Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mị Hoặc

Phiên bản Dịch · 1519 chữ

“Hả?” Mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Phong Tả Quân ngồi trong xe ngựa đưa tay che miệng, cố gắng lắm mới không cười ra tiếng.

“Thế nào? Đệ đệ không muốn à?” Lông mày Phong Uyển Nhi nhướng lên.

“Cái này……” Tô Bạch Y nhất thời nghẹn lời, không giống những người ở đây từ nhỏ đã sống dưới sự bảo vệ của gia tộc, hắn từ nhỏ đã sống ở Hạnh Hoa thôn, rất biết cách đối đáp với thế tục, cho nên vừa rồi lúc bọn họ còn bối rối không biết làm sao, thì hắn đã có thể ra mặt thu xếp với người của Phong gia rồi, nhưng mà trêu đùa một cách quang minh chính đại như thế này, lại là lần đầu tiên hắn gặp phải.

“Bạch Y là thư đồng của ta, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên……” Tạ Vũ Linh cúi đầu nói.

“Ngươi đã nói người ta lớn, lớn rồi thì sẽ có một ngày phải rời xa ngươi, tuy hắn chỉ là thư đồng, nhưng cũng nên có cuộc sống của riêng mình.” Phong Uyển Nhi vẫn nhìn chằm chằm Tô Bạch Y, sóng mắt lưu động, “Đương nhiên, nếu đệ đệ đã có người trong lòng, ví dụ như là vị tiểu muội muội xinh đẹp bên cạnh ngươi, vậy thì cứ coi như tỷ tỷ chưa nói gì. Nếu còn chưa có, vậy không ngại thì vào trong xe ngựa, trò chuyện với tỷ tỷ mấy câu, ngày nào đó muốn về với Tạ tam công tử, thì cứ về là được.”

“Không nên gọi ta là muội muội, tam đương gia ngang hàng với gia chủ của Tạ gia ta, chúng ta nên gọi người một tiếng cô cô mới đúng.” Nam Cung Tịch Nhi lạnh lùng nói.

“Ai dô, đây là đang nói ta già a.” Phong Uyển Nhi lại không hề tức giận, vẫn cười, “Nhưng có vài nam nhân a, lại thích kiểu như ta vậy. Lớn tuổi một chút, như vậy mới hiểu ý nam nhân. Đúng không, tiểu Tô Tô.”

Tô Bạch Y vội vàng lắc đầu: “Ta ta ta ta ta ta không biết, không không không không biết.”

Nam Cung Tịch Nhi trừng mắt nhìn hắn liếc một cái: “Ngươi nói lắp cái gì? Ngươi đỏ mặt cái gì? Ngươi thích thật à?”

“Ta……” Tô Bạch Y vội vàng giải thích.

“Đi theo cô cô ta đi.” Ở phía sau hắn Phong Tả Quân bỗng nhiên thấp giọng nói, “Như vậy chúng ta có thể thuận lý thành chương đi vào Phong gia.”

Tô Bạch Y vội vàng nói tiếp: “Thích!”

Nam Cung Tịch Nhi trừng mắt tức giận: “Phi!”

“Sư tỷ, đại cục làm trọng!” Phong Tả Quân đứng sau màn che vội vàng đè lại tay Nam Cung Tịch Nhi.

“Cô cô chờ ngươi.” Phong Uyển Nhi không tự xưng tỷ tỷ nữa, nhìn về phía Tô Bạch Y cuối cùng ném ra một ánh mắt quyến rũ, kéo ra màn che, một lần nữa ngồi về trong xe ngựa.

“Cô cô ta tuy rằng năm nay đã 35, nhưng vẫn là đệ nhất mỹ nhân của Phong gia ta, khi còn trẻ có rất nhiều thế gia công tử đến cầu hôn, cho tới bây đám gia hỏa ấy đã làm chưởng môn mà vẫn còn muốn nối lại tiền duyên với cô cô. Không lỗ!” Phong Tả Quân cổ vũ, “Tô dượng của ta!”

“Sư tỷ……” Tô Bạch Y nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi.

“Đại cục làm trọng.” Nam Cung Tịch Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nếu không phải vị cô cô này không thích ta, ta cũng sẽ quên mình vì người.” Tạ Vũ Linh ngữ khí bình tĩnh.

“Ngươi quả nhiên thay đổi rồi.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

“Lời từ đáy lòng.” Tạ Vũ Linh sắc mặt không thay đổi.

“Trở nên không biết xấu hổ.” Tô Bạch Y thở dài, đứng lên.

Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu nhìn hắn: “Còn giả bộ, nói là trong lòng không muốn, nhưng thực tế đang rất phấn khích chứ gì!”

Tô Bạch Y vừa nhấc chân lên, lại thu về, nói thật, tâm tình hắn hiện giờ, trừ hồi hộp, thẹn thùng, thì đúng là có vài phần nóng lòng muốn thử. Hắn từ nhỏ đã đọc sách về quân tử, tự nhận mình định lực phi phàm, nhưng vừa rồi Phong Uyển Nhi nhìn hắn vài lần, thật sự thấy cảm xúc mênh mông. Bây giờ Nam Cung Tịch Nhi nói những lời này lập tức thức tỉnh hắn, hắn mới biết là không đúng, thấp giọng nói: “Phong cô cô này biết mị thuật!”

