Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân Phận

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Xe ngựa vừa đi vào địa giới Đại Trạch Phủ, hướng về phía Mặc Nhiễm sơn trang, vừa lúc Mặc Bạch đang mang theo nhân mã ra ngoài tìm kiếm tin tức của bọn họ, lại cũng vừa lúc có một đệ tử trong sơn trang năm đó đã từng gặp Phong Tả Quân nhìn thấy Phong Tả Quân đang ngồi trên xe ngựa, lập tức phất tay chào hỏi: “Phong thiếu chủ! Phong thiếu chủ!”

Phong Tả Quân nghe thấy vậy liền quay đầu: “Ngươi xem ngươi xem, ta đã nói ta ở Đại Trạch Phủ này tiếng tăm rất lừng lẫy a.”

Tạ Vũ Linh kéo dây cương, dừng xe ngựa lại.

Đệ tử của Mặc Nhiễm sơn trang kia lập tức chạy tới đón: “Tiểu nhân Mặc Chi Hành, trước đây khi Phong thiếu chủ chuẩn bị tới Học Cung nhập học, từng ở trong sơn trang mấy ngày, lúc ấy ta cũng từng làm hộ vệ cho Phong thiếu chủ.”

“Ta vẫn nhớ rõ ngươi, Mặc Chi Hành, đao pháp của ngươi không tồi.” Phong Tả Quân gật đầu nói, “Đưa chúng ta tới Mặc Nhiễm sơn trang đi, chuyến này chúng ta muốn tìm Mặc Bạch sư huynh.”

Mặc Chi Hành lập tức nhảy lên xe ngựa, nhận roi ngựa từ tay Tạ Vũ Linh: “Tiểu nhân đã nhận được tin tức rồi, lần này ra ngoài chính là đi đón các vị công tử.”

“Ồ? Có phải sư tỷ và Tô Bạch Y đã tới rồi?” Phong Tả Quân hỏi.

“Đúng vậy. Sáng sớm nay có hai vị cô nương và một vị công tử đã tới.” Mặc Chi Hành quay đầu nói với các đệ tử sơn trang bên cạnh, “Ta đưa các vị công tử về sơn trang, các ngươi mau đi thông báo cho trang chủ.”

“Vâng!” Những đệ tử khác đáp.

“Hai vị cô nương? Sao lại có nhiều thêm một người vậy.” Tạ Vũ Linh nghi hoặc nói.

“Cô nương, càng nhiều thì càng tốt.” Đông Phương Tiểu Nguyệt lông mày hơi nhướng lên.

“Đúng, câu này có lý.” Phong Tả Quân tỏ vẻ tán đồng.

Ước chừng qua gần nửa canh giờ, xe ngựa rốt cuộc cũng tới trước cửa Mặc Nhiễm sơn trang tọa lạc giữa hồ, Mặc Bạch nhận được tin tức, đã sớm mang theo một chúng đệ tử sơn trang chờ ở nơi đó, thấy xe ngựa đi tới lập tức tiến lên nghênh đón: “Hai vị sư đệ, hai vị sư đệ! Mặc Bạch ở đây đợi đã lâu!”

“Mặc Bạch sư huynh!” Phong Tả Quân trước đây cũng rất thích vị sư huynh này, lúc này gặp lại cũng mười phần kích động, “Lại gặp nhau rồi!”

“Phong sư đệ Phong sư đệ, lâu rồi không gặp, vẫn khí phách hăng hái như vậy a. Còn vị này, chính là Tạ sư đệ đúng không?” Mặc Bạch ôm Phong Tả Quân một cái, sau đó quay sang nhìn Tạ Vũ Linh giang hai cánh tay.

Tạ Vũ Linh từ trên xe ngựa đi xuống, lễ phép gật đầu: “Mặc sư huynh.”

Mặc Bạch xấu hổ mà thu tay, vẫn cười: “Cũng thật là tuấn tú lịch sự, tuấn tú lịch sự. Ây? Còn có một vị bằng hữu ở trên xe a.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt dựa mình ở đó, trong tay đang tung hứng mấy quả dại, khóe miệng hơi giương lên, lại không tiếp lời.

Tạ Vũ Linh khẽ nhíu mày, xem ra Mặc Bạch quả nhiên không quen biết Đông Phương Tiểu Nguyệt.

Phong Tả Quân cười vang nói: “Ha ha ha ha ha, Đông Phương huynh, ngươi da mặt dày như da trâu, khoác lác lần này lộ rồi. Ngươi nói ngươi quen biết Mặc sư huynh đã lâu, nhưng Mặc sư huynh căn bản không quen biết ngươi.”

“Vị công tử này…… có quen biết với Mặc mỗ?” Mặc Bạch quan sát kỹ Đông Phương Tiểu Nguyệt, bỗng nhiên sắc mặt hơi cứng lại.

Đông Phương Tiểu Nguyệt tiếp lấy quả dại vừa rơi, quay đầu: “Mặc Bạch, ngươi không quen ta à?”

Mặc Bạch nhìn khuôn mặt trẻ tuổi, tuấn mỹ trước mắt, hắn rất tin tưởng rằng mình chưa từng nhìn thấy gương mặt này, nhưng ngữ khí kia, cảm giác thật quen thuộc…… Mặc Bạch cảm giác cả người cứng đờ, há miệng, một chữ cũng không nói được. Xuân đi thu tới, năm tháng đi qua, hội hoa chỉ mở một ngày, không nghĩ đến người lại có thể trở về ngày thiếu niên.

