Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ Phương

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Thiên Hiểu Vân Cảnh, Ngũ Phương Đài.

Nơi này là nơi nằm ở chính giữa núi Vân Cảnh, Vân Cảnh tông chủ ba đời trước đã cho xây lên một cái đài lớn ở đây, từ đó về sau, phàm là trong Thiên Hiểu Vân Cảnh có bất cứ công việc trọng đại gì, tỷ như kế nhiệm tông chủ, hay là mỗi năm đại điển tế tự cũng đều sẽ được cử hành ở chỗ này.

“Nhìn chung toàn bộ Đại Trạch Phủ, nếu luận về khí thế rộng lớn, thì vô luận là Thiên Thư Đường hay là Thiên Thủy sơn trang đều không thể so sánh với Thiên Hiểu Vân Cảnh.” Mục Phản từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn toàn bộ Ngũ Phương Đài từ xa, không khỏi cảm khái nói, “Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể xưng là một môn phái, còn Thiên Hiểu Vân Cảnh, mới có thể xưng là một tông môn thực sự.”

“Mục nhị đường chủ từ trước đến nay đều cuồng ngạo hiếm khi nghe thấy cũng có lúc tự nhận không bằng người khác.” Một chiếc kiệu dừng bên cạnh Mục Phản, trên kiệu bốn phía đều treo màn che bằng lụa đỏ, trong kiệu truyền đến giọng nói nhu mị tận xương.

Mục Phản bĩu môi cười, vươn ra một nắm tay, mở ra, sau đó lại nắm chặt lại: “Ta chưa bao giờ kiệm lời ca ngợi đối với những thứ ta thích, có điều một khi ta đã ca ngợi nó, ta sẽ thề ở trong lòng, nhất định phải có được nó!”

“Ồ?” Người ngồi trong kiệu khinh thường, hừ một cái.

“Thiên Hiểu Vân Cảnh là như thế, Uyển Nhi muội muội cũng thế.” Mục Phản buông nắm tay xuống, “Ta đều sẽ có được.”

Liễu Đạc Hàn đi tới bên cạnh Mục Phản, trầm giọng nói: “Mục nhị đường chủ, lần này chúng ta là khách, chớ nên thất lễ.”

“Thiên Hiểu Vân Cảnh ngươi sẽ không chiếm được. Ta, ngươi lại càng không chiếm được.” Phong Uyển Nhi lười biếng ngáp một cái, “Ngươi biết vì sao không?”

Mục Phản tiếp tục đi lên phía trước, nhún vai: “Chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì, ta không nghe.”

“Bởi vì ngươi xấu a!” Phong Uyển Nhi cố tình đề cao giọng.

“Tam đương gia.” Liễu Đạc Hàn xoay người cung cung kính kính hành lễ về phía chiếc kiệu.

“Nghe nói Liễu ca ca đã lên làm trang chủ, chúc mừng chúc mừng a.” Phong Uyển Nhi cười khanh khách trả lời.

Liễu Đạc Hàn trả lời: “Ta không bằng phụ thân, chỉ cầu Thiên Thủy sơn trang ở trong tay Liễu mỗ có thể không mất đi vinh quang ngày xưa.”

“Ngươi còn không thú vị bằng Mục Phản.” Phong Uyển Nhi ngữ khí trở nên có chút không kiên nhẫn, phất tay, “Tiếp tục đi.”

Liễu Đạc Hàn nhìn kiệu của Phong Uyển Nhi rời đi, đôi mắt hơi híp lại. Mục Phản lúc này đi lên trước, lại quay về sau, một tay khoác vai Liễu Đạc Hàn, cất cao giọng nói: “Nghe được câu này làm ta có vài phần cao hứng!”

Liễu Đạc Hàn bỗng nhiên cười: “Thật ra cũng không có cái gì gọi là có thể có được Thiên Hiểu Vân Cảnh hay không.”

“Hử?” Mục Phản nhướng mày.

“Phong Uyển Nhi nhất định là của ta.” Liễu Đạc Hàn trừng mắt nhìn Mục Phản, Mục Phản trong lòng phát lạnh.

“Hai vị đã tới rồi a.” Phong Ngọc Ly mặc một thân áo hoa xuất hiện ở phía sau bọn họ, trong tay chống một cây quyền trượng bằng ngọc.

“Nhị đương gia.” Liễu Đạc Hàn và Mục Phản cung kính hành lễ.

“Liễu trang chủ, Mục nhị đường chủ.” Phong Ngọc Ly cũng hơi cúi đầu, sau đó tay phải cầm ngọc trượng chống đất, đi về phía trước, “Lên đài rồi nói chuyện.”

“Nhị đương gia, trước đây ta từng khuyên ngươi, việc này không thể phô trương quá mức……” Liễu Đạc Hàn và Phong Ngọc Ly vừa đi, vừa nhìn cảnh đẹp trên Ngũ Phương Đài, cuối cùng không nhịn được, mở miệng nhắc nhở.

“Thậm chí tốt nhất nên làm không khí bi thương đúng không?” Phong Ngọc Ly nở nụ cười lạnh, “Nhưng liễu trang chủ à, ta không phải ngươi a. Ta đã nhịn nhiều năm như vậy rồi, bây giờ một khi đã làm được, đương nhiên phải làm đủ phô trương, cũng đủ huênh hoang!”

