Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uyển Nhi

Phiên bản Dịch · 1792 chữ

Tô Bạch Y giúp Tạ Vũ Linh khép cửa lại, trở về trong sân, lúc này có một con bướm trắng vẫy cánh, đậu trên tay hắn. Tô Bạch Y nhìn con bướm kia cười nói: “Con bướm này cũng thật thần kỳ, còn có thể tìm được nơi chúng ta đang ở.”

“Đại sư huynh võ công không tốt, nhưng thuật chế tạo cơ quan lại thiên hạ vô song.” Nam Cung Tịch Nhi đi qua, nhận lấy con bướm trắng, sau đó tay phải nắm chặt, con bướm kia nát thành đám vụn, Nam Cung Tịch Nhi đem những mảnh vụn vất trên mặt đất, mở ra tờ giấy giấu bên trong.

“Trên đó viết cái gì?” Phong Tả Quân vội vàng đi tới.

Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày: “Thiên Hiểu Vân cảnh, nhị phòng cướp quyền, ba ngày sau, tông chủ đại điển.”

“Phụ thân ta đâu?” Phong Tả Quân vội la lên.

Nam Cung Tịch Nhi tiếp tục đọc bên dưới: “Phong Ngọc Hàn, không rõ tung tích.”

“Đi!” Phong Tả Quân vung tay lên, cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, Tạ Vũ Linh lúc này đã mặc quần áo chỉnh tề, tay phải cầm trường đao của Phong Tả Quân, hắn đi ra cửa, một tay ném thanh trường đao qua, Phong Tả Quân giơ tay nhận trường đao, Tạ Vũ Linh đi qua bên cạnh hắn, gom lại vạt áo: “Vậy còn thất thần ra đấy làm cái gì, nhanh đi!”

Cửa Mặc Nhiễm sơn trang.

Mặc Bạch hơi có chút tiếc nuối: “Mới như vậy đã đi rồi, hay là ta đi theo các ngươi cùng tới đó?”

“Cả một sơn trang lớn như vậy đều trông vào sư huynh, chuyến này hung hiểm không biết ra sao, sư huynh vẫn nên ở lại nơi này đi. Nếu trong Học Cung có phái người đến tương trợ, xin sư huynh đem việc chỗ này nói lại cho bọn họ.” Nam Cung Tịch Nhi trả lời.

“Đương nhiên, đương nhiên.” Mặc Bạch gật đầu.

“Giá!” Tô Bạch Y đột nhiên vung dây cương lên.

“Nói cho bọn ta tình hình trong Phong gia các ngươi đi.” Tạ Vũ Linh bỗng nhiên nói, “Thiên Hiểu Vân Cảnh, trên giang hồ chỉ nói tới Phong Ngọc Hàn là phụ thân ngươi. Một thanh Lưu Ly đao, được xếp vào một trong tứ đại tông sư đao pháp trong thiên hạ. Giang hồ đồn, phụ thân ngươi từng có cơ hội nhất thống Đại Trạch Phủ, đem ba phái hợp thành một, nhưng phụ thân ngươi lại không cảm thấy hứng thú với chuyện này, phụ thân ngươi chỉ……”

“Phụ thân ta chỉ cảm thấy hứng thú với nữ nhân, mẫu thân ta chết sớm, không ai có thể quản hắn, tuy hắn không nạp thiếp, nhưng tình nhân lại trải đầy thiên hạ, trong nhà có không ít trưởng lão đều phê bình kín đáo với phụ thân ta, nhưng mà cũng không làm gì được, đao pháp của phụ thân ta chính là đệ nhất trong Đại Trạch Phủ, hơn nữa dù hắn phong lưu thật nhưng hắn vẫn là người đáng tin cậy nhất trong thế hệ này của Phong gia. Gia gia của ta có tổng cộng ba người con trai, một đứa con gái. Nhị phòng thúc thúc trời sinh đã tàn tật, là phế vật. Tam phòng cô cô tính tình khá giống phụ thân ta, nuôi mười mấy tên đĩ đực, mỗi ngày chỉ biết hoan lạc mua vui, cũng không thèm quan tâm việc trong tộc. Còn lại tứ phòng thúc thúc là tên ma bài bạc, thua hết tất cả gia tài kế thừa, chỉ dựa vào các huynh trưởng và tỷ tỷ giúp đỡ mới miễn cưỡng sống được, địa vị trong nhà còn không bằng quản gia.” Phong Tả Quân lắc đầu thở dài.

