiếm xong, sẽ quay về cảm tạ.”

Nữ tử áo đỏ sửng sốt, nhìn bóng dáng nam tử áo xanh vừa xoay người rời đi, đỡ trán: “Thật đúng là tên ngốc a……”

Nam tử áo xanh kia lại thật sự đi tới Kiếm Trủng cách ba dặm ngoài thành, sau đó vào trủng, bước lên bậc thang 30 bước, sau đó lại quẹo trái, liền thấy được một cái bia mộ, trên bia viết “Tiên khảo đại thành chủ Tức Mặc thành đời thứ bảy Tức Mặc Tĩnh Trúc chi mộ”. Lại nhìn ngày tháng lập bia phía dưới, thì ra Tức Mặc Tĩnh Trúc đã qua đời được ba năm. Nam tử áo xanh nhìn thấy bia mộ, vốn nên xoay người rời đi, nhưng hắn lại ngồi xuống, si ngốc mà nhìn mấy chữ trên bia mộ kia, duỗi tay vuốt qua từng chữ một, cảm khái nói: “Kiếm ý thật đẹp, lại có thể đẹp đến như vậy.”

Một ngày sau, nam tử áo xanh lại quay lại Tức Mặc thành, tiếp tục cầm kiếm gõ cửa: “Học Cung nhị đệ tử Nam Ngọc Lâu, cầu kiến Tức Mặc thành chủ.”

Nữ tử áo đỏ trẻ tuổi lại lần nữa xuất hiện trên tường thành, tò mò nhìn nam tử phía dưới: “Sao lại là ngươi nữa?”

Nam tử áo xanh có chút ngượng ngùng cười: “Cô nương, mấy năm nay ta say mê luyện kiếm, việc bên ngoài biết rất ít, cũng không biết việc Tĩnh Trúc tiền bối đã về cõi tiên được ba năm. Thật sự hổ thẹn, hôm qua có chút mạo phạm, xin thứ lỗi.”

“Vậy hôm nay ngươi tới đây làm gì?” Nữ tử áo đỏ hỏi hắn.

“Ta muốn gặp hậu nhân của Tĩnh Trúc tiền bối.” Nam tử áo xanh trả lời.

Nữ tử áo đỏ khó hiểu: “Ngươi muốn gặp hậu nhân của hắn làm gì?”

Nam tử áo xanh hắng giọng, trả lời: “Ta thấy trên bia mộ có khắc mấy chữ kia, mang theo kiếm ý vô thượng, lại vô cùng đẹp, thầm nghĩ người có thể lưu lại kiếm ý này, tất cũng phải là người tuyệt mỹ, trong lòng không khỏi tò mò, tới thì cũng đã tới rồi, không bằng gặp mặt một chút rồi đi……”

Nữ tử áo đỏ có chút tức giận: “Ta chính là con gái của Tức Mặc Tĩnh Trúc, Tức Mặc Hoa Tuyết, cũng là thành chủ hiện giờ của Tức Mặc thành. Ngươi đã gặp ta hai lần, mà ngươi lại không đoán được mấy chữ kia là ta lưu lại. Thế nào? Ngươi cảm thấy ta không xứng với hai chữ tuyệt mỹ trong tưởng tượng của ngươi à?”

Nam tử áo xanh vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải. Thì ra cô nương chính là Tức Mặc thành chủ, thất kính thất kính. Cô nương, ngươi đứng quá cao, ta từ nhỏ đã bị tiên sinh bắt đọc sách ngày đêm, mắt ta không tốt cho lắm, cho nên hai lần gặp cô nương ta chỉ thấy một đám lửa…… ừm…… rực rỡ.”

“Ngu ngốc.” Tức Mặc Hoa Tuyết xoay người muốn bỏ đi, mặc kệ người này, nhưng vừa đi được hai bước, lại không cam lòng, xoay người nhảy xuống, đáp trước mặt nam tử áo xanh, nàng đứng dậy, mở to hai mắt nhìn, “Bây giờ ngươi nhìn rõ chưa!”

“Nhìn…… nhìn rõ rồi.” Nam tử áo xanh ban đầu còn có chút lắp bắp, nhưng ngay sau đó không kìm nén được hưng phấn, “Nhìn rõ rồi!”

“Có đẹp không?” Tức Mặc Hoa Tuyết một tay đè lại trường kiếm bên hông.

“Đẹp! Đẹp!” Nam tử áo xanh lớn tiếng tán thưởng, “Đẹp không sao tả xiết! Kinh diễm tuyệt luân! Chim sa cá lặn! Vạn thụ phi hoa!”

“Ngươi tên là gì?” Tức Mặc Hoa Tuyết ôn nhu cười.

Nam tử áo xanh cúi đầu chắp tay thi lễ: “Ta tên Nam Ngọc Lâu, đến từ Tiền Đường thành, Thập Lý Lang Đang, chính là nhị đệ tử dưới tòa của Nho Thánh.”

“Được. Xem kiếm!” Tức Mặc Hoa Tuyết sắc mặt thay đổi, nháy mắt rút kiếm.

Nghe đến đó, Nam Cung Tịch Nhi không nhịn được mà cười ha hả: “Không nghĩ sư huynh còn có đoạn chuyện như vậy, hắn thường ngày dạy dỗ các vị sư huynh khác rất nghiêm trang, không nghĩ tới lúc gặp được mỹ nhân cũng ý loạn thần mê như vậy.”

“Ý loạn thần mê à?” Tức Mặc Hoa Tuyết sờ thanh kiếm bên hông, “Lúc hắn xuất kiếm lại có một loại tinh thần mạnh mẽ, dữ tợn, một chút cũng không hề ý loạn thần mê.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 321

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.