Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cừu Nhân

Phiên bản Dịch · 1581 chữ

Tô Bạch Y ngẩng đầu lên, cất cao giọng: “Học Cung, Tô Bạch Y!”

“Học Cung từ trước đến nay cách biệt nhân thế, vì sao lại muốn tham dự vào việc nhà của Thiên Hiểu Vân Cảnh?” Liễu Đạc Hàn hỏi.

“Các ngươi cũng không phải người của Thiên Hiểu Vân Cảnh, vì sao lại tới tham dự vào việc nhà của người ta?” Tô Bạch Y hỏi ngược lại.

“Đều cùng là một mạch trong Đại Trạch Phủ, nên tương trợ.” Liễu Đạc Hàn lạnh lùng nói.

Tô Bạch Y bắt chước ngữ khí của hắn, càng nói lớn hơn: “Cùng là thiên hạ anh kiệt, Học Cung đến tương trợ cũng là đạo nghĩa không thể chối từ.”

“Xem ra vị Tô công tử này không muốn nói đạo lý.” Liễu Đạc Hàn từ từ nắm chặt bàn tay.

Tô Bạch Y cười nói: “Ngươi không nói đạo lý với ta, thì ta cũng không nói đạo lý với ngươi, ngươi nói đạo lý với ta, thì ta sẽ nói đạo lý với ngươi.”

Trong lòng Liễu Đạc Hàn âm thầm cân nhắc, tuy Học Cung xưa nay cách biệt nhân thế, nhưng danh tiếng của Nho Thánh thật sự là quan tuyệt thiên hạ, hắn và Đạo Quân còn được xưng là Giang Hồ Nhị Thánh, võ công không thua đại cung chủ Ninh Thanh Thành của Thượng Lâm Thiên Cung, còn nữa, năm đó nhị quân tử chỉ xuất sơn mấy tháng ngắn ngủi đã được liệt vào hạng ba Thiên Võ Bảng càng làm cho giang hồ phải nhìn kỹ lại tòa Học Cung không màng thế sự ấy, hắn bây giờ vừa mới được tiếp quản Thiên Thủy sơn trang, cũng không muốn đắc tội với Học Cung, hắn chậm rãi nói: “Vậy thì chúng ta đều lui một bước, việc của Thiên Hiểu Vân Cảnh để tự Thiên Hiểu Vân Cảnh giải quyết, thế nào?”

Tô Bạch Y nhướng mày: “Nói được thì làm được?”

Liễu Đạc Hàn thấy Tô Bạch Y động tâm, trong lòng vui vẻ: “Ta cũng là người có thanh danh trên giang hồ, không phải hạng vô danh tiểu tốt, đương nhiên sẽ giữ lời hứa.”

Nam Cung Tịch Nhi vội la lên: “Tô Bạch Y, không thể!” Thiên Hiểu Vân Cảnh hiện giờ đang nằm trong sụ khống chế của Phong Ngọc Ly, bây giờ Phong Tả Quân đã trọng thương ngã xuống, Phong Ngọc Ly muốn giết Phong Tả Quân chẳng qua chỉ cần một cái nhấc tay.

“Sư tỷ.” Tô Bạch Y quay đầu, nhìn Nam Cung Tịch Nhi nở nụ cười, “Tin tưởng ta. Ta sẽ làm được.”

“Vậy được. Phong nhị đương gia, xin cứ tự nhiên.” Liễu Đạc Hàn tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tô Bạch Y, đôi tay sỏ trong tay áo vẫn nắm chặt, tùy lúc chuẩn bị ra tay.

Phong Ngọc Ly lại lần nữa giơ đao lên, nhưng xung quanh lại truyền đến một trận xôn xao, chỉ thấy không ít đệ tử trẻ tuổi của Thiên Hiểu Vân Cảnh đều rút ra trường đao bên hông, chạy tới phía Phong Tả Quân, nhanh chóng đem Phong Tả Quân vây lại. Tô Bạch Y khóe miệng hơi nhếch lên, những đệ tử này không phải tới bỏ đá xuống giếng, mà là tới để bảo vệ Phong Tả Quân, cầm đầu là một nữ tử trẻ tuổi, nàng cất cao giọng: “Ai dám động tới Phong gia thiếu chủ!”

Tứ thúc công vẫn đứng tại chỗ không ngừng lau mồ hôi: “Thế này là thế nào a!”

Bên cạnh hắn, có một thiếu niên miệng ngậm một cọng cỏ dại, tay ôm đao: “Thúc công a, đúng ra nên là như vậy. Thiên Hiểu Vân Cảnh ta tung hoành Đại Trạch Phủ trăm năm qua, nếu không có những người trẻ tuổi đầy tâm huyết này, thì Thiên Hiểu Vân Cảnh đã bị hủy diệt trong tay các người rồi.” Sau khi nói xong, hắn liền thả người nhảy, đứng bên cạnh nữ tử trẻ tuổi. Phong Tả Quân ngẩng đầu, nhìn thiếu niên kia, vẻ mặt có chút quái dị: “Ngươi mà cũng giúp ta à?”

“Này này này này, đừng nghĩ Phong Lăng ta nông cạn như vậy. Tuy rằng ta không thích ngươi, nhưng việc này cũng không liên quan đến việc ta……” Thiếu niên ôm đao, ngữ khí ngạo nghễ, “Ủng hộ ngươi.”

