Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tông Chủ

Phiên bản Dịch · 1579 chữ

Phong Ngọc Hàn mất tích ly kỳ, sau đó Phong Ngọc Ly liền liên hợp với thế lực của hai đại phái khác tước đi thực lực của đại phòng trong núi Vân Cảnh, người sáng suốt đương nhiên có thể đoán được Phong Ngọc Ly chắc chắn có liên quan tới chuyện này, nhưng không ai nghĩ rằng Phong Tả Quân dám hỏi thẳng như vậy, mà Phong Ngọc Ly cũng dám đáp một cách trực tiếp như vậy.

“Vậy thì nhị thúc, ta chỉ có thể đắc tội!” Phong Tả Quân nghe thấy câu trả lời này cũng không hề bất ngờ, thả người nhảy, một đao chém về phía Phong Ngọc Ly.

Trên đài cao, Liễu Đạc Hàn bỗng nhiên đặt chén trà xuống, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chấm nước trong chén trà, sau đó bắn về phía Phong Tả Quân.

Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên xuất hiện ở giữa sân, giơ một bàn tay hướng về phía trên đài, sau đó nắm chặt lại, trong tay nàng bay ra mấy dòng hơi nước khó có thể nhìn rõ.

“Tiểu Phong, ngươi cứ việc đánh phần của ngươi, báo thù của ngươi.” Nam Cung Tịch Nhi vỗ thanh kiếm bên hông, “Việc còn lại, cứ giao cho sư tỷ.”

Phong Tả Quân và Phong Ngọc Ly trong giây lát đã trao đổi mấy chiêu, hắn cất cao giọng nói: “Yên tâm, sẽ không làm sư tỷ mất mặt.”

“Còn có ta.” Tạ Vũ Linh cũng đứng bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, mở quạt xếp ra nhẹ nhàng phe phẩy, “Cũng đừng làm ta mất mặt, nếu thua thì về sau đừng có nói là tề danh cùng ta ở Học Cung nữa.”

Mục Phản đứng lên, nhìn xuống phía dưới: “Người của Giang Nam Tạ gia, thật sự muốn tham dự vào việc này ư? Các ngươi đã suy xét kỹ hậu quả chưa, có gánh vác nổi cái hậu quả này không? Giang Nam cách Đại Trạch Phủ chúng ta xa như vậy, cho dù là tứ đại gia, cũng ngoài tầm với.”

“Ta thật sự là người của Giang Nam Tạ gia, nhưng ai nói ta đại diện cho Giang Nam Tạ gia tới đây chứ.” Tạ Vũ Linh cất cao giọng nói, “Học Cung, Tạ Vũ Linh.”

“Học Cung, Nam Cung Tịch Nhi.” Nam Cung Tịch Nhi cũng cao giọng nói.

“Xin chỉ giáo.” Tạ Vũ Linh thu lại quạt xếp, phất ống tay áo.

“Đó là Tạ gia tam công tử!” Những nữ tử trẻ tuổi trên Ngũ Phương Đài đều kinh ngạc cảm thán.

“Thường nghe nam nhân của Giang Nam Tạ gia nhiều thế hệ đều là mỹ nam tử, hôm nay được thấy, quả nhiên là thật!”

“Không hổ là bằng hữu mà Phong thiếu chủ kết giao được ở Học Cung, quả nhiên cũng phong tư trác tuyệt giống Phong thiếu chủ!”

Nhưng ánh mắt của các nam đệ tử trên Ngũ Phương Đài lại đều bị Nam Cung Tịch Nhi hấp dẫn.

“Học Cung không phải nơi cho người đọc sách à? Có một sư tỷ dung nhan tuyệt thế như vậy, thì làm sao có thể dốc lòng nghiên cứu học thức đây?”

Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng nói: “Tạ Vũ Linh, ngươi cảm thấy bầu không khí hiện tại thế nào?”

Tạ Vũ Linh suy nghĩ một lát: “Rất không tồi, nhưng vẫn thiếu chút gì đó.”

Nam Cung Tịch Nhi nghi hoặc nói: “Thiếu cái gì? Thiếu Tô Bạch Y?”

Tạ Vũ Linh lắc đầu: “Không phải. Ở Học Cung với bọn Lam Ngọc Trạch đã lâu, nên quen rồi, bây giờ lại cảm thấy nên có cánh hoa bay trong gió mới đúng.”

Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ngươi làm thế nào mà có thể dùng ngữ khí đạm mạc này để làm mấy chuyện buồn cười như vậy. Ta cứ cảm thấy xét tính tình của ngươi, thì làm mấy chuyện đó sẽ cảm thấy rất kỳ quái chứ.”

Tạ Vũ Linh cười: “Đều là Lam Ngọc Trạch sắp xếp, hắn nói, lúc cao thủ lên sân khấu, nhất định phải có không khí riêng, có không khí rồi, thì thắng thua sẽ không còn quan trọng như vậy nữa. Nhưng hôm nay nếu đã không có cánh hoa, vậy thì nhất định phải thắng.”

“Nam Cung Tịch Nhi.” Mục Phản nhíu mày, “Cái tên này……”

“Con gái Nam Cung Vũ Văn.” Liễu Đạc Hàn sâu kín nói.

“Vậy phải giết.” Mục Phản phất tay, dưới đài, tất cả đệ tử của Thiên Thư Đường đều rút binh khí bên hông ra.