Mục Phản gật đầu nói: “Cây này có lý.”

“Nếu có một ngày, Mục đại đường chủ chết thì nên làm thế nào?” Phong Ngọc Ly hỏi ngược lại.

“Khua chiêng gõ trống, bắn pháo!” Mục Phản không e dè nói thẳng.

Liễu Đạc Hàn lắc đầu, chỉ cảm thấy chuyến này đang đi cùng hai kẻ điên, nhưng trong lòng lại có chút ngưỡng mộ, mình tới khi nào mới có thể nói chuyện càn rở như bọn họ đây? Cho dù đã trở thành trang chủ cũng không thể làm được.

“Ta và Mục nhị đường chủ, thật có thể coi là tri kỷ.” Giọng nói Phong Ngọc Ly mang theo vài phần nghẹn nghẹn, thế cho nên lời này nghe có vẻ không giống các giang hồ hào sĩ gọi nhau là tri kỷ, ngược lại có vẻ hơi âm trầm.

Mục Phản bĩu môi, nở nụ cười. Hắn và huynh trưởng của mình từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, đã cùng nhau trải qua biết bao lần sinh tử, chỉ có Phong Ngọc Ly mới có thể tin lời hắn nói vừa rồi thôi.

Đáng tiếc a Thiên Hiểu Vân Cảnh, một tông môn lớn, sau đại điển hôm nay, sẽ bắt đầu ngã xuống a.

Ba người rất nhanh đã đi lên trên đài, ở giữa đài là chủ tọa, bên cạnh chủ tọa là cỗ kiệu đỏ vừa rồi, tam đương gia Phong Uyển Nhi đang ngồi bên trong, màn che trước sau vẫn chưa từng kéo ra, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người thướt tha đang ngồi trong đó uống trà. Mà bên trái là từ đường và các thành viên của Phong gia trong Thiên Hiểu Vân Cảnh, bao gồm các trưởng lão và người của các phòng, phía bên phải là khách quý đến từ các môn phái trong Đại Trạch Phủ, còn lại ngồi ở rìa ngoài là vài đệ tử bình thường trong Thiên Hiểu Vân Cảnh, hiện giờ trừ các đệ tử thay phiên gác ở cửa núi, thì tất cả người trong núi đều đã tập trung đi tới Ngũ Phương Đài này.

Tạ Vũ Linh dẫn theo Nam Cung Tịch Nhi và Phong Tả Quân tới phía bên phải cho khách ngồi xuống, bởi vì là khách quý duy nhất mà Phong Uyển Nhi mời đến, cho nên họ được ngồi ở chỗ dễ thấy nhất, còn được chuẩn bị cho một bàn thức ăn được bài trí tinh xảo, Phong Tả Quân đeo một trương mặt nạ da người thô ráp, ngồi bên cạnh Tạ Vũ Linh, phẫn hận cắn một quả táo: “Nhìn thấy không, đó chính là nhị thúc ta, thấy có giống như là một tên quỷ bị bệnh lao không?”

Tạ Vũ Linh nhíu mày: “Đừng ăn, chú ý mặt nạ của ngươi.”

Phong Tả Quân vội vàng buông quả táo, chỉnh lại ngay ngắn mặt nạ của mình.

Nam Cung Tịch Nhi thì nhìn khắp xung quanh, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tô Bạch Y, mà lúc nàng đang nhìn xung quanh, lại chạm phải ánh mắt của Mục Phản trên đài cũng đang nhìn nàng.

“Ồ? Đây là cô nương nhà ai?” Mục Phản tò mò nhìn Nam Cung Tịch Nhi, nhưng ánh mắt của Nam Cung Tịch Nhi rất nhanh đã rời khỏi người hắn.

Phong Ngọc Ly nhìn theo ánh mắt Mục Phản, trả lời: “Đây là khách quý mà Uyển Nhi mang về, nói là đến từ Giang Nam Tạ gia.”

“Giang Nam Tạ gia?” Mục Phản khẽ nhíu mày, “Khách như vậy mà cũng dám đưa về?”

“Một tông môn sắp chết, chỉ dựa vào vinh quang của tổ tiên mới miễn cưỡng sống tiếp được thôi. Uyển Nhi nhìn trúng thư đồng của người ta, mới bắt về, bọn họ không chịu, cứ đi theo, chờ mấy ngày nữa Uyển Nhi chơi chán rồi đuổi đi là được.” Phong Ngọc Ly phất tay, cũng không thèm để ý nữa.

“Tông môn sắp chết.” Mục Phản nhìn Liễu Đạc Hàn liếc mắt một cái.

Tạ Vũ Linh thấp giọng nói: “Bọn họ nhìn về bên này.”

“Bọn họ đang nhìn sư tỷ, hoặc là nhìn ngươi.” Phong Tả Quân không thèm để ý, vuốt cằm, “Có điều không cần phải gấp, rất nhanh bọn họ sẽ phải nhìn ta.”

“Kế hoạch của ngươi khi nào thì bắt đầu?” Tạ Vũ Linh hỏi.

“Vào lúc nhị thúc ta vui sướng nhất!” Phong Tả Quân sờ trường đao bên cạnh.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 296

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.