Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Thư

Phiên bản Dịch · 1649 chữ

“Sao còn chưa tới, sao còn chưa tới. Mặc Bạch sư huynh, ngươi mau đi nhắc tiên sinh đi, sư tỷ bị trọng thương, không nên quấy rầy lâu. Mau bảo tiên sinh tới đây a.” Tô Bạch Y đi qua đi lại trong chính sảnh, khuôn mặt mười phần lo âu.

Mặc Bạch vẫn trấn an hắn: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, sư phụ đã tới nơi này rồi, thì sẽ không trốn đâu.”

“Việc này ai có thể nói trước được, vị Nho Thánh tiên sinh này giống thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy, nếu lại đi nữa thì ta biết tìm thế nào?” Tô Bạch Y vội la lên, “Không được, ta phải đi tìm hắn trước. Đúng rồi, không phải Phong sư huynh và Tạ sư huynh bọn họ cũng tới sao? Bọn họ đi đâu rồi?”

“Bọn họ nói mấy ngày nay chưa được tắm rửa, vừa vào cửa liền đi tắm rồi.” Mặc Bạch cười nói, “Thật sự là toàn thân bốc mùi, khó mà tin được đây đường đường là đệ tử của Học Cung.”

“Vậy Nho Thánh tiên sinh chẳng phải cũng toàn thân bốc mùi à?” Tô Bạch Y hỏi.

“Ai toàn thân bốc mùi a.” Một thiếu niên tuấn tú, thân mặc áo trắng, tinh khiết như tuyết xuất hiện ở cửa, cười nói.

“Không được, bây giờ ta phải đi tìm hắn.” Tô Bạch Y không để ý tới thiếu niên kia, muốn đi ra bên ngoài.

“Ngươi muốn đi đâu?” Thiếu niên tuấn tú duỗi tay ngăn lại.

“Tránh ra tránh ra.” Tô Bạch Y đem tay thiếu niên tuấn tú đẩy ra, “Ta có việc gấp, tiểu huynh đệ lát nữa nói chuyện phiếm với ngươi sau.”

“Tiểu huynh đệ?” Thiếu niên tuấn tú xoay người xách cổ áo Tô Bạch Y, hất về sau, đem hắn ném vào giữa chính sảnh.

Tô Bạch Y ngã trên mặt đất, vẻ mặt hoang mang: “Tên nhóc điên này chui từ đâu ra vậy!”

“Tên nhóc điên?” Thiếu niên tuấn tú nhướng mày.

Mặc Bạch lau mồ hôi trên trán, tuy Nho Thánh tiên sinh từ trước đến nay hiền lành dễ thân, nhưng trong ấn tượng của hắn, trừ nhị sư huynh không sợ trời không sợ đất kia ra, thì không có ai dám vô lễ với tiên sinh như thế.

“Ta chính là người ngươi muốn tìm.” Thiếu niên tuấn tú cười nói, “Nho Thánh, Đông Phương Tiểu Nguyệt.”

“Ngươi là Nho Thánh?” Tô Bạch Y cả kinh nói, “Ngươi đùa ta đấy à?”

“Ngươi vốn tên là Trần Tam Tài, từng ở trong Thiên Tỷ thành. Cha nuôi ngươi tên Trần Thiên Trạch, mẹ nuôi ngươi tên Mộ Dung Thiến, năm ngươi chín tuổi, đã bị những sát thủ vô danh đuổi giết, cha nuôi, mẹ nuôi ngươi lần lượt bỏ mình, may mắn gặp được Tạ Khán Hoa cứu, nên mới còn sống, sau đó ngươi đi theo Tạ Khán Hoa lớn lên. Tạ Khán Hoa dạy ngươi đọc sách, viết chữ, thính phong biện vị, cùng với kiếm thuật đơn giản nhất, bạt kiếm chi thuật, còn truyền cho ngươi Tiên Nhân Thư, nhưng chỉ có nửa quyển.” Đông Phương Tiểu Nguyệt chậm rãi nói.

