Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Tung

Phiên bản Dịch · 1601 chữ

Hai cỗ xe ngựa vừa đi vào trong núi Vân Cảnh, chiếc xe ngựa của Phong Uyển Nhi trực tiếp vào trong phủ của nàng, tên Tiên Ngọc Cung, mà xe ngựa của bọn Tạ Vũ Linh thì được đưa tới Ngọc Trạch Phủ sát bên Tiên Ngọc Cung.

“Tạ công tử, phòng cho khách đã được chuẩn bị xong cho hai vị. Bây giờ tiểu nhân dẫn hai vị đi nghỉ ngơi.” Một đệ tử trẻ tuổi nghênh đón bọn họ ở cửa Ngọc Trạch Phủ.

Tạ Vũ Linh từ trong xe ngựa đi ra: “Vậy phiền ngươi giúp chúng ta đưa xe ngựa đến hậu viện.”

“Không thành vấn đề không thành vấn đề, Tứ Đồng, ngươi giúp Tạ công tử dắt xe ngựa đến hậu viện. Ta đưa Tạ công tử tới phòng cho khách.” Đệ tử trẻ tuổi cao giọng quát, một thiếu niên chất phác, mặc áo vải thô từ trong sân chạy ra.

“Tứ Đồng?” Phong Tả Quân sửng sốt.

“Ngươi biết à?” Tạ Vũ Linh thấp giọng hỏi.

“Các ngươi đi trước, lát nữa ta tới.” Phong Tả Quân trả lời.

Tạ Vũ Linh gật đầu, liền đi theo Nam Cung Tịch Nhi xuống xe ngựa, hai đệ tử trẻ tuổi dẫn bọn họ tới trong viện. Tạ Vũ Linh hơi quay đầu, nhìn thấy trong một góc có bóng đen chợt lóe qua, hắn nhìn Nam Cung Tịch Nhi liếc mắt một cái, Nam Cung Tịch Nhi thần sắc bình tĩnh, nhìn về phía hắn gật gật đầu.

Tứ Đồng đang vội vàng dắt xe ngựa vào hậu viện, lại nghe phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Tứ Đồng, ta chỉ không về đây nửa năm, sao ngươi đã tụt xuống thành một tên đánh xe rồi?”

Tứ Đồng sợ tới mức cả người run lên, liền muốn quay đầu.

“Đừng quay đầu lại!” Phong Tả Quân nhắc nhở.

“Thiếu thiếu thiếu tông chủ, ngươi trở về rồi?” Tứ Đồng làm bộ bình tĩnh, thấp giọng hỏi.

“Ta nghe nói trong nhà xảy ra việc lớn? Nhị thúc muốn tạo phản, tự mình lên làm tông chủ?” Phong Tả Quân hỏi.

Tứ Đồng giọng nói bi thương: “Ai da, thiếu tông chủ, nửa năm nay Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta đã xảy ra không ít việc lớn a. Nói ra thì rất dài, tóm lại người của đại phòng chúng ta, bây giờ đều đã bị phân tới các phủ, trở thành hạ nhân không có địa vị nhất. Mỗi ngày đều bị khinh nhục, có không ít người không chịu nổi nữa, đều xuống núi hết rồi. Còn có…… ai dà, không nói nữa.”

“Nhị thúc là tên phế vật, thật sự có cái lá gan này à? Phụ thân ta đâu? Phụ thân ta thế nào rồi?” Phong Tả Quân vội la lên.

“Nếu đại tông chủ ở đây, vậy thì nhị đương gia nào còn dám lỗ mãng như vậy. Nửa năm trước, đại tông chủ đột nhiên mất tích, chúng ta đã phái người tìm khắp toàn bộ Đại Trạch Phủ cũng không tìm được tung tích của người, sau đó thật sự không còn cách nào, mấy đại trưởng lão và các đương gia liền phong tỏa Thiên Hiểu Vân Cảnh, sau đó tiến hành thảo luận nội bộ. Cuối cùng mọi người đưa ra kết quả là, Thiên Hiểu Vân Cảnh không thể một ngày không chủ, các trưởng lão muốn phái người tới Học Cung đưa thiếu tông chủ về.” Tứ Đồng thở dài.

“Phụ thân ta sao lại vô duyên vô cớ mất tích được, nhất định là có người hãm hại hắn.” Phong Tả Quân oán hận nói, “Vậy nếu các ngươi đã tính tới tìm ta? Vậy vì sao ta ở Học Cung lại không thấy có tin tức đến?”

“Sứ giả mà các trưởng lão phái ra còn chưa kịp xuất phát, đã bị sứ giả của người khác phái tới cản bước. Người của Thiên Thư Đường và Thiên Thủy sơn trang đem những sứ giả đó đuổi về, hơn nữa còn công bố Đại Trạch Phủ ba nhà vốn là một thể, một nhà đã xảy ra chuyện, thì hai nhà kia theo lý phải tới trợ giúp. Bọn họ cho rằng thiếu tông chủ còn quá trẻ, hơn nữa đang ở Học Cung học nghệ, không nên quấy rầy, nhị đương gia đang lúc tráng niên, hoàn toàn có thể chưởng quản Thiên Hiểu Vân Cảnh, trở thành đại tông chủ mới của Vân Cảnh.” Tứ Đồng cẩn thận nhìn xung quanh, xác nhận không có ai đi theo, giọng nói mới lớn hơn một chút, “Đám người này tới giúp chúng ta chỗ nào, rõ ràng là thấy Vân Cảnh chúng ta như rắn mất đầu, mới đến đây kiếm lợi!”

