Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủ Hộ

Phiên bản Dịch · 1594 chữ

“Ta vốn tên Đông Phương Tiểu Nguyệt, nhưng năm đó sư phụ nói cái tên này của ta có chút quá tùy ý, không giống tên một người sẽ trở thành Nho Thánh, cho nên mới đổi tên cho ta thành Đông Phương Văn Lâm.” Đông Phương Tiểu Nguyệt lắc lắc đầu, “Thật ra ta không thích cái tên này, quá mức cũ kỹ.”

“Ai quan tâm ngươi thích hay không thích.” Tức Mặc Hoa Tuyết hơi nâng Quân Ngữ kiếm lên.

“Thọ mệnh của ta bây giờ cũng không còn nhiều, nên muốn đổi về cái tên này.” Đông Phương Tiểu Nguyệt buông tay, “Cũng cho ta nhớ lại khi mình còn là thiếu niên.”

“Câm miệng.” Tức Mặc Hoa Tuyết thả người nhảy, một kiếm chém xuống.

Mặc Bạch cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn bộ áo đỏ kia, lẩm bẩm nói: “Đây là, một kiếm của kiếm tiên?”

Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân bị kiếm thế ép tới không đứng thẳng nổi, cũng đều cố gắng ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn một kiếm này. Bọn họ đều là con cháu của đại thế gia trên giang hồ, tuy rằng Tạ gia xuống dốc, nhưng trong nhà vẫn có mấy vị tông sư kiếm đạo, phụ thân Phong Tả Quân Phong Ngọc Hàn còn được xưng là đao pháp đệ nhất Đại Trạch Phủ, hai người từ nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều cao thủ, không đến 1000 cũng phải 800, nhưng thấy một kiếm này, tuyệt đối là kiếm mạnh nhất trong gần hai mươi năm qua mà bọn họ được thấy.

Trường kiếm hạ xuống, trên bầu trời bỗng nhiên giăng đầy mây đen, có sấm sét nổ vang.

Chỉ có Nho Thánh Đông Phương Tiểu Nguyệt sắc mặt vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng phất ống tay áo, sau đó nhìn có vẻ rất tùy ý mà vươn ra một chỉ.

Tức Mặc Hoa Tuyết bỗng nhiên ngưng kiếm, vạt áo đang bay tán loạn từ từ buông xuống, lúc này thanh kiếm cách ngón tay Đông Phương Tiểu Nguyệt chỉ vỏn vẹn hơn một tấc.

“Một chỉ này của ngươi không ngăn được kiếm của ta.” Tức Mặc Hoa Tuyết trầm giọng nói.

“Chẳng qua là sống ít đi ba tháng thôi.” Giọng nói Đông Phương Tiểu Nguyệt tiêu sái, tựa như đang nói một việc rất bình thường, thậm chí còn có chút vui vẻ.

“Đây là lý do năm đó ngươi không xuống núi?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.

“Đệ tử ta thương yêu nhất đã chết, việc gì cũng không thể trở thành lý do.” Đông Phương Tiểu Nguyệt chậm rãi nói.

“Thôi.” Tức Mặc Hoa Tuyết bỗng nhiên xoay người cầm kiếm rời đi, luồng kiếm thế ép mọi người không đứng thẳng nổi rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất, Mặc Bạch vội vàng đi lên trước, quan tâm hỏi: “Nhị tẩu vì sao lại muốn xuất kiếm với tiên sinh?”

“Nhị tẩu?” Đông Phương Tiểu Nguyệt cười nói, “Cách xưng hô này có vài phần thú vị. Tóm lại là ta hổ thẹn.”

Hậu viện Mặc Nhiễm sơn trang, Tô Bạch Y vẻ mặt mờ mịt, nhìn Tức Mặc Hoa Tuyết trước mặt, vừa rồi Tức Mặc Hoa Tuyết cầm kiếm chạy ra từ chỗ này chỉ một khắc lại cầm kiếm về, chẳng qua là việc trong chốc lát, chẳng lẽ trong chốc lát vừa rồi vị kiếm tiên này ra ngoài giết người, nhưng trên thân của Quân Ngữ kiếm cũng không có vết máu a? Cũng đúng, kiếm tiên giết người, đương nhiên là kiếm không dính máu.

“Ai đến bên ngoài vậy nhị tẩu?” Tô Bạch Y hỏi dò.

“Một người ngươi đã đợi rất lâu rồi.” Tức Mặc Hoa Tuyết xoay người làm như đang muốn rời đi.

“Người mà ta đã đợi rất lâu…… chẳng lẽ là Nho Thánh tiên sinh!” Tô Bạch Y cả kinh.

“Là hắn.” Tức Mặc Hoa Tuyết trả lời.

“Ngươi giết hắn rồi?” Tô Bạch Y nuốt một ngụm nước miếng.

“Không cần ta động thủ. Ngươi mau đi gặp hắn đi.” Tức Mặc Hoa Tuyết thở dài một tiếng.

Biệt viện Mặc Nhiễm sơn trang.

Mặc Bạch chỉ vào căn phòng kia nói: “Nam Cung sư muội đang ở trong gian trong phòng đó nghỉ ngơi.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt gật đầu: “Ta muốn nói riêng với nàng vài câu.”

“Được. Ta đi dẫn Tô sư đệ tới chính sảnh chờ tiên sinh.” Mặc Bạch trả lời.