“Như vậy mà cũng có thể đứng trong tam đại phái của Đại Trạch Phủ à?” Tạ Vũ Linh khinh thường nói.

“Cho nên ta đã nói với các ngươi, ta là thiếu tông chủ mà Phong gia chờ trăm năm mới được một người, các ngươi lại còn không tin. Ta chính trực thiện lương như vậy, ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc mọi thứ đều không dính, ở trong nhà ta, vậy mới thực sự là dị loại.” Phong Tả Quân trả lời.

“Phong Ngọc Hàn cũng không đơn giản như các ngươi nghĩ vậy đâu.” Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên nói, “Cao thủ đời trước của Phong gia, phần lớn đã chết trong trận Chiến Thiên Môn kia, sau lúc đó Phong gia tùy lúc đều có khả năng sẽ bị thâu tóm, lúc người của Thiên Thư Đường và Thiên Thủy sơn trang trùng trùng điệp điệp đuổi tới Phong gia, công bố muốn thay Phong lão tông chủ đã chết trận trông coi Phong gia, Phong Ngọc Hàn liền cầm đao đứng dậy. Hắn là quân cờ mà Phong lão tông chủ để riêng tại Phong gia, năm đó hắn đã là đệ nhất cao thủ của Phong gia, nhưng lại bị Phong lão tông chủ giấu đi. Sau đó là chuyện một thanh Lưu Ly đao chấn nhiếp thiên hạ. Hắn không muốn tranh hùng, là bởi vì hắn thâm sâu hơn so với những gì mà các trưởng lão kia nhìn thấy.”

Phong Tả Quân dựng một ngón tay cái về phía Nam Cung Tịch Nhi nói: “Phụ thân mà gặp sư tỷ, nhất định sẽ nói một câu tri kỷ, sau đó khen dáng người sư tỷ thật đẹp, hỏi sư tỷ đã bao nhiêu xuân xanh, đã có hôn phối gì hay chưa, có muốn……”

“Ngươi đi vào cho ta!” Tô Bạch Y bỗng nhiên xoay người, đột nhiên đẩy Phong Tả Quân.

Phong Tả Quân ngã vào trong xe ngựa, mắng: “Tô Bạch Y ngươi làm gì thế!”

Tạ Vũ Linh vội vàng kéo màn che xe ngựa lại, giơ tay cản Phong Tả Quân đang muốn lao ra đánh Tô Bạch Y: “Đừng ra ngoài.”

Chỉ thấy cách đó không xa đột nhiên có một đội nhân mã xuất hiện, đi ở giữa là một chiếc xe ngựa được trang trí hoa mỹ, trên xe treo một lá cờ, trên cờ viết một chữ “Phong”.

Tô Bạch Y vội vàng kéo dây cương, đem xe ngựa dừng lại.

Đoàn người ngựa kia đang đi lại đây vây quanh xe ngựa của bọn họ, người cuoiwc ngựa cầm đầu cúi đầu nhìn Tô Bạch Y: “Các ngươi là người phương nào?”

Nam Cung Tịch Nhi theo bản năng mà đưa tay cầm trường kiếm, Tô Bạch Y vội vàng đưa tay cản lại, ngẩng đầu nói với người cưỡi ngựa kia: “Chúng ta từ Giang Nam đến, là lữ nhân đang đi du lịch.”

“Lữ nhân?” Người cưỡi ngựa nhìn Tô Bạch Y từ trên xuống dưới, “Từ Giang Nam đến? Đi xa tới như vậy?”

