Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân Sơn

Phiên bản Dịch · 1496 chữ

Sau khi Tô Bạch Y nói hắn và Tạ Khán Hoa không có bất cứ quan hệ gì, vị Phong cô cô này tựa hồ trở nên có chút uể oải, nàng ngáp một cái, nằm ngả vào trên ghế, nhưng tay lại không để im, vuốt đùi Tô Bạch Y nói: “Năm đó sau khi ta gặp thiếu niên tên Tạ Khán Hoa ấy, liền cảm thấy tất cả những người kia, đều chỉ là túi da, không thú vị.”

Tô Bạch Y thân mình cứng đờ, xấu hổ đáp lời: “Đó là đó là, công tử phàm tục làm sao có thể sánh với vị công tử kinh tài tuyệt diễm nhất Tạ gia trong vòng trăm năm qua được!”

“Nhưng sau này ta lại nghe nói hắn bị Tạ gia trục xuất, người của Tạ gia không công nhận tên đệ tử này.” Phong Uyển Nhi hơi nheo mắt, trong giọng nói có chút tiếc nuối, “Sau này, ta không còn gặp lại hắn.”

“Phong cô cô thích Tạ tiên sinh, vì sao không đi tìm hắn?” Tô Bạch Y tò mò hỏi.

“Ngưỡng mộ và thích là hai việc không giống nhau.” Phong Uyển Nhi đưa tay ôm Tô Bạch Y vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán hắn, “Người cô cô thích, chính là ngươi a.”

Tô Bạch Y không kịp chuẩn bị, lập tức hóa đá. Phong Uyển Nhi đè lại đầu của hắn, dựa vào trên ngực mình, sau đó hoàn toàn nhắm mắt lại. Tô Bạch Y không dám lộn xộn, yên lặng đợi, sau một lát, mới phát hiện hơi thở của Phong Uyển Nhi từng chút, từng chút trở nên đều đều, đã ngủ.

Xe ngựa đi được chừng một canh giờ sau, đi tới một cửa núi, trong núi mây mù lượn lờ, cây cối tầng tầng lớp lớp, thi thoảng có thể thấy vài đình viện lẻ tẻ trong núi, ngoài cửa núi thì có mười mấy đệ tử gác ở đó.

“Thiên Hiểu Vân Cảnh không giống các môn phái bình thường, nhà cửa lớn nhỏ tản mạn ở trong núi Vân Cảnh, không có cửa phủ chính thức. Đi qua cửa núi này, thì cũng tính là đã vào Thiên Hiểu Vân Cảnh. Ngày thường chỉ có hai ba tên đệ tử đứng gác, hôm nay lại có nhiều như vậy?” Phong Tả Quân nhìn qua khe hở bên màn che xe ngựa ra ngoài, thấp giọng nói, “Có phiền toái.”

“Có bao nhiêu phiền toái?” Tạ Vũ Linh hỏi.

“Cái này phải xem cô cô thích Tô Bạch Y bao nhiêu.” Phong Tả Quân đỡ trán nói.

Xe ngựa của Phong Uyển Nhi đi tới trước cửa núi liền ngừng lại, chúng đệ tử vội vàng chắp tay hành lễ: “Cô cô đã về!”

Phong Uyển Nhi nghe thấy động tĩnh, tỉnh lại, mở to mắt nhìn Tô Bạch Y vẫn đang duy trì tư thế ngả vào trong lòng ngực nàng như một canh giờ trước, ôn nhu cười một cái, sau đó buông tay mình ra.

Tô Bạch Y lập tức xoay người, nghiêng người ngồi cạnh Phong Uyển Nhi, hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Trong xe ngựa phía sau là Tạ gia tam công tử, tới đây dự lễ.” Phong Uyển Nhi bình tĩnh nói.

“Giang Nam Tạ gia? Từ nơi xa như vậy cũng tới?” Đệ tử cầm đầu cả kinh nói, “Nhưng lần này chúng ta chỉ mời khách trong Đại Trạch Phủ, Giang Nam Tạ gia này……”

“Là bằng hữu ta mời tới, chỉ là tiện đường tới dự lễ. Thế nào? Chẳng lẽ tam đương gia ta, cũng không có tư cách mời bằng hữu của ta tới làm khách trong phủ à?” Trong giọng nói Phong Uyển Nhi nghe qua có vài phần ôn nhu, nhưng cũng mang theo vài phần hàn ý.

Đệ tử cầm đầu vội vàng cúi đầu nói: “Đệ tử không dám. Chỉ là sắp tới có đại điển, đệ tử phụ trách nơi này, nên phải lắm miệng vài câu. Có điều khách mà cô cô mời tới, đương nhiên là có thể vào phủ, nhưng có thể dự lễ hay không, còn phải được nhị đương gia đồng ý.”

“Tránh đường ra đi.” Phong Uyển Nhi có chút không kiên nhẫn.

“Vâng.” Đệ tử cầm đầu nhìn về phía những tên đệ tử phía sau, liếc mắt, “Tra xét xe ngựa.”

