Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Chiến

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Ba ngày sau.

Thiên Hiểu Vân Cảnh, Phong Hoa Các.

“Nhị đương gia, đại điển sắp bắt đầu.” Có một tên đệ tử ở ngoài các nhẹ giọng gọi.

“Nhị đương gia.” Người ở trong các nở nụ cười, hắn cầm một viên châu trong suốt có thể nhìn thấu lên, giơ lên ánh mặt trời, nheo mắt lại, nhìn chăm chú, “Từ nay về sau, chữ nhị phía trước, sẽ không bao giờ….. xuất hiện nữa.”

Đệ tử đứng ngoài cửa cúi đầu, không dám nhiều lời. Tuy rằng sau đại điển hôm nay, nhị đương gia thật sự sẽ trở thành đại đương gia, nhưng chỉ cần chuyện này còn chưa sảy ra, thì hắn vẫn chưa dám sửa lời. Đây là uy nghiêm của Phong Ngọc Hàn nhiều năm qua chấp chưởng Thiên Hiểu Vân Cảnh để lại, cho dù đại phòng đã thất thế, cũng không thể xóa được loại uy nghiêm này.

“Đi thôi.” Một nam tử thân mặc áo hoa xuất hiện trước mặt hắn, bên hông nam tử treo một thanh đao hẹp dài hình vòng cung, đi một đôi giày bó nạm tơ vàng, rõ ràng đã sửa soạn rất nghiêm túc, nhưng dù vậy, toàn thân nam tử vẫn cho người ta cảm giác u tối, cặp mắt thâm lõm vào, để lộ ra quang mang, làm người khác không rét mà run. Lúc hắn cất bước đi lên trước, tư thế khập khiễng, lại có vài phần buồn cười.

Nhớ lại Phong Ngọc Hàn năm đó cầm trường đao đứng thẳng trước cửa núi Thiên Hiểu Vân Cảnh, phong độ đuổi đi mấy chục tên cao thủ của hai đại phái còn lại trong Đại Trạch Phủ, Nhị đương gia Phong Ngọc Ly bây giờ, so với đại tông chủ Phong Ngọc Hàn năm đó thật đúng là kém quá xa…… tên đệ tử kia lắc đầu, Thiên Hiểu Vân Cảnh đã từng không ai bì nổi, thật sự sẽ do một tông chủ như vậy chấp chưởng sao?

Phong Ngọc Ly bước đi như bay, hướng về phía kiệu của mình, nhiều năm qua, hắn rất ít đi nhanh như vậy, bởi vì hắn chỉ cần đi nhanh một chút, cái chân què kia sẽ lộ ra rõ ràng, hắn đường đường là nhị đương gia của Thiên Hiểu Vân Cảnh, không ai dám cười nhạo hắn trước mặt mọi người, nhưng Phong Ngọc Ly lại vẫn cảm thấy, mình chỉ cần đi đường, là mọi người đều sẽ nhìn hắn, trong lòng họ đều che miệng cười nhạo hắn. Nhưng từ nay về sau, sẽ không còn như vậy nữa!

Không còn ai dám cười nhạo ta! Phong Ngọc Ly ngồi lên kiệu, hít một hơi dài bình tâm lại, hắn cố tình đè thấp giọng nói: “Sứ giả của nhị phái tới chưa?”

“Bẩm nhị đương gia, nhị đường chủ Thiên Thư Đường và trang chủ Thiên Thủy sơn trang đều đã đến dưới chân núi.” Đệ tử ngồi hầu ở bên trái trả lời.

“Lão gia tử của Thiên Thủy sơn trang cũng tới ư?” Phong Ngọc Ly cả kinh.

“Sáng nay vừa mới nhận được tin tức, Liễu lão gia tử rốt cuộc cũng đem vị trí trang chủ truyền lại cho thiếu trang chủ Liễu Đạc Hàn rồi. Người hôm nay đến là Liễu Đạc Hàn.” Đệ tử kia trả lời.

“Trang chủ Thiên Thủy sơn trang truyền vị, lại đơn giản như thế thôi à? Chẳng qua chỉ cần một câu a.” Phong Ngọc Ly sâu kín nói.

Đệ tử ngồi bên trái vội vàng cúi đầu lui về sau một bước, không nói gì.

“Xuất phát đi.” Phong Ngọc Ly nói.

Trên đường lên núi, hai cỗ xe ngựa cũng xuất phát, trước sau đều có đệ tử cưỡi ngựa bảo vệ, trên hai cỗ xe ngựa đều treo cờ, trên một ngọn cờ thêu một quyển sách, ngọn cờ còn lại là một con cá lớn nhảy lên mặt nước, đúng là tộc huy của Thiên Thư Đường và Thiên Thủy sơn trang. Xe ngựa của Thiên Thư Đường kéo ra màn che cửa sổ, nhị đường chủ Mục Phản nói với xe ngựa bên cạnh: “Chúc mừng Liễu huynh đã trở thành trang chủ Thiên Thủy sơn trang. Vốn tưởng lần này tới, chỉ là ăn mừng Phong Ngọc Ly lên làm tông chủ của Thiên Hiểu Vân Cảnh, không nghĩ rằng lại là song hỷ lâm môn a!”