Tứ thúc công sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi: “Đây đây đây đây, người của Thiên Thư Đường sao có thể mang binh khí vào Thiên Hiểu Vân Cảnh ta như vậy!”

Liễu Đạc Hàn thở dài một tiếng, cũng nhấc tay lên. Các đệ tử của Thiên Thủy sơn trang cũng lập tức móc binh khí ra.

Tứ thúc công vội la lên: “Làm càn, làm càn.”

Nữ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn thở dài một tiếng: “Thiên Hiểu Vân Cảnh trước đây, làm sao có thể cho phép chuyện như vậy sảy ra chứ. Nhưng bây giờ, tứ thúc công ngoài sốt ruột ra thì còn có thể làm gì được đây? Vân Cảnh hiện giờ, sớm đã năm bè bảy mảng.”

“Đại Phong thức, Tiếu Nhậm Bình Sinh.” Phong Tả Quân dùng ra thức thứ nhất mà phụ thân hắn sáng chế ra trong Đại Phong đao, trước đây hắn đã luyện vô số lần, nhưng chưa bao giờ dùng thức này thành công. Phụ thân hắn nói thức này là do nhiều năm trước, khi hắn du lãm giang hồ đã ngộ ra, nếu trong lòng không nhìn thấy giang hồ rộng lớn, mà chỉ ở trong tiểu viện vung đao mãi, thì vĩnh viễn không thể xuất ra thức “Tiếu Nhậm Bình Sinh” này. Mà Phong Tả Quân lại rất tự tin, bây giờ hắn, đã có thể chém ra đao này.

“Đại Phong thức, Tiếu Nhậm Bình Sinh!” Phong Ngọc Ly cũng đồng thời chém ra đao này. Cả đời này hắn rất ít cười, tựa hồ làm bạn với hắn chỉ có buồn khổ và cô độc, hôm nay hắn, rốt cuộc cũng có thể cười to một ngày.

Hai đao chạm nhau, phát ra một tiếng vang dữ dội.

Trường đao trong tay Phong Tả Quân bị Hổ Sí đao chém thành hai đoạn, còn hắn cũng như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất.

Phong Ngọc Ly thì lấy đao chống đất, miễn cưỡng không ngã, nhưng nhịn hồi lâu vẫn phải nôn ra một ngụm máu tươi. Hắn lau vết máu trên khóe miệng, giơ đao về phía trước.

Nam Cung Tịch Nhi và Tạ Vũ Linh vội vàng xoay người muốn tới cứu, lại bị một đám đệ tử Thiên Thư Đường và Thiên Thủy sơn trang vây lại. Phong Ngọc Ly đi tới trước mặt Phong Tả Quân, cúi đầu nhìn đứa cháu trai này: “Tuổi ngươi còn trẻ, mà đao pháp đã có thành tựu như vậy, đáng tiếc.”

Phong Tả Quân nằm trên mặt đất, toàn thân đau nhức, đã không thể động đậy: “Nhị thúc, vừa rồi thúc thua.”

“Ta thua?” Phong Ngọc Ly cười lạnh nói, “Nhưng bây giờ người nằm trên mặt đất lại là ngươi.”

“Ta nằm trên mặt đất, là bởi vì nội lực của ta không bằng thúc, nhưng đao ý của thúc lại thua. Tiếu Nhậm Bình Sinh, lúc xuất đao phải có khí phách như biển cả rộng lớn, chứ không phải như thúc, chỉ có bản thân.” Phong Tả Quân cười, “Một đao vừa rồi thúc cũng đã bị trọng thương, nếu ta chết, thì Thiên Hiểu Vân Cảnh sẽ không trở thành con mồi cho hai đại phái nữa, mà là hôm nay sẽ hoàn toàn bị huỷ diệt!”

“Vậy thì ta chỉ làm tông chủ trong hôm nay!” Phong Ngọc Ly giơ đại đao lên, lúc chuẩn bị chém xuống, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một luồng hàn khí đánh úp lại, hắn vội vàng quay đầu, một đạo hàn quang hiện lên, đôi mắt hắn nhíu lại, không trực tiếp đón đỡ, mà nghiêng người tránh ra ba bước. Đạo hàn quang kia xoay tròn một vòng tại chỗ, sau đó lại bay ra ngoài.

Mục Phản và Liễu Đạc Hàn đồng thời từ trên đài nhảy xuống, đứng bên cạnh Phong Ngọc Ly, nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Thiền Dực đao.”

Ở ngoài Ngũ Phương Đài, một cỗ kiệu màu lam cô độc đứng ở đó, ngồi trước kiệu là một nam tử trẻ tuổi thân mặc áo bào trắng tiếp được Dực Thiền đao bay trở về, nhìn mọi người cười nói: “Ta đã tới chậm.”

Nam Cung Tịch Nhi và Tạ Vũ Linh còn có Phong Tả Quân đang nằm trên mặt đất nghe thấy giọng nói kia cũng đều cả kinh: “Tô Bạch Y!”

Phong Ngọc Ly chăm chú nhìn thanh Thiền Dực đao trong tay Tô Bạch Y: “Ngươi là ai! Thiền Dực đao vì sao lại nằm trong tay ngươi!”

Trên đài cao, Phong Uyển Nhi từ trong kiệu đi ra, nhìn thiếu niên phía dưới, cảm khái nói: “Ai cha. Càng nhìn càng đáng yêu.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 301

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.