“Thật sự không biết à?” Đông Phương Tiểu Nguyệt hơi cười, nói.

“Được rồi. Sớm đã biết là ngươi khoác lác, chúng ta cũng không cười nhạo ngươi đâu.” Phong Tả Quân vội vàng hoà giải.

Hai chân Mặc Bạch lại mềm nhũn, trực tiếp liền quỳ xuống, phía sau hắn chúng đệ tử Mặc Nhiễm sơn trang kinh hãi hô: “Trang chủ!”

Mặc Bạch ngẩng đầu, nhìn công tử áo trắng, đột nhiên lệ rơi đầy mặt, môi hắn khẽ run lên, nói ra một chữ cũng có vẻ gian nan: “Học Cung…… đệ…… tử, Mặc Mặc Mặc Mặc Mặc Bạch, bái bái bái bái bái kiến tiên sinh!”

“Ta chỉ có một đệ tử tên là Mặc Bạch, không có đệ tử nào tên Mặc Mặc Mặc Mặc Mặc Bạch cả.” Đông Phương Tiểu Nguyệt vẫn hơi mỉm cười.

“Cái gì!” Phong Tả Quân kinh hãi, đột nhiên xoay người, “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi là!”

“Nho Thánh tiên sinh.” Tạ Vũ Linh hít sâu một hơi.

“Ta sớm đã nói rồi, là do các ngươi không tin thôi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đi xuống xe ngựa, đem quả dại trong tay đặt vào tay Mặc Bạch.

“Nho Thánh tiên sinh, đúng ra còn lớn hơn phụ thân ta một lứa, làm sao lại…… không phải là lão già?” Phong Tả Quân vẫn không tin.

“Ta có thuật trú nhan.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đôi tay khép sau người, đúng lý hợp tình.

Tạ Vũ Linh nhìn chằm chằm Đông Phương Tiểu Nguyệt, không nói một lời.

“Nhìn ta như vậy làm cái gì? Trước đây không biết thân phận của ta, thì có thể xưng huynh gọi đệ, bây giờ biết thân phận ta rồi, có phải nên……” Đông Phương Tiểu Nguyệt lông mày hơi giương lên, “Hành lễ bái sư không?”

Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh nhìn nhau, lập tức quỳ hai chân xuống đất, chắp tay cất cao giọng nói: “Đệ tử Phong Tả Quân, Tạ Vũ Linh, bái kiến tiên sinh!”

Hậu viện Mặc Nhiễm sơn trang, Tô Bạch Y nghe thấy bên ngoài sơn trang truyền đến dị động, đem mấy trang kiếm phổ thu vào trong lòng ngực: “Chẳng lẽ là hai vị sư huynh đã tới?”

Sắc mặt Tức Mặc Hoa Tuyết thì trầm xuống, nàng duỗi ra tay, cầm Quân Ngữ kiếm bên hông Tô Bạch Y.

“Nhị tẩu, làm sao vậy?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Sao hắn cũng tới.” Tức Mặc Hoa Tuyết lẩm bẩm nói.

“Ai? Người của Thượng Lâm Thiên Cung à?” Tô Bạch Y nhìn sắc mặt Tức Mặc Hoa Tuyết có chút không tốt mà suy đoán.

Tức Mặc Hoa Tuyết không trả lời hắn, mà thả người nhảy, hướng về phía ngoài sơn trang lao tới.

Đông Phương Tiểu Nguyệt vung hai tay áo lên: “Được rồi được rồi, đều đứng lên đi.”

Ba người chỉ cảm thấy có một luồng chân khí từ phía đưới đẩy lên, cưỡng ép nâng bọn họ lên, Mặc Bạch lau nước mắt, giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào: “Tiên sinh người vậy mà lại đến thăm ta! Mặc Bạch, Mặc Bạch rất xúc động.”

“Ta…… thật ra chỉ là đi ngang qua.” Đông Phương Tiểu Nguyệt xấu hổ cười.

“Đi ngang qua mà cũng có thể nhớ tới Mặc Bạch, cũng là vinh hạnh cho Mặc Bạch!” Mặc Bạch vẫn rất xúc động.

“Ngươi là đệ tử của ta, ta đương nhiên vẫn nhớ rõ ngươi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đi tới phía trước vài bước, vỗ vai Mặc Bạch, “Đi thôi, cho ta xem cái Mặc Nhiễm sơn trang này của ngươi. Năm đó ngươi không ở lại Học Cung, cứ muốn trở lại nơi này, nói vậy nơi này nhất định……” Đông Phương Tiểu Nguyệt bỗng nhiên dừng bước chân, từ từ ngẩng đầu.

Trên đại môn Mặc nhiễm sơn trang, lúc này có một nữ tử đang đứng.

Một thân áo đỏ, phong hoa tuyệt đại, cầm trường kiếm trong tay, kiếm tiên lâm thế.

Nàng và Đông Phương Tiểu Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, một thân trường bào màu trắng bị kiếm phong bay tứ tán thổi lên, chúng đệ tử Mặc Nhiễm sơn trang đã sớm bị thổi bay ra ngoài, dù là Mặc Bạch, Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh lúc này cũng chỉ có thể cố gắng đứng, chân khí trong cơ thể cuộn lên như sóng gầm.

“Cô nương hảo, ta tên Đông Phương Tiểu Nguyệt, là một lữ nhân du lịch thiên hạ.” Đông Phương Tiểu Nguyệt bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.

Tức Mặc Hoa Tuyết mặt không biểu tình: “Đông Phương Văn Lâm.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 328

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.