Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đăng Sơn

Phiên bản Dịch · 1643 chữ

Tức Mặc kiếm thành, là nơi cư trú của Tức Mặc nhất tộc. Do mấy thế hệ nỗ lực, mới có thể tạo ra Tức Mặc thành khổng lồ như bây giờ, môn hạ đệ tử trong thành đều tập kiếm, Tức Mặc thành được thiên hạ tôn xưng là kiếm thành. Mà ba đời thành chủ đều được giang hồ hào kiệt tôn xưng là kiếm tiên, càng làm tăng thêm địa vị của Tức Mặc thành trên giang hồ. Chỉ là sau khi Tức Mặc Tĩnh Trúc chết, rất nhiều người cho rằng Tức Mặc kiếm thành sắp xuống dốc, bởi vì người kế thừa vị trí thành chủ chỉ là một tiểu nữ tử chưa bao giờ hành tẩu giang hồ mà thôi.

Nhưng ba ngày sau khi Học Cung nhị đệ tử Nam Ngọc Lâu tới vấn kiếm Tức Mặc kiếm thành, hơn phân nửa tông sư kiếm đạo trên giang hồ bắt đầu cầm kiếm chạy tới Tức Mặc kiếm thành. Bởi vì Nam Ngọc Lâu năm đó quét ngang các cao thủ kiếm đạo trên giang hồ, đối kiếm với Tức Mặc Hoa Tuyết trận đầu tiên, đã bại.

“Kiếm pháp của ngươi không tồi.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhìn nam tử nằm trên mặt đất đang ngửa đầu ngơ ngác nhìn lên không trung, “Tên là gì?”

“Thệ Thủy.” Nam Ngọc Lâu lẩm bẩm nói.

“Tên cũng không tồi.” Tức Mặc Hoa Tuyết xoay người, “Đáng tiếc, ta vẫn mạnh hơn một chút.”

“Ta muốn đánh lại lần nữa.” Nam Ngọc Lâu bỗng nhiên nói.

“Có thể.” Tức Mặc Hoa Tuyết không biết vì sao trong lòng mình lại có chút cao hứng, rất sảng khoái mà đồng ý, “Ngươi ở đây dưỡng thương mấy ngày đi. Sau khi thương thế lành, ta và ngươi lại đánh một trận.”

Bảy ngày sau, Nam Ngọc Lâu lại lần nữa rút kiếm khiêu chiến Tức Mặc Hoa Tuyết, lần này không giống lần trước, lần này có ít nhất hơn ba mươi đại sư kiếm đạo quan chiến, nghe nói có cả Kiếm Ma của Ác Ma thành trà trộn ở trong đó, quan sát trận quyết đấu kinh diễm giang hồ này.

Sở dĩ gọi là kinh diễm, là vì trình độ kiếm đạo của hai người cực kỳ khó phân cao thấp, thậm chí sau khi trở về có rất nhiều người nói, kiếm đạo của Tức Mặc Hoa Tuyết đã cao hơn cả Tức Mặc Tĩnh Trúc.

Mà cũng vì một điểm khác, đó là vì tuổi của hai người đều quá trẻ. Một người là thành chủ của kiếm thành, dung nhan tuyệt thế, một người là cao đồ của Học Cung, anh tuấn, tiêu sái, trận quyết đấu này, cực kỳ giống kịch bản trong tiểu thuyết thoại bản, sau khi quyết đấu sẽ xuất hiện tình yêu diệu kỳ.

Kết quả cuối cùng của trận chiến này, lại là ngang tay.

Tức Mặc Hoa Tuyết và Nam Ngọc Lâu trong thời khắc cuối cùng đồng thời thu kiếm, nhìn nhau.

“Lần này ta không thắng.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhàn nhạt nói.

Nam Ngọc Lâu cười: “Ngươi cũng không thua.”

“Còn muốn đánh lại không?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.