Liễu Đạc Hàn cũng kéo màn che ra, chắp tay hướng về phía Mục Phản: “Đa tạ Mục nhị đường chủ. Có điều ca ca cảm thấy câu ngươi vừa nói có chút không ổn, mong rằng sau khi lên núi đừng nhắc lại nữa.”

“Ồ?” Mục Phản nghi hoặc nói, “Có gì không ổn a?”

“Phụ thân ta hiện giờ rửa tay gác kiếm, đi về sau núi Thiên Thủy sơn trang ẩn thế dưỡng già, thật sự cũng có thể coi như hỷ sự. Có điều Thiên Hiểu Vân Cảnh, lại là đại tông chủ Phong Ngọc Hàn không rõ tung tích, Phong Ngọc Ly bị bắt tiếp quản vị trí tông chủ, nhưng vẫn sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm Phong Ngọc Hàn. Chuyện này thì lại không phải hỷ sự, nên bày ra vài phần bi thương tới dự mới đúng.”

Mục Phản sửng sốt, gật đầu nói: “Vẫn là Liễu huynh suy nghĩ chu toàn.”

Liễu Đạc Hàn thở dài một tiếng, nhiều năm qua hắn vẫn luôn sống dưới bóng của phụ thân Liễu Nhập Nguyên, mỗi ngày trôi qua đều như dẫm lên băng mỏng, loại đạo lý làm người giả tạo này sớm đã khắc sâu vào đáy lòng, bây giờ tuy đã chính thức trở thành trang chủ, nhưng ổ khóa trong lòng lại vẫn không mở ra, niềm vui trong lòng vẫn không dám biểu lộ ra chút nào.

Mục Phản lại thò đầu ra ngoài, quan sát cảnh vật trên Thiên Hiểu Vân Cảnh, sau đó sắc mặt hắn trở nên có chút cổ quái, hắn cười như không cười, hỏi: “Không biết lời này của Liễu huynh, có từng nói với Phong Ngọc Ly chưa?”

“Trước kia ta từng dặn dò hắn rồi.” Liễu Đạc Hàn nhìn thần sắc Mục Phản, khẽ nhíu mày, “Vì sao Mục nhị đường chủ lại hỏi câu này?”

Mục Phản cười to nói: “Ngươi nhìn trên Thiên Hiểu Vân Cảnh xem, các cửa đều sơn đỏ mới tinh, cửa còn treo đầy vải đỏ, nào có cái gì mà không khí bi thương như lời Liễu huynh nói, rõ ràng như là có đại hôn vậy!”

Liễu Đạc Hàn cũng nhô đầu ra quan sát, sắc mặt dần dần đọng lại, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Tên Phong Ngọc Ly này, thật đúng là bất thành khí.”

“Ha ha ha ha ha ha. Liễu huynh không nên thở dài, tên Phong Ngọc Ly này càng bất thành khí, không phải chúng ta càng nên vui vẻ à?” Mục Phản không thèm để ý chút nào nói toẹt ý nghĩ của mình ra.

Liễu Đạc Hàn nhìn Mục Phản liếc mắt một cái, không nói gì.

“Có phải Liễu huynh cũng cảm thấy ta là một tên bất thành khí không?” Mục Phản cười hỏi.

“Mục nhị đường chủ nói đùa.” Liễu Đạc Hàn buông màn che xuống.

“Liễu huynh sống thật quá mệt mỏi a.” Mục Phản cũng ngồi lại ngay ngắn về xe ngựa của mình, sau đó cao hứng hát lên, tựa hồ tâm tình còn tốt hơn so với ban nãy.

Tiên Ngọc Cung, phủ của Phong Uyển Nhi.

Phong Uyển Nhi thay một thân áo đỏ, nhìn có vẻ rất hợp với không vui mừng trên núi, có điều bộ áo đỏ này hình như đã bị nàng động tay sửa lại, những chỗ khác đều rất kín đáo, duy chỉ có phần ngực được sửa lộ ra một nửa, làm người ta nhìn qua rồi không nhịn được phải nhìn lại, rồi lại không nhịn được mà làm bộ như không thấy, hiện giờ Tạ Vũ Linh đang ở trong tình thế xấu hổ như vậy.

“Tạ tam công tử.” Phong Uyển Nhi ôn nhu gọi, “Tạ tam công tử?”

Tạ Vũ Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Phong cô cô, chào buổi sáng a.”

“Tạ tam công tử chào buổi sáng, ta đã xắp xếp chỗ ngồi cho các ngươi, lát nữa sẽ có người tới dẫn các ngươi tới đại điển. Thân phận ta đặc biệt, cần phải đi trước một bước.” Phong Uyển Nhi che miệng cười trộm.

“Phong cô cô. Sư…… thư đồng của ta đâu?” Tạ Vũ Linh hỏi.

“Tối qua hắn quá mệt mỏi, vẫn còn đang ngủ. Hắn sẽ đến muộn một chút.” Phong Uyển Nhi đi qua bên cạnh Tạ Vũ Linh, “Yên tâm đi, hôm nay là các ngươi có thể gặp lại.”

Tạ Vũ Linh vội vàng kêu: “Không thể đi cùng chúng ta bây giờ à?”

Phong Uyển Nhi phất tay: “Không cần nóng vội. Ta dám thề, khi các ngươi gặp lại, hắn sẽ không làm các ngươi thất vọng.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 339

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.