Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Ý

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

Sáu năm trước. Hạnh Hoa thôn.

Tạ Khán Hoa lại uống nhiều quá, nằm trên cây hoa Hạnh mơ màng sắp ngủ.

Dưới cây hoa Hạnh, một thiếu niên mặc một thân áo trắng vẫn miệt mài không ngừng luyện rút kiếm.

Hắn và thiếu niên này đã ở chung với nhau không ít ngày, thiếu niên rất giống hắn khi còn trẻ, vui vẻ, lạc quan, hơn nữa mười phần thông minh, tuy rằng những ngày trước đó, cha nuôi, mẹ nuôi hắn không hề dạy hắn viết chữ, đọc văn, nhưng hắn bây giờ viết chữ đã rất đẹp, những thơ cổ, mỹ từ cũng đều học thuộc làu, nhưng có đôi khi hắn lại không giống thiếu niên, tỷ như lúc hắn luyện kiếm như bây giờ hắn rất không giống.

Quá vụng về.

Quá chấp nhất.

“Ngươi đã từng thấy kiếm pháp của ta.” Tạ Khán Hoa ngáp một cái.

“Rất lợi hại.” Thiếu niên trả lời.

“Nhưng ta chỉ dạy ngươi luyện rút kiếm, không hề dạy ngươi kiếm thuật của ta.” Tạ Khán Hoa lại ợ rượu một hơi.

“Sư phụ đương nhiên có lý do.” Thiếu niên lại vung một kiếm, chém nát một đóa hoa Hạnh vừa rơi xuống.

Tạ Khán Hoa thở dài, từ trên cây hoa Hạnh nhảy dựng lên, chấn động rơi xuống một trận mưa hoa Hạnh, hắn đoạt lấy kiếm trong tay thiếu niên, nhẹ nhàng vung lên, tất cả hoa Hạnh đang rơi xuống nháy mắt đã nát thành tro, hắn trầm giọng nói: “Trong kiếm phổ, kiếm ý của ta xếp đệ nhất, ngươi có nhớ ta từng nói với ngươi cái gì là kiếm ý không?”

“Kiếm ý là sát nhân tâm.” Thiếu niên oán hận nói.

“Đúng vậy, kiếm ý là sát nhân tâm.” Tạ Khán Hoa giang hai tay áo, khí độ tiêu sái, “Nhưng ngươi xem lúc này, ta có chút nào giống đang có sát nhân tâm không?”

Thiếu niên nhìn Tạ Khán Hoa đứng trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, một thân áo trắng, chỉ thấy dáng vẻ thư sinh nho nhã, nào thấy có sát nhân tâm của một kiếm khách?

“Không có.” Thiếu niên lắc đầu.

“Vậy bây giờ thì sao?” Tạ Khán Hoa đột nhiên vung kiếm chỉ vào thiếu niên, trong nháy mắt, thiếu niên cảm giác cây hoa Hạnh cũng bị chấn động nhẹ, hắn cơ hồ muốn quỳ trên mặt đất, nhưng cũng may chỉ là một cái chớp mắt, nháy mắt tiếp theo, thanh kiếm trong tay Tạ Khán Hoa đã cắm trên mặt đất, hắn một lần nữa cúi người xuống, xoa đầu thiếu niên, đôi mắt cười, cong thành một ánh trăng khuyết, ngữ khí vô cùng ôn nhu, “Lúc cầm kiếm, vẫn nên nghĩ tới những việc vui sướng nhiều một chút. Chỉ có lúc thực sự muốn giết người, mới thả ra sát nhân tâm của mình. Như vậy, mới có thể mạnh hơn.”

“Sư phụ, ngươi cũng có người muốn giết à?” Thiếu niên hỏi.

“Có, có rất nhiều.” Tạ Khán Hoa thu tay đứng lên, quay người đi, “Nhưng ta tạm thời chưa thể đi giết bọn hắn. Chờ ngươi lớn lên, chúng ta lại đi tìm bọn hắn, để cho bọn hắn phải trả giá vì những việc đó.”

“Những người đó cũng là kẻ thù của ta ư?” Thiếu niên nhíu mày nói.

“Đúng vậy. Cha mẹ ngươi cũng vì bọn họ mà chết.” Tạ Khán Hoa ngửa đầu nhìn trời, “Có vài mối thù, một ngày nào đó sẽ phải báo.”

“Trong những người đó có ai, trên trán có một vết bớt màu đen không, rất nhỏ, không nhìn kỹ thì rất khó nhìn ra, mu bàn tay trái của hắn có một vết sẹo đao, khóe mắt bên phải có một nốt ruồi.” Thiếu niên chậm rãi hỏi.

“Người này là ai vậy?” Tạ Khán Hoa nhíu mày, thiếu niên đưa ra những chi tiết hết sức cụ thể, nhưng chính vì quá chi tiết, lại làm hắn nhất thời cũng không nghĩ ra được là ai.

“Là người mà ngày đó giết chết Trần thúc.” Thiếu niên cúi đầu nhìn thanh kiếm, “Trần thúc ra một kiếm cuối cùng, người đó bị thương nặng, nhưng còn chưa chết. Sau đó hắn lại đuổi theo chúng ta, giết chết Thiến dì.”

“Trần thúc, Thiến dì.” Tạ Khán Hoa lẩm bẩm nói.