Tô Bạch Y khẽ nhíu mày: “Những việc này trước đây ta từng nói với sư tỷ rồi, ngươi nghe lén được à?”

“Vậy ta nói một việc mà bọn họ cũng không biết. Sau khi ngươi lên chín tuổi, mỗi ngày ngươi ngủ mơ đều sẽ mơ cùng một giấc mơ, trong mơ có một tiên nhân áo trắng đang gọi tên ngươi. Giấc mơ này lặp đi lặp lại, tra tấn ngươi, ngươi khổ không nói hết, nhưng từ sau khi bắt đầu tu tập nửa quyển Tiên Nhân Thư kia, thì ngươi đã không mơ lại giấc mơ này nữa.” Đôi mắt Đông Phương Tiểu Nguyệt hơi nhíu lại, “Nhưng sau đó, mỗi lần ngươi ngủ đều sẽ mất đi lý trí, mà lúc đó, ngươi cũng sẽ có được võ công cực kỳ cường đại.”

“Nho Thánh, thật sự hiểu biết việc trong thiên hạ?” Tô Bạch Y cũng bắt đầu tin người thiếu niên trước mặt này chính là Nho Thánh.

“Sư phụ ngươi và ta thường xuyên gửi thư qua lại, tất cả những việc của ngươi từ nhỏ đến lớn ta đều biết được, thậm chí việc không dạy ngươi kiếm thuật khác, chỉ dạy ngươi bạt kiếm thuật, cũng là ta kiến nghị cho sư phụ ngươi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đi lên trước đem Tô Bạch Y đỡ lên, “Mấy năm nay, ta vẫn luôn nhìn ngươi lớn lên, thật ra chúng ta đã gặp nhau không ít lần.”

Tô Bạch Y gãi đầu: “Sao ta lại không có ấn tượng gì vậy.”

“Mỗi lần ta gặp ngươi sẽ có một diện mạo khác nhau, ngươi đương nhiên không có ấn tượng gì rồi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt trả lời, “Nhưng lần nào gặp ngươi thì ngươi cũng vẫn như thế, cứ mãi là đứa trẻ không chịu lớn.”

“Nho Thánh tiên sinh!” Tô Bạch Y vừa mới đứng lên, bỗng nhiên lại quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói, “Xin Nho Thánh tiên sinh cứu sư phụ ta!”

“Ta không cứu được.” Đông Phương Tiểu Nguyệt lắc đầu nói.

“Vì sao không cứu được? Một mình nhị sư huynh đã có thể đánh nghiêng Thượng Lâm Thiên Cung, người là thầy của hắn, chẳng lẽ trong Thượng Lâm Thiên Cung còn có ai có thể ngăn được người à?” Tô Bạch Y vội la lên.

“Ngươi quá coi thường Thượng Lâm Thiên Cung, cũng quá xem trọng ta rồi. Hơn nữa sư phụ ngươi căn bản không cần cứu, một ngày bọn họ còn chưa lấy được Tiên Nhân Thư, thì bọn họ sẽ không giết Tạ Khán Hoa. Hơn nữa Tạ Khán Hoa há lại dễ giết như vậy, nếu bọn họ thật sự động thủ, trong ba lầu bốn viện ít nhất sẽ có Vụ Vũ Lâu và Xuân Phong Lâu làm phản. Hách Liên Tập Nguyệt tuy rằng tới mang sư phụ ngươi đi, nhưng tình nghĩa giữa hắn và sư phụ ngươi thâm sâu hơn xa so với tưởng tượng của ngươi, nếu không phải như thế, ngươi cho rằng ngày ấy rằng sư phụ ngươi sẽ giơ tay chịu trói sao?” Đông Phương Tiểu Nguyệt vươn một chỉ, điểm trên trán Tô Bạch Y, “Người cần lo lắng bây giờ, là chính ngươi.”