“Tra xe?” Phong Uyển Nhi hỏi.

Đệ tử cầm đầu giải thích: “Xe của cô cô đương nhiên là không cần tra, nhưng mà xe của Tạ gia công tử……”

“Có thú vị.” Phong Uyển Nhi dắt tay Tô Bạch Y, kéo màn che xe ngựa, hai người từ trong xe đi ra “Xe của bọn họ ta đã tra rồi, trên xe tổng cộng có ba người, Tạ gia tam công tử, một thư đồng và một tỳ nữ, thư đồng ta đã cướp đến đây.”

Tạ Vũ Linh ngồi trong xe ngựa nói: “Phong cô cô vừa ra tay, đã mang đi thư đồng nhiều năm qua ta yêu quý nhất, thật đúng là nhẫn tâm a. Nhưng mà mấy ngày sau, tên thư đồng này, vẩn phải trả lại cho ta.”

Nam Cung Tịch Nhi hừ lạnh một tiếng, thấp giọng mắng: “Hạ lưu!”

Đệ tử cầm đầu lập tức hiểu ra, hoá ra là vị tam đương gia phong lưu thành tính này bắt mất thư đồng tuấn tú của người ta, đối phương không chịu từ bỏ, nên mới đi theo về đây. Chuyện như vậy cũng không phải một lần hai lần, vị cô cô này từ trước đến nay rất dễ nói chuyện, nhưng duy chỉ có những việc như thế này, thì dù là người thân nàng cũng không nhường. Hắn lập tức phất tay, tránh đường.

Phong Tả Quân ngồi trong xe ngựa thở dài một cái: “Xem ra cô cô ta rất thích Tô Bạch Y.”

“Phong Tả Quân.” Nam Cung Tịch Nhi phất dây cương, giục ngựa đi về phía trước, “Có phải ngươi về đến nhà mình, nên lá gan bắt đầu lớn lên không?”

Phong Tả Quân vẻ mặt hoang mang: “Sư tỷ, lời này có ý gì? Chẳng lẽ vì bắt sư tỷ phải đánh xe ở bên ngoài à? Tô Bạch Y bị người ta bắt đi, Tạ Vũ Linh phải duy trì vỏ bọc công tử, còn ta thì không thể lộ mặt, chỉ có thể để sư tỷ chịu thiệt a……”

“Bảo ta đánh xe ngựa thì không thành vấn đề, nhưng ngươi có thể đừng nhắc lại việc của Tô Bạch Y và cô cô ngươi không?” Nam Cung Tịch Nhi lạnh lùng nói.

Phong Tả Quân cả kinh, mở to hai mắt nhìn: “Chẳng lẽ sư tỷ và Tô Bạch Y…… Không không không không không không không không không không không! Tên tiểu tử ngốc kia làm sao có thể xứng đôi với ngươi, ta không chấp nhận!”

“Giá!” Nam Cung Tịch Nhi trực tiếp ném dây cương đi, nhào vào trong xe ngựa, đem Phong Tả Quân đè ở dưới chân, vung quyền đánh một trận tơi bời, “Trước kia lúc ta thu ngươi làm tiểu đệ, sao ta không phát hiện miệng ngươi lắm lời như vậy hả!”

“Đau đau đau.” Phong Tả Quân chạy vắt giò lên cổ, “Sư tỷ, ngươi thẹn quá hóa giận, ngươi biết thẹn quá hóa giận chính là thừa nhận không. Không nghĩ tới a không nghĩ tới, các ngươi đi chung chặng đường vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra việc gì?”

Tô Bạch Y nghe thấy trong xe ngựa phía sau truyền đến tiếng vang, ló đầu ra nhìn, chỉ thấy người ngồi trước xe ngựa đã biến mất, thùng xe lắc trái lắc phải.

“Đang làm cái gì đây?” Tô Bạch Y nghi hoặc.

Phong Uyển Nhi một tay kéo Tô Bạch Y lại: “Chúng ta cũng có thể……”

Phía xa, trên một đỉnh núi mây mù lượn lờ, có một người cúi đầu nhìn hai cỗ xe ngựa phía dưới, cúi đầu cười một cái: “Uyển Nhi đã về. Còn người đi theo sau là ai?”

“Bẩm nhị đương gia. Lần này cô cô xuống núi, lại mang về một mỹ nam tử, nghe nói là thư đồng của Giang Nam Tạ gia!” Phía sau có một đệ tử tiến lên bẩm báo.

“Giang Nam Tạ gia?” Nam tử được gọi là nhị đương gia đưa tay vuốt chòm râu của mình, “Xem ra đứa muội muội này của ta, khẩu vị càng ngày càng tốt.”

“Có cần phái người đi theo dõi không?” Đệ tử hỏi.

“Không cần. Nhiều năm như vậy, đứa muội muội này của ta vẫn không chịu lớn, nàng thích quậy phá thì cứ cho nàng quậy phá đi thôi. Dù sao đại điển sắp tới, ai cũng không có khả năng cản trở ta!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 303

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.