“Ai làm Vân Cảnh tông chủ, há lại do bọn họ quyết định? Chẳng lẽ các trưởng lão cũng đồng ý à?” Phong Tả Quân nhớ lại các vị trưởng lão trong nhà, tuy rằng bản lĩnh không lớn, nhưng từ trước đến nay họ đều cực kỳ ghét hai đại phái còn lại trong Đại Trạch Phủ, chắn chắn sẽ không đồng ý để chuyện như vậy phát sinh.

“Các trưởng lão đương nhiên không đồng ý, nhưng lần này Thiên Thư Đường và Thiên Thủy sơn trang rất rõ ràng là không nói đạo lý, trực tiếp đả thương những trưởng lão không đồng ý đó. Đại tông chủ không có ở đây, không ai là đối thủ của bọn họ, nhị đương gia nhìn có vẻ yếu nhược nhưng thật ra vẫn luôn nuôi dưỡng mấy tên tay chân, rất rõ ràng bọn họ đã sớm thông đồng, bắt tay muốn đoạt vị trí tông chủ Vân Cảnh này. Aiz, sắp tới chính là đại điển kế nhiệm tông chủ. Thiếu tông chủ lần này trở về, chẳng lẽ là muốn đoạt vị?” Giọng nói Tứ Đồng đã mang theo vài phần vui sướng, cũng mang theo vài phần lo lắng, “Nhưng mà bây giờ thân tín của đại tông chủ đã bị đuổi xuống núi hơn phân nửa, chỉ còn lại đám hạ nhân vô dụng chúng ta. Chúng ta thế lực mỏng manh, sợ là không đấu lại bọn họ.”

“Không cần lo lắng.” Phong Tả Quân trầm giọng nói.

“Chẳng lẽ lần này thiếu tông chủ mang theo cao thủ của Học Cung tới trợ trận? Đúng rồi, vừa rồi vị công tử kia là Giang Nam Tạ gia tam công tử. Chẳng lẽ Giang Nam tứ đại gia tộc ủng hộ thiếu tông chủ à?” Tứ Đồng phản ứng lại, “Vây thì thật sự có vài phần cơ hội.”

“Việc ta trở về, ngươi không cần nói cho bất cứ kẻ nào. Nếu có việc cần, ta sẽ bảo Tạ Vũ Linh ra mặt tìm ngươi.” Phong Tả Quân suy nghĩ một chút, tiếp tục nói, “Ngươi âm thầm triệu tập tất cả đệ tử của đại phòng chúng ta còn sót lại trên núi lại, thăm dò ý tứ của bọn họ, xác nhận xem nếu có thể tin được những người đó, thì đem danh sách đưa lại cho ta.”

“Hiểu rồi.” Tứ Đồng gật đầu.

Trong phòng cho khách của Ngọc Trạch Phủ, Tạ Vũ Linh dùng ngón tay chọc thủng cửa sổ giấy, nhìn phong cảnh trong viện: “Sư tỷ, từ lúc vừa rồi, đã có người theo dõi chúng ta. Nếu Phong Tả Quân trực tiếp chạy từ hậu viện tới nơi này, nhất định sẽ bị người ta phát hiện.”

Vừa dứt lời, cửa sổ phòng phía sau đã bị người khác đẩy ra, Phong Tả Quân nhảy vào, sau đó vung tay lên, liền khép cửa sổ lại.

“Ta 4 tuổi đã chơi trốn tìm với những lão già đó rồi, Ngọc Trạch Phủ này chính là nơi ta đọc sách năm đó, muốn tìm được một con đường không bị người khác phát hiện ở chỗ này, thật đúng là không làm khó được ta!” Trong giọng nói Phong Tả Quân mang theo vài phần đắc ý.

“Thế nào? Thám thính được gì rồi?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Thật sự không ổn, phụ thân ta mất tích, Thiên Thư Đường cùng Thiên Thủy sơn trang và nhị thúc ta cấu kết với nhau, sắp tới sẽ kế nhiệm chức tông chủ.” Phong Tả Quân cười, “Chỉ là đại tông chủ mất tích, người kế nhiệm phải thiếu tông chủ ta mới đúng. Bọn họ cố ý không cho ta nhận được tin tức, nhưng bây giờ ta đã trở về!”

“Vậy tin tức của Tô Bạch Y đâu?” Nam Cung Tịch Nhi có vẻ cũng không quan tâm những lời này của Phong Tả Quân.

“Dê vào miệng cọp…… tự cầu phúc đi.” Phong Tả Quân gãi đầu.

Trong Tiên Ngọc Cung, Phong Uyển Nhi từ từ cởi áo ngoài của mình ra, xoay người: “Tiểu Tô công tử, chúng ta……”

Một ngón tay điểm vào ngực nàng, Tô Bạch Y thở ra một hơi thật dài, lau mồ hôi trên trán: “Đắc tội.” Từ sau khi hắn đi vào Tiên Ngọc Cung, hắn vẫn đang đợi một cơ hội, hắn không rõ công lực của Phong Uyển Nhi mạnh bao nhiêu, cứ lo lắng thủ pháp điểm huyệt thô thiển của mình không khống chế được nàng, nhưng bây giờ xem ra, là đã đánh cuợc chính xác.

Phong Uyển Nhi lại không hề kinh ngạc, chỉ cười nói: “Thì ra ngươi thích chơi như vậy.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 311

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.