Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Thủy

Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Đại Trạch Phủ, Thiên Thủy sơn trang.

Thiếu trang chủ Liễu Đạc Hàn cung cung kính kính chờ ở phía sau một lão nhân, cẩn thận hỏi: “Lão gia tử, người, sắp tới rồi.”

Lão nhân kia không đáp lời, Liễu Đạc Hàn cũng không dám nói thêm nữa. Tuổi Liễu Đạc Hàn đã không còn trẻ, hắn đã làm thiếu trang chủ hai mươi sáu năm, bây giờ đã qua tuổi bốn mươi, nhưng lão nhân này một ngày còn chưa đem vị trí của mình nhường lại, thì hắn sẽ vĩnh viễn chỉ là một tên “thiếu” trang chủ, trong Thiên Thủy sơn trang người có tư cách ra quyết định chỉ có lão nhân này.

Quyền xuất bạch vân, hoán hoa kiếm ý, trang chủ Thiên Thủy sơn trang Liễu Nhập Nguyên.

“Động thủ đi.” Liễu Nhập Nguyên làm như đã hạ quyết tâm rất lớn, trầm giọng nói.

Liễu Đạc Hàn ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện ra một tia hung lệ, hắn gật đầu, thả người nhảy ra sau tường, bước ra ngoài sơn trang. Liễu Nhập Nguyên thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế đá trong hậu viện, móc từ trong lòng ngực ra một cái tẩu thuốc màu đồng thau, chậm rãi châm thuốc.

Thời gian một túi thuốc rất nhanh đã trôi qua, Liễu Nhập Nguyên hơi nâng mí mắt, Liễu Đạc Hàn từ trên trời giáng xuống, ngã ngay trước mặt hắn, phịch một cái sau đó liền không còn động tĩnh, không biết là đã chết, hay là ngất đi rồi.

“Hắn không chết.” Nam tử mang mũ rộng vành đáp xuống trước mặt Liễu Nhập Nguyên, “Thậm chí võ công của hắn ta cũng để lại cho ngươi, dù sao thì Thiên Thủy sơn trang cũng phải thay Thượng Lâm Thiên Cung tọa trấn Đại Trạch Phủ, về sau không thể không có trang chủ được. Nhưng còn những người đó, bọn họ bất kính với ta, ta đều đã giết hết.”

Liễu Nhập Nguyên vẫn bình tĩnh, cầm lấy tẩu thuốc trong tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn đá: “Đa tạ Bạch lâu chủ thủ hạ lưu tình.”

“Thiên Thủy sơn trang dám ra tay với ta, rất có dũng khí.” Bạch Cực Nhạc nhàn nhạt nói, “Nhưng cũng thật ngu xuẩn.”

Liễu Nhập Nguyên đặt tẩu thuốc xuống: “Ta nhận được tin tức, Bạch lâu chủ gặp một cao thủ thần bí ở hồ Bích Thủy, các ngươi đối chiến nhiều ngày, sau đó cả hai đều bị thương không nhẹ. Liễu mỗ cả đời đều đánh cược, sáu mươi năm trước tất cả đều đánh cược thắng, cho nên mói có thể đi tới hôm nay, trước khi ta chết, ta muốn đánh cược thêm một lần . Nhưng bây giờ xem ra, lựa chọn này của ta đã sai.”

“Ván cược lần này quá lớn.” Bạch Cực Nhạc giơ một chỉ về phía Liễu Nhập Nguyên, “Dựa theo quy định của ta, thua thì sẽ phải trả giá.”

“Bạch lâu chủ, vật ngươi muốn, ta đã nghĩ rất lâu, vẫn không muốn đưa cho ngươi.” Liễu Nhập Nguyên thở dài, “Liễu mỗ ta rất tiếc. Cả đời ta thật sự ít có thứ gì mà không bỏ xuống được, nhưng từ khi ta mở quyển sách kia ra, ta liền cảm thấy, nó còn trân quý hơn cả Thiên Thủy sơn trang này. Ta cũng từng muốn sao chép lại, nhưng quyển sách này giống như là bị người ta yểm tà thuật vậy, mỗi lần có ý đồ muốn sao chép nó, chữ và hình vẽ trên quyển sách đó cứ như là biết tự xoay tròn, căn bản không thể sao chép lại.”

“Ta để lại võ công cho con trai ngươi, Thiên Thủy sơn trang các ngươi về sau vẫn còn có thể chiếm được một vị trí nhỏ trong Đại Trạch Phủ. Nhưng dựa theo quy định của Bạch mỗ, chuyện đã làm sai, nhất định phải trả giá.” Bạch Cực Nhạc nhắm ngay một chỉ, điểm vào giữa mày Liễu Nhập Nguyên, “Liễu trang chủ, đắc tội.”

Ống tay áo Liễu Nhập Nguyên nhẹ nhàng vung lên, hắn thả người nhảy, đánh một quyền vào đỉnh đầu Bạch Cực Nhạc.

Quyền xuất bạch vân, hoán hoa kiếm ý. Trước đây Liễu Nhập Nguyên quăng kiếm luyện quyền, đem một thân kiếm ý dung nhập vào “Bạch Vân Gian” quyền, làm cho con đường luyện võ vốn đã đi vào tuyệt cảnh đi sang một con đường mới, trở thành một tông sư quyền pháp. Mà hiện giờ, Liễu Nhập Nguyên đánh ra một quyền về phía Bạch Cực Nhạc, hắn tự tin đây là quyền mạnh nhất cuộc đời này hắn từng đánh ra.