“Chính ta?” Tô Bạch Y than nhẹ một tiếng, “Thượng Lâm Thiên Cung có vẻ đã biết trên người ta có Tiên Nhân Thư, không ngừng cho người tới đuổi bắt ta.”

“Năm đó Ninh Thanh Thành bị Ngọc Lâu đánh trọng thương, trên đời này chỉ có Tiên Nhân Thư mới có thể trị được thương thế của hắn, nhưng đúng lúc Tiên Nhân Thư lại bị Tạ Khán Hoa cầm đi. Bây giờ hắn thấy được hy vọng, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.” Đông Phương Tiểu Nguyệt nói, “Nhưng mà nửa quyển Tiên Nhân Thư cũng vô dụng, ngươi cần phải tu thành cả quyển Tiên Nhân Thư. Đến lúc đó, ngươi không cần phải cầu xin bất cứ kẻ nào, một mình ngươi là có thể lên núi cứu sư phụ ngươi về.”

“Tiên Nhân Thư rốt cuộc là môn võ công như thế nào?” Tô Bạch Y hỏi, “Tức Mặc thành chủ đã đưa cho ta phần kiếm phổ mà bọn họ giữ, ba trang trong tay Thanh Y Lang ta cũng đã thu được, còn bao nhiêu phần nữa?”

“Tiên Nhân Thư cũng giống như tên của nó, không phải sách của người phàm.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cười, “Năm đó Tô Hàn đại cung chủ lấy được quyển bí tịch này, vốn muốn trực tiếp huỷ đi, nhưng trưởng môn các phái đều không đồng ý, cuối cùng đã chia ra làm nhiều phần, mỗi môn mỗi phái đều cầm đi một phần. Mọi người đều muốn ngộ được công pháp vô thượng từ trong một phần đó, nhưng nửa phần tâm pháp quan trọng nhất đã bị Thượng Lâm Thiên Cung giữ lại, cố gắng luyện phần tàn quyển kia chỉ có tẩu hỏa nhập ma.”

“Không phải sách của nguời phàm? Chẳng lẽ sau khi luyện thành thì thật sự có thể đắc đạo thành tiên à?” Tô Bạch Y lắc đầu không tin.

“Ta cũng không biết có tính là đắc đạo thành tiên hay không, nhưng ít nhất nhìn qua thì mờ ảo như tiên nhân, bất lão bất tử, võ công vô song, nhưng lại đoạn tình tuyệt ái, đối xử với muôn ngàn chúng sinh trên thế gian này, cứ như nhìn con kiến.” Đông Phương Tiểu Nguyệt sâu kín nói.

“Bất lão bất tử? Tiên sinh chẳng lẽ người cũng đã luyện thành?” Tô Bạch Y hỏi.

“Làm sao như thế được, ta không hề đoạn tình tuyệt ái, ta yêu cái thiên hạ rộng lớn này. Có điều ta đã từng gặp được người đã tu thành bí tịch này, sau đó……” Đông Phương Tiểu Nguyệt vỗ ngực mình, “Bị hắn đánh trọng thương, thiếu chút nữa thì chết. Các ngươi cho rằng ta cải lão hoàn đồng vì ta tu luyện được thần công, không phải, thật ra ta bị thần công đó gây thương tích, không thể không như vậy! Lúc bị trọng thương, ta đã qua tuổi sáu mươi, 5 năm trước nhìn ta vẫn như tuổi 40, bây giờ nhìn ta còn có vẻ trẻ hơn cả ngươi? Vậy nếu qua 5 năm nữa thì sao?”

Tô Bạch Y và Mặc Bạch trong lòng đều cả kinh.

“Ta sẽ biến thành đứa nhỏ tám tuổi!”

“Sau đó qua 5 năm nữa, ta sẽ chết.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 315

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.