Phong Ngọc Ly cười lạnh: “Được. Các ngươi đều đứng ra hết đi, cũng đỡ mất công về sau ta phải từ từ thu thập các ngươi. Nếu đã như vậy, thì giết hết.” Phong Ngọc Ly phất tay, trên Ngũ Phương Đài những người ủng hộ hắn cũng đều rút đao đi lên, những người này thật ra cũng không phải quá trung thành với Phong Ngọc Ly, chỉ là đã đi tới bước đường này, rất khó có thể quay đầu lại, hơn nữa hai đại phái của Đại Trạch Phủ đều đang ở đây, những đệ tử trẻ tuổi trong Vân Cảnh nhất thời xúc động mới đứng về phía Phong Tả Quân, nhưng kết quả cuối cùng cũng sẽ không có gì thay đổi.

Tô Bạch Y nhìn tình hình giữa sân, nở nụ cười: “Ta nghĩ, các ngươi hiểu sai ý của ta rồi.”

Liễu Đạc Hàn nhíu mày: “Tô công tử muốn đổi ý à?”

“Không phải, ý ta là, lúc thanh Thiền Dực đao này đã xuất hiện, thì việc trong Thiên Hiểu Vân Cảnh chỉ có thể do một người quyết định.” Tô Bạch Y đem trường đao trong tay chém ngang, tóe ra một đạo hàn quang.

Liễu Đạc Hàn sửng sốt, thấp giọng nói: “Chuyện này.... không thể nào.”

“Tên phế vật như ngươi mà còn có thể lên làm trang chủ, thì còn có cái gì là không thể?” Trong cỗ kiệu màu lam, lại có một người đi xuống, tuổi đã hơn 30, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy ý phong lưu.

“Đại tông chủ!” Toàn trường ồ lên.

Phong Ngọc Hàn cười: “Ta đã trở về.” Ánh mắt hắn quét qua toàn cục một lần, cuối cùng dừng lại ở Nam Cung Tịch Nhi, ý cười trên mặt Phong Ngọc Hàn càng tăng lên, nhìn Nam Cung Tịch Nhi nói: “Chào cô nương, ta tên Phong Ngọc Hàn.”

Đây nhất định là đại tông chủ! Trong mắt chỉ có mỹ nhân, đây chắc chắn là đại tông chủ của bọn họ không thể nghi ngờ!

Mục Phản thấp giọng nói: “Chuyện này không thể nào, ngày đó hắn đã bị thương nặng tới như vậy, không có khả năng sống tiếp được.”

Liễu Đạc Hàn cũng tự hỏi, một lát sau liền hiểu ra, lập tức nói: “Giết.”

Hai người đồng thời nhảy tới, hướng về phía Phong Ngọc Hàn. Hai người bọn họ đều tham dự vào việc ám toán Phong Ngọc Hàn ngày đó, họ hiểu rất rõ ràng thương thế của Phong Ngọc Hàn, cho dù hắn có thể may mắn sống sót, nhưng thương thế cũng không thể khỏi hẳn nhanh như vậy được, bây giờ bọn họ hợp lực giết, nhất định có thể giết được Phong Ngọc Hàn, sau đó tùy tiện gắn cho hắn cái tội danh, nếu thật sự không được thì sẽ tắm máu toàn bộ Thiên Hiểu Vân Cảnh!

Nhưng một đạo hàn quang đã chặn đứng bọn họ.

Là Phong Ngọc Hàn à? Mục Phản và Liễu Đạc Hàn trong lòng đều cả kinh, nhưng Phong Ngọc Hàn rõ ràng vẫn đang đứng tại chỗ, đến sắc mặt cũng không đổi. Thiền Dực đao đem Liễu Đạc Hàn bức lui ra ngoài, sau đó chạm nhau với phán quan bút của Mục Phản, Tô Bạch Y và Mục Phản bốn mắt nhìn nhau.

“Tô công tử, đao pháp không tồi.” Mục Phản lạnh lùng nói.

“Là ngươi.” Tô Bạch Y nhìn thấy vết bớt mờ nhạt trên trán và nốt ruồi ở khóe mắt bên phải của hắn.

Hai người đồng thời lui về sau ba bước.

Đôi mắt Mục Phản nhíu chặt lại: “Tô công tử quen biết ta à?”

Sắc mặt Tô Bạch Y bỗng nhiên thay đổi, khuôn mặt luôn mang theo vài phần ý cười kia nay lại trở nên lạnh như băng, luồng khí phong độ, trí thức trên người hắn được thay thế bằng sát khí lạnh thấu xương, hắn hỏi: “Trên mu bàn tay trái của ngươi, có phải là có một vết sẹo không?”

Mục Phản cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình: “Xem ra chúng ta thật sự đã từng gặp nhau, nhưng người như ngươi, nếu ta đã gặp, chắc chắn phải có ấn tượng chứ.”

“Khi ngươi gặp ta, ta mới chỉ là một đứa trẻ.” Tô Bạch Y thả người nhảy, một đao chém về phía Mục Phản, tốc độ cực nhanh, ngay cả Mục Phản cũng không kịp phản ứng, hấp tấp tránh đi, ống tay áo bên trái đã bị đao của Tô Bạch Y chém nát, vết sẹo lớn dưới tay áo lập tức lộ ra, “Mà đến lúc gặp lại, ta đã có thể giết ngươi.”

“Đây là đao pháp gì?” Phong Lăng nghi hoặc nói.

Phong Tả Quân lúc này đã từ trên mặt đất bò dậy, vẻ mặt cũng kinh ngạc không kém: “Tô Bạch Y, học đao pháp từ khi nào?”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 299

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.