Ba trượng xung quanh Bạch Cực Nhạc, cát đá lượn lờ, nhưng hắn lại không để ý chút nào, chỉ tùy tiện vươn ra một chỉ, một chỉ này điểm vào quyền của Liễu Nhập Nguyên.

Tất cả mọi thứ nháy mắt đều quay về yên tĩnh.

Trong nháy mắt đó, sắc mặt Liễu Nhập Nguyên trở nên xanh mét, sau đó lại đỏ bừng, cuối cùng lại trở nên vô cùng tái nhợt. Sau đó Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng giơ tay lên, Liễu Nhập Nguyên liền bay ngược ra ngoài, ngã lăn quay trên mặt đất.

“Làm sao…… sao có thể!” Liễu Nhập Nguyên nôn ra một ngụm máu tươi, hắn tự tin rằng một quyền này, cho dù không thể ngay lập tức đánh chết Bạch Cực Nhạc, nhưng vẫn có thể đánh trọng thương Bạch Cực Nhạc vốn cũng đã bị thương sẵn, nhưng một quyền này lại bị Bạch Cực Nhạc dùng một chỉ hóa giải, dễ như trở bàn tay, hắn vận khí muốn đánh tiếp, nhưng lại phát hiện chân khí toàn thân đều bị một chỉ kia đánh tán loạn, lúc này chớ nói đánh tiếp, ngay cả đứng lên cũng không được.

“Nếu vừa rồi ngươi dùng ra quyền pháp Bạch Vân Gian của ngươi, có lẽ bây giờ ta đã có thương tích trên người, ngươi cũng còn sức đánh một trận nữa. Nhưng ngươi lại dùng môn võ công kia, ngươi quá khinh thường nó, ngươi tự cho rằng mình nghiên cứu nhiều năm như vậy, đã có thể học được bộ quyền pháp này mà không cần tới tổng cương tâm pháp.” Bạch Cực Nhạc thu tay, ngữ khí vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh, “Nhưng trên thực tế, ngươi vẫn chỉ học được hình của nó mà thôi.”

Liễu Nhập Nguyên cười khổ nói: “Là như thế ư?”

“Thượng Lâm Thiên Cung thật sự đã không thể khống chế cái giang hồ này nữa.” Bạch Cực Nhạc giơ một tay về phía Liễu Nhập Nguyên, mở bàn tay ra, “Nhưng đối đầu với Thượng Lâm Thiên Cung, vẫn không phải việc các ngươi có khả năng làm được. Lấy ra đây đi.”

Liễu Nhập Nguyên móc từ trong lòng ngực ra một quyển sách rách: “Chuyện ở Thiên Hiểu Vân Cảnh……”

“Ngươi đã trả giá vì chuyện ám sát ta, còn lại việc ở Thiên Hiểu Vân Cảnh, chỉ cần ngươi đưa phần sách này cho ta, thì giao dịch của chúng ta vẫn còn hiệu lực.” Bạch Cực Nhạc xoay người, “Cáo từ.”

Bạch Cực Nhạc đi rồi, Liễu Nhập Nguyên khó khăn bò dậy trên mặt đất, ngồi lên ghế đá, nặng nề ho một trận, sau gần nửa canh giờ, Liễu Đạc Hàn mới từ từ tỉnh lại, hắn dùng tay chống đất, cố gắng đứng lên, ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, hắn đột nhiên phát hiện phụ thân già rồi.

Cứ như chỉ một cái nháy mắt, tông sư quyền pháp oai phong một cõi của Đại Trạch Phủ lúc này ngồi trên ghế đá, hơi còng lưng xuống, tựa hồ đã biến thành một người bình thường, chỉ là một lão nhân hơn sáu mươi bình thường.

“Phụ thân.” Liễu Đạc Hàn thấp giọng gọi.

“Từ hôm nay trở đi, vị trí trang chủ Thiên Thủy sơn trang này, cho ngươi.” Liễu Nhập Nguyên đứng dậy, nhấc bước, chậm rãi rời đi.

Mà ở trong Thiên Hiểu Vân Cảnh, Tô Bạch Y đang dùng băng gạc băng bó miệng vết thương trên cánh tay mình, thanh đao mỏng như cánh ve kia thật sự là quá mỏng, cho nên rất nhiều lần hắn còn chưa nhìn kỹ, không cẩn thận đã cắt vào tay mình, nhưng hắn lại có vẻ mười phần hưng phấn: “Phong tông chủ, đao pháp này không ngờ lại thú vị như thế.”

Phong Ngọc Hàn ngồi xổm bên cạnh hắn, nhặt lên trường đao đang nằm trên mặt đất: “Ồ? Thú vị thế nào?”

“Chính là có một loại…… cảm giác rất tự do?” Tô Bạch Y nghĩ mãi, cuối cùng trả lời.

“Có ngộ tính.” Phong Ngọc Hàn nhướng mày.

“Đến đây, Phong tông chủ. Chúng ta lại khoa tay múa chân chút.” Tô Bạch Y từ trên mặt đất đứng lên, hắn học theo dáng vẻ Phong Tả Quân lúc lần đầu tiên gặp nhau ở Học Cung, đem trường đao gánh lên vai, tư thế vô cùng khí phách, chỉ là rất nhanh sau đó lại kêu rên thảm thiết lên, “Đau đau đau đau, lại rách ra rồi!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 307

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.