“Là cha nuôi ta, hắn không cho ta gọi hắn là phụ thân, bảo ta gọi hắn là Trần thúc, Thiến dì cũng thế, nhưng trong lòng ta, bọn họ chính là cha mẹ ta. Trong những người ngày đó bị ngươi phế võ không có hắn.” Thiếu niên ngữ khí rất kiên định.

Tạ Khán Hoa thế mới biết, thì ra dù sống cuộc sống vô ưu vô lo trong Hạnh Hoa Thôn này nhưng thiếu niên vẫn chưa từng quên ngày đó, ngày đen tối nhất trong cuộc đời hắn, thì ra mỗi lần hắn rút kiếm đều có kẻ thù giả tưởng trong đầu mình, Tạ Khán Hoa cười nói: “Tạm quên những việc này đã, giấu thù hận đi. Chờ đến một ngày kia, ngươi thả ra sát nhân tâm của mình. Đến lúc đó sát nhân tâm của ngươi mới là hung ác nhất, kiếm ý lúc đó cũng là mạnh nhất.”

“Được.” Thiếu niên cũng cười.

“Có khả năng, một ngày nào đó ta đột nhiên sẽ rời khỏi ngươi. Đến lúc đó, ngươi đi tìm kẻ thù của ngươi trước. Chờ lúc ngươi làm xong chuyện của ngươi, chúng ta gặp lại, đó chính là lúc mà chúng ta cùng đi hoàn thành việc chung của hai ta.” Tạ Khán Hoa xoay người, “Thế nào?”

“Được!” Thiếu niên hung hăng gật đầu.

Trong u ngục, Tạ Khán Hoa nhớ lại đoạn nói chuyện với Tô Bạch Y lúc đó, từ đó về sau, Tô Bạch Y không còn nhắc tới việc báo thù nữa, nhoáng cái đã qua 6 năm, cứ như việc năm đó chưa từng sảy ra vậy.

“Chắc là hắn cũng đã hiểu ra, lời ta nói với hắn, chúng ta đột nhiên chia tay là thế nào.” Tạ Khán Hoa uống một ngụm rượu.

“Hắn đi Đại Trạch Phủ.” Hách Liên Tập Nguyệt nói.

“Vậy chắc chắn hắn đã gặp Nho Thánh tiên sinh, thế thì cũng đã biết Tiên Nhân Thư thất lạc ở đâu, Đại Trạch Phủ, là một nơi hắn không thể không đi.” Tạ Khán Hoa ném một hạt đậu phộng vào miệng mình.

“Con gái ngươi cũng ở đó.” Hách Liên Tập Nguyệt còn nói thêm.

Tay Tạ Khán Hoa hơi dừng lại một lát, nhưng rất nhanh lại bắt đầu ăn đậu phộng, nói một câu ý vị thâm trường: “Không sao. Cũng sẽ gặp lại thôi.”

Hách Liên Tập Nguyệt mỉm cười, cũng uống một ngụm rượu.

Nơi sâu trong u ngục, người nọ cũng đem bầu rượu ném trả: “Không ai là nhất định sẽ gặp lại cả, nếu muốn gặp, thì tự mình đi gặp.”

Đại Trạch Phủ, Thiên Hiểu Vân Cảnh.

Phong Ngọc Hàn nhìn Tô Bạch Y, trầm ngâm một hồi sau đó hỏi: “Ngươi biết những lời này của ngươi có khả năng sẽ mang đến cho ngươi bao nhiêu họa sát thân không?”

Tô Bạch Y cười nói: “Có bao nhiêu người muốn giết ta? Lại càng có nhiều người muốn bắt ta đi hơn. Huống chi, người từng luyện Tiên Nhân Thư không chỉ có một mình ta. Phong tông chủ nói vậy thì ngươi cũng luyện qua rồi.”

“Ngươi đi theo ta.” Phong Ngọc Hàn xoay người, mở ra mật đạo cạnh mép giường rồi đi xuống. Tô Bạch Y đi theo sau, lại bị Phong Uyển Nhi giơ tay ngăn lại, Phong Uyển Nhi hỏi: “Ngươi đã sớm biết ta bắt ngươi tới đây là có mục đích khác?”

“Đương nhiên. Tam đương gia của Phong gia ánh mắt tốt tới cỡ nào chứ, cho dù cô cô thực sự tin ta là tên đánh xe, cũng không thể tin sư tỷ của ta là một nha hoàn được. Nào có nha hoàn xinh đẹp mà giỏi võ như vậy đúng không? Vậy mà Phong cô cô lại không vạch trần chúng ta, còn giúp chúng ta trà trộn thành công vào Phong gia, cho nên ta đoán cô cô nhất định là người mà Phong tông chủ phái ra.” Tô Bạch Y cười nói.

“Thì ra tâm tư ngươi sâu như vậy, nhìn biểu hiện khi còn trên xe ngựa của ngươi, ta còn tưởng ngươi thật sự là tên tiểu tử ngốc.” Phong Uyển Nhi vươn một bàn tay, ngoéo cằm Tô Bạch Y một cái.

Mặt Tô Bạch Y hơi đỏ lên: “Không đoán được Phong cô cô diễn kịch mà lại diễn thật đến như thế……”

“Thiếp đây cũng không phải là diễn kịch đâu.” Phong Uyển Nhi cười dịu dàng, “Ta thổ lộ ra đều là chân tình a.”

“Cáo từ!” Tô Bạch Y vội vàng xoay người, đi theo Phong Ngọc Hàn vào trong mật đạo.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 305

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.