Đông Phương Tiểu Nguyệt đi tới cửa phòng , nhẹ nhàng gõ cửa, Nam Cung Tịch Nhi lúc này đang ngồi trong phòng điều hòa chân khí, nhưng vẫn giống khi ở trên Kim Phong Hào hiệu quả cực nhỏ, chân khí rất vất vả mới ngưng tụ lại được, nhưng khi vừa đưa đến đan điền vẫn sẽ tiêu tán mất hơn phân nửa, nàng nghe thấy giọng nói vang lên ngoài cửa phòng liền ngừng lại, có chút mệt mỏi hỏi: “Ai.”

“Nam Cung cô nương, có tiện vào không?” Đông Phương Tiểu Nguyệt hỏi.

“Vào đi.” Nam Cung Tịch Nhi nghĩ thầm, nơi đây là trong Mặc Nhiễm sơn trang chắc là sẽ không có kẻ địch, liền trả lời.

Vừa dứt lời, bàn nhỏ trước giường đã có một công tử áo trắng ngồi đó, công tử kia chậm rì rì, rót cho mình một ly trà, trong giọng nói mang theo vài phần trêu đùa: “Không phải ngươi nói, nếu ngươi xuống núi, tất sẽ phải giống nhị sư huynh của ngươi năm đó, chấn nhiếp thiên hạ à? Nhưng ta còn chưa nghe được tên của ngươi trên giang hồ, mà ngươi đã nằm ở đây dưỡng thương rồi? Nội lực trên người còn không có?”

Nam Cung Tịch Nhi còn chưa kịp kinh ngạc vì thân pháp của vị công tử áo trắng này, đã bị ngữ điệu quen thuộc kia làm kinh ngạc, nàng nhìn vị công tử tuấn mỹ, thân mặc áo trắng trước mặt này, có chút khó tin: “Tiên…… tiên sinh?”

“Ta thường nói với các ngươi, khi ta còn trẻ cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, mà các ngươi cứ không tin, còn nói ta là lão già họm hẹm chỉ biết khoác lác. Bây giờ xem như chính mắt nhìn thấy, đã có thể tin chưa?” Công tử áo trắng móc từ trong lòng ngực ra một bình thuốc, từ trong bình đổ ra một viên thuốc, bóp nát sau đó rắc vào trong bát trà, đưa cho Nam Cung Tịch Nhi, “Uống đi.”

“Tiên sinh, lần trước ta gặp người, diện mạo người vẫn là hơn bốn mươi, làm sao bây giờ nhìn còn trẻ hơn cả ta vậy?” Nam Cung Tịch Nhi nhận chén trà, vừa mừng vừa sợ, “Chẳng lẽ người thật sự đã tu thành môn võ công gì có thể phản lão hoàn đồng, vậy người nhất định phải dạy lại cho ta!”

“Ha ha ha ha. Sợ là lần sau khi ta gặp lại ngươi, ta sẽ trở thành một đứa trẻ tám tuổi, đến lúc đó đừng có đem những món nợ khi vi sư trêu ngươi trả lại cho ta nha.” Đông Phương Tiểu Nguyệt chỉ chén trà, “Uống cho hết đi.”

“Đây là cái gì?” Nam Cung Tịch Nhi hoặc nói.

“Thuốc trị thương dành riêng cho ngươi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt trả lời.

Nam Cung Tịch Nhi còn muốn hỏi thêm, nhưng nghĩ lại, đầu tiên là uống một hơi cạn sạch chén trà, sau đó mới hỏi: “Tiên sinh người biết thương thế này nên trị như thế nào à?”

“Thương thế do võ công trong Tiên Nhân Thư tạo thành, khắp thiên hạ này không ai hiểu rõ hơn ta. Môn võ công kia không chỉ hút đi nội công của ngươi, còn tạo ra tổn thương tới đan điền của ngươi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đem bình thuốc đưa cho Nam Cung Tịch Nhi, “Trước mỗi lần vận công thì dùng một viên thuốc này, sau đó lại vận khí, trong vòng 10 ngày thương thế của ngươi sẽ khỏi hoàn toàn.”

Nam Cung Tịch Nhi gật đầu: “Năm đó tiên sinh cũng chịu thương thế của Tiên Nhân Thư này à?”

“Aizz, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh sợ a. Năm đó bị võ công này đánh đến ngay cả đứng dậy cũng không đứng nổi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đứng lên, rung rung tay áo, “Ta muốn đi gặp tiểu tử Tô gia kia, ngươi dưỡng thương cho tốt đi.”

“Tiên sinh, người không phải đang vân du tứ hải sao? Sao lại tới nơi này?” Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày, “Hơn nữa, người còn biết Tô Bạch Y?”

“Chuyện này nói ra thì rất dài.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đi qua đi xoa đầu Nam Cung Tịch Nhi, “Tóm lại, tuy sư phụ sắp chết, nhưng trước khi chết nhất định sẽ bảo vệ cho các ngươi.”

“Sư phụ nói cái gì vậy, người đã phản lão hoàn đồng, làm sao còn chết được?” Nam Cung Tịch Nhi cho rằng Đông Phương Tiểu Nguyệt đang nói đùa, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của Đông Phương Tiểu Nguyệt, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Nhưng Đông Phương Tiểu Nguyệt ngay lập tức nở nụ cười: “Đúng vậy đúng vậy. Cho nên ta vẫn luôn là người bảo hộ cho các ngươi. Chuyến này xuống núi, muốn làm cái gì thì cứ làm. Có ta ở đây.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 312

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.