“Trúc trà của Tức Mặc kiếm thành, ta rất thích, ta rất muốn ở lại thêm mấy ngày.” Nam Ngọc Lâu lại trả lời như vậy.

“Trúc trà là thứ mà người già mới uống, ta mời ngươi uống trà Hoa Mai?” Tức Mặc Hoa Tuyết cười nói.

“Mùa này làm sao có hoa Mai?” Nam Ngọc Lâu khó hiểu.

“Mùa đông tuyết rơi, tuyết phủ lên hoa, bọc cả hoa Mai và tuyết thu lại, đưa vào trong hầm băng, ngày hè sẽ lấy ra, đun nước pha trà, uống rất ngon.” Tức Mặc Hoa Tuyết đi về phía trước.

Nam Ngọc Lâu xoay người: “Hoa Tuyết, Hoa Tuyết. Tức Mặc Hoa Tuyết a.”

Đám đại sư kiếm đạo chen nhau rời đi, bọn họ thấy được kiếm thuật kinh diễm trong trận chiến vừa rồi, đã cảm thấy rất thỏa lòng, mà chuyện về sau, không có bọn họ thì càng tốt.

Sau khi trở về, Thiên Võ Lão Nhân, người bình ra Thiên Võ Bảng, nói với các môn hạ đệ tử: “Sau Thương Nguyệt, thì Tức Mặc vẫn còn kiếm tiên, một thân áo đỏ, thật là kinh diễm, có thể xưng là Hồng Y kiếm tiên. Đưa cái tên này đến Tức Mặc thành, hỏi xem Tức Mặc thành chủ có thích hai chữ Hồng Y này hay không.”

“Không thể gọi là Tối Mỹ kiếm tiên à?” (Kiếm tiên đẹp nhất) Tức Mặc Hoa Tuyết xoay người hỏi đệ tử của Thiên Võ Các.

Tên đệ tử kia chắc là bị hỏi đến phát ngốc, nửa ngày sau cũng không dám trả lời.

“Ta cảm thấy Hồng Y cũng được. Khi ta mới gặp ngươi, thì không nhìn rõ được gì cả, chỉ thấy một bộ áo đỏ.” Nam nhân ngồi bên cạnh Tức Mặc Hoa Tuyết cười nói.

“Được, vậy thì là Hồng Y kiếm tiên.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhoẻn miệng cười, “Thay ta cảm ơn Thiên Võ Lão Nhân.”

Vị kiếm tiên thứ tư của Tức Mặc thành cứ như vậy mà ra đời, Thiên Võ Lão Nhân nghe đệ tử nói xong câu chuyện này, vuốt bộ râu dài của mình, sâu kín nói: “Xem ra còn phải chuẩn bị thêm một phần lễ vật nữa, Tức Mặc kiếm thành, sắp có hỷ sự a.”

Lần quyết đấu thứ ba của Nam Ngọc Lâu và Tức Mặc Hoa Tuyết cuối cùng không hề diễn ra, Nam Ngọc Lâu ở lại Tức Mặc thành qua một mùa đông, chờ năm mới, khai xuân, sẽ là lúc Nam Ngọc Lâu cáo biệt với Tức Mặc Hoa Tuyết. Hắn phải về Học Cung, gặp Nho Thánh tiên sinh, sau đó xin tiên sinh ban hôn, rồi mang theo chúng quân tử và tiểu sư muội mà hắn thương yêu nhất tới Tức Mặc thành cầu hôn. Nhưng Nam Ngọc Lâu vừa ra khỏi thành về Thập Lý Lang Đang còn chưa đi được nửa đường, đã gặp sứ giả mà Học Cung phái ra tìm hắn.

Sứ giả mang đến một tin tức rất không tốt.

Chuyện nói tới đây, Tức Mặc Hoa Tuyết không mở miệng nói thêm nữa, nàng nhìn xa xa phía trước, tinh thần cứ như đã bay ra ngoài, bay về năm ấy, lúc nàng và Nam Ngọc Lâu chia tay.