“Đúng vậy. Không biết các vị là……” Tô Bạch Y liếc mắt nhìn là cờ, “Thì ra là Thiên Hiểu Vân Cảnh, Phong gia đỉnh đỉnh đại danh!”

Người cưỡi ngựa sắc mặt không tốt: “Đi tới nơi này là được rồi, phía trước là địa giới của Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta, gần đây đang có đại sự, không cho phép người ngoài đi vào.”

“Không biết là đại sự gì a?” Tô Bạch Y cười nói, “Cũng không biết công tử nhà ta có tư cách xem lễ hay không.”

“Xin hỏi công tử nhà ngươi là ai?” Người cưỡi ngựa nhìn Tô Bạch Y áo trắng tiêu sái, khí độ bất phàm, vốn cho rằng hắn chính là chủ xe ngựa, không nghĩ lại chỉ là một người hầu đánh xe ngựa, nói vậy thì thân phận của công tử trong xe sẽ không quá mức tầm thường, ngữ khí cũng tăng thêm vài phần tôn kính.

“Bẩm vị đại gia này, công tử nhà ta là Giang Nam Tạ gia tam công tử.” Tô Bạch Y trả lời.

“Giang Nam Tạ gia.” Trong xe ngựa đối diện bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ tử trung niên, mềm mại, mang theo một chút mị hoặc làm ngứa lòng người.

“Đúng vậy.” Tô Bạch Y trả lời.

“Thường nghe nói Giang Nam Tạ gia có rất nhiều mỹ nam tử, có thật vậy chăng?” Trong giọng nói nàng kia mang theo vài phần ý cười.

“Đương nhiên, tỷ tỷ đã từng nghe qua một câu thơ, công tử thanh y thiếu niên lang, Giang Nam lai khứ Hạnh Viên Phương chưa. Câu thơ này chính là nói đến mỹ nam tử của Tạ gia Thanh Y Lang, nhưng thật ra Tam công tử nhà ta so với Thanh Y Lang cũng không thua kém chút nào, chỉ là rất ít hành tẩu trên giang hồ thôi.” Tô Bạch Y sâu kín nói.

“Nói đến ta sắp chịu không nổi.” Màn che của xe ngựa đối diện đột nhiên bị xốc lên, một nữ tử dáng người đẫy đà đi ra, nữ tử nhìn qua cũng hơn 30, mặt mày tràn ngập phong vận, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Bạch Y, nàng liền cười.

Trong nụ cười tràn đầy ý xuân.

“Thật là một thiếu niên rất đẹp.”

Tạ Vũ Linh cũng vén màn che đi ra, chắp tay nói với nàng kia: “Tạ gia Tam Lang Tạ Vũ Linh, bái kiến vị tỷ tỷ này, không biết có phải là tam đương gia của Phong gia không?”

“Ồ, ngươi mới là Tạ tam công tử a.” Nữ tử quan sát kỹ Tạ Vũ Linh, gật đầu, “Thật sự là không gặp được nhiều mỹ nam tử như vậy. Có điều a, quá lạnh, ta không thích.”

Tạ Vũ Linh khẽ nhíu mày, không rõ ý này.

“Vị công tử này là ai a?” Nữ tử lại nở nụ cười, nhìn về phía Tô Bạch Y, lông mày nhướng lên.

“A a a.” Tô Bạch Y mặt đột nhiên căng đến đỏ bừng, “Tại hạ Tô Bạch Y, là thư đồng của Tạ tam công tử.”

“Chỉ là một thư đồng a. Tạ tam công tử nói không sai, ta đúng là tam đương gia của Phong gia Phong Uyển Nhi. Gần đây Phong gia có đại điển, nếu Tạ công tử đã đi ngang qua nơi đây, đương nhiên sẽ được mời đến xem lễ. Có điều đệ đệ bên kia, đừng ngồi ở đó nữa.” Phong Uyển Nhi tuy rằng miệng nói với Tạ Vũ Linh, nhưng mắt vẫn nhìn Tô Bạch Y, nàng dừng một chút, vỗ vỗ đùi mình, “Tới đây, ngồi ở đây.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 350

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.