“Cút!” Nam Cung Tịch Nhi đứng lên, một chân đem Tô Bạch Y đá bay ra ngoài. Tô Bạch Y từ xe ngựa bên này trực tiếp bay ngã vào trong xe ngựa đối diện, nhào vào trong lòng ngực Phong Uyển Nhi.

Phong Uyển Nhi lại không hề kinh ngạc, ôm Tô Bạch Y, xoa đầu hắn: “Tiểu Tô Tô, gấp như vậy à?”

Tô Bạch Y ngã vào trong lòng ngực Phong Uyển Nhi, chỉ cảm thấy một mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi, làm hắn mê man trong một cảm giác mềm mại ấm áp, đầu óc ong ong trong khoảng không.

Phong Uyển Nhi nhìn thư sinh tuấn tú mặt đỏ rần, ngây ra như phỗng, càng cảm thấy đáng yêu, vốn định tiến thêm một bước, nhưng nghĩ lại, hẳn là không nên quá vội, cũng liền thôi, đem Tô Bạch Y kéo ngồi sang bên cạnh: “Ngồi đây đã, nghỉ ngơi chút đi.”

“Cô cô…… cô cô chớ trách.” Tô Bạch Y rốt cuộc cũng phản ứng lại, ngồi một bên cố gắng bình tĩnh.

“Chẳng qua là tới tâm sự, đừng hồi hộp quá.” Phong Uyển Nhi xoa đầu hắn, “Xe ngựa, hồi phủ.”

Tạ Vũ Linh trở về trong xe ngựa, nhìn qua Phong Tả Quân, Phong Tả Quân cũng nhìn hắn, hai người bịt miệng, một lát sau rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu cười ha hả.

Nam Cung Tịch Nhi vẻ mặt lạnh nhạt, vung dây cương, giục ngựa đi theo: “Phong Tả Quân, vị cô cô này và phụ thân ngươi quan hệ thế nào?”

“Cô cô ta…… là cái một người rất kỳ quái. Quan hệ giữa nàng và mấy huynh đệ không thân mà cũng không xa, cũng chưa bao giờ quản việc trong gia tộc, trừ khi là có đại sự phát sinh mới lộ mặt một cái.” Phong Tả Quân trả lời.

“Vậy Tô Bạch Y ở trong tay nàng……” Nam Cung Tịch Nhi chậm rãi nói.

“Yên tâm đi, cô cô ta tuy rằng phong lưu, nhưng cũng không phải lang sói gì, gặp được một thiếu niên tuấn tú cũng không ăn mất hắn đâu. Cô cô nói là tâm sự, vậy thì thật sự là tâm sự. Đương nhiên nếu trò chuyện hợp ý……” Phong Tả Quân lại không nhịn được mà nở nụ cười, “Thì cũng là phúc khí của Tô sư đệ a!”

“Giá!” Nam Cung Tịch Nhi đột nhiên vung dây cương, làm cả xe ngựa xóc nảy lên.

Mà trong một cỗ xe ngựa khác, Tô Bạch Y cảm thấy ý nghĩ đen tối trong tim sắp nhảy ra ngoài, Phong Uyển Nhi rót cho hắn một ly trà: “Nào uống trà cô cô pha đi.”

Tô Bạch Y nhìn chén trà trong tay, càng nhìn càng cảm thấy trên chén trà viết hai chữ.

Mê dược.

“Đây là Thủy Yên Vũ Lộ, là trà ngon hiếm gặp.” Phong Uyển Nhi ôn nhu nói, “Trà ngon như vậy mà hạ thuốc, thì quá lãng phí.”

Tô Bạch Y ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Tô Bạch Y, ta rất thích cái tên này.” Phong Uyển Nhi tiếp tục nói, “Là công tử nhà ngươi đặt cho ngươi à?”

“Là sư phụ ta đặt cho ta!” Tô Bạch Y đem chén trà buông xuống, lau mồ hôi trên trán.

“Sư phụ ngươi là ai?” Phong Uyển Nhi hỏi.

“Tạ……” Tô Bạch Y đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nói, “Là một lão tiên sinh của Tạ gia.”

“Ta rất thích người của Tạ gia, khi ta còn trẻ đã gặp một công tử của Tạ gia, từ đó về sau ta nhìn người khác đều thấy chướng mắt. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy ngươi rất giống hắn khi còn trẻ, người đó tên Tạ Khán Hoa.” Phong Uyển Nhi buồn bã nói.

“Không quen biết, không quen biết!” Tô Bạch Y lớn tiếng nói.

“Ngươi không phải thư đồng của Tạ gia à, người nổi tiếng nhất Tạ gia, mà ngươi lại không biết?” Phong Uyển Nhi buông xuống chén trà trong tay.

“Ngưỡng mộ đã lâu, nhưng chưa từng được gặp.” Tô Bạch Y vội vàng giải thích.

“Đáng tiếc.” Phong Uyển Nhi lắc đầu, “Ta còn tưởng ngươi và hắn có quan hệ.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 313

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.