“Tức Mặc thành chủ, rốt cuộc là tin tức gì?” Tô Bạch Y mở miệng hỏi.

Tức Mặc Hoa Tuyết lắc đầu: “Ta không muốn nói, để sư tỷ ngươi nói cho ngươi đi.”

Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày: “Ta? Ta cũng không biết a. Sau khi nhị sư huynh xuống núi, ta chỉ nghe các sư huynh nói hắn đánh khắp thiên hạ cao thủ, cuối cùng được xếp vào hạng ba Thiên Võ Bảng, cơ hồ suýt nữa đã trở thành thiên hạ đệ nhất.”

“Ngươi không biết à?” Tức Mặc Hoa Tuyết quay đầu, vẻ mặt kinh hãi, “Vậy ngươi có biết, hắn chết như thế nào không!”

“Các sư huynh nói trong lúc nhị sư huynh luận võ với người khác, đã bị người ta đánh lén, mới…… mới chết.” Nam Cung Tịch Nhi mở to hai mắt nhìn, “Chẳng lẽ có ẩn tình khác?”

“Xem ra các sư huynh trong Học Cung của ngươi thật sự rất cưng chiều ngươi.” Tức Mặc Hoa Tuyết xoay người, ổn định cảm xúc của mình, “Tin tức ngày ấy sứ giả Học Cung mang đến là, Thượng Lâm Thiên Cung đã biết ngươi đang ở Học Cung, chuẩn bị phái người tới Thập Lý Lang Đang đem ngươi đi, nói ngươi là dư nghiệt của Ma tông, cho dù không giết cũng cần phải giam lại. Nhị sư huynh ngươi vừa nhận được tin này, đã không trở về Học Cung, mà trực tiếp rút kiếm đi lên Duy Long Sơn.”

“Đánh từ chân núi lên tới đỉnh núi, một người một kiếm, chỉ tốn một canh giờ. Ba lầu bốn viện của Thượng Lâm Thiên Cung, hơn trăm cao thủ chặn đường, không một ai có thể chịu được một kiếm trong tay hắn. Cho dù sau đó bốn tên thủ tọa, ba tên phó lâu chủ, cũng hoàn toàn không ngăn được Thệ Thủy Kiếm Ý của nhị sư huynh ngươi. Trăm năm nay, nhị sư huynh ngươi là người duy nhất có thể đánh toàn bộ Thượng Lâm Thiên Cung từ trên xuống dưới không ai đứng dậy nổi. Lúc ấy Tạ Khán Hoa được đồn là đã chết, Hách Liên Tập Nguyệt tuyên bố việc này không liên quan tới hắn, không muốn xuất chiến, Bạch Cực Nhạc không ở trên Duy Long Sơn, người cuối cùng có thể xuất chiến chỉ còn lại Thượng Lâm Thiên Cung đại cung chủ Ninh Thanh Thành. Nhị sư huynh ngươi quyết chiến với Ninh Thanh Thành trên đỉnh Duy Long Sơn, cuối cùng đánh Ninh Thanh Thành trọng thương, buộc hắn phải đáp ứng từ nay về sau Thượng Lâm Thiên Cung không được tìm ngươi gây một chút phiền toái nào nữa. Cho tới tận hôm nay, Ninh Thanh Thành vẫn còn đang bế quan dưỡng thương. Nhưng nhị sư huynh ngươi hao tổn quá nhiều chân khí trong trận chiến này, sau khi ta nghe được việc này đã ra khỏi thành tìm hắn, gặp lại hắn ở Bách Trạch thành. Chúng ta đã bái đường thành thân, kết làm phu thê ở nơi đó.”

“Ba ngày sau, nhị sư huynh ngươi chết. Trước thời điểm Thiên Võ Bảng chính thức bình hắn thành thiên hạ đệ tam, chỉ chín ngày

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 305

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.