Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạnh Hội

Phiên bản Dịch · 1684 chữ

Mục Phản nằm trên mặt đất, máu tươi trong miệng trào ra, hắn hỏi: “Sư phụ ngươi là ai?”

“Thủy trung quan nguyệt, vụ lý khán hoa, sư phụ ta tên Tạ Khán Hoa.” Tô Bạch Y cúi đầu nhìn Mục Phản.

Đôi mắt Mục Phản trừng lớn, sau đó cẩn thận quan sát kỹ Tô Bạch Y, nhưng nhìn kỹ một hồi hắn vẫn lắc đầu: “Ta thật sự không nhớ ta từng gặp ngươi.”

“Ngươi gặp ta, ở một gian nhà nhỏ có chút cũ kỹ. Gian nhà nhỏ đó ở phía nam một tòa tiểu thành, cạnh cửa có một quán đậu hũ, đối diện có một tiệm thợ rèn, ngày ngươi tới trời đổ mưa lớn, trên phiến đá xanh ngoài cửa có chút trơn trượt, lúc trời sáng ta còn bị ngã một lần. Trần thúc mang một bầu rượu về nhà, Thiến dì đang ở nhà hầm canh cá, sau đó các ngươi tới. Lúc Thiến dì mang theo ta chạy trốn, Trần thúc dùng một chiêu lan ngải cùng thiêu, đánh trọng thương ngươi, nhưng vẫn không giết được ngươi. Ta nói không sai chứ.” Tô Bạch Y đưa tay cầm thanh đao cắm trên mặt đất.

Liễu Đạc Hàn đã chạy tới phía sau hắn, đôi thiết quyền đang ngưng khí, tùy lúc chuẩn bị ra tay.

Mục Phản càng kinh ngạc: “Ngươi…… ngươi họ Tô!”

Tô Bạch Y nhàn nhạt nói: “Vừa rồi ta cũng đã giới thiệu rồi, ta tên Tô Bạch Y.”

“Ngươi là con trai Tô Điểm Mặc!” Mục Phản trầm giọng nói, “Thế mà ngươi còn chưa chết.”

Tô Bạch Y sửng sốt, sau đó chậm rãi nói: “Rốt cuộc ngươi cũng cho ta đáp án ta mà vẫn luôn muốn tìm kiếm, rất tốt.”

Vừa rồi nếu Mục Phản không so chân khí với Tô Bạch Y, mà dựa vào kinh nghiệm thực chiến hơn xa đối phương, thì có lẽ bây giờ vẫn còn sức đánh một trận nữa, nhưng vừa rồi hắn lại chọn con đường so chân khí, tự cho là mình tất thắng, kết quả là chịu trọng thương, hắn tự biết lúc này mình đã mất khả năng phản kích, vội vàng giải thích: “Tô Điểm Mặc không phải ta giết!”

“Ta tin ngươi, ngươi không làm nổi.” Tô Bạch Y đem Thiền Dực đao từ trên mặt đất một lần nữa rút ra, “Nhưng Trần thúc nhất định là do ngươi giết, ta tận mắt nhìn thấy.”

“Hắn chẳng qua là đầy tớ của Tô gia thôi!” Mục Phản nhìn ánh mắt Tô Bạch Y, hoảng loạn nói.

“Vị Tô công tử này, giết một cái nhị đường chủ của Thiên Thư Đường, là một việc rất rất lớn.” Liễu Đạc Hàn nhắc nhở, “Cho dù là Học Cung, có thể cũng không gánh nổi.”

“Nhị sư huynh của Học Cung ta, một mình cầm kiếm độc thượng Thiên Cung, đánh cho đại cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung Ninh Thanh Thành phải trọng thương bế quan. Học Cung ta lúc ấy không gánh nổi ư?” Tô Bạch Y không quay đầu lại.

Tất cả đệ tử Thiên Thư Đường giữa sân rốt cuộc không nhịn được nữa, muốn tiến về phía trước nghĩ cách cứu viện, lại thấy Phong Ngọc Hàn nhẹ nhàng giơ tay lên, ngoài Ngũ Phương Đài bỗng nhiên có bốn bóng người bay tới, bọn họ bay đến từ bốn phía, tụ lại một chỗ, chặn lại chúng đệ tử của Thiên Thư Đường, giơ đao lên.

Trong bốn người, có một nam tử cao lớn uy vũ, cõng một thanh đại đao cực lớn, thân trên để trần, phô ra cơ bắp cù kết, nhưng đối lập với dương cương chi khí của nam tử này, thì đầu thanh đại đao lại khắc một đóa hoa màu đỏ yêu mị.

Đứng bên cạnh nam tử đó là một nữ tử áo đen che mặt, thân hình thướt tha, trên hai chiếc đùi đẹp, thon dài có đeo một đôi đao cũng thon dài, ở chuôi hai thanh đao có một dây xích màu bạc nối hai thanh đao lại, được nữ tử tùy ý cột vào bên hông.

Mà người còn lại đứng ở bên ngoài lại là một đứa trẻ nhìn qua có vài phần trẻ con, đứa trẻ mặc một bộ giáp nhẹ rất đặc biệt, trên giáp cắm đầy các loại phi đao, xa xa nhìn lại, không nhìn kỹ mặt của đứa trẻ này, thì chỉ có thể nhìn thấy một đống phi đao đang di chuyển.

Có bốn người, nhưng vì sao chỉ có ba người đứng đó? Là vì, có một người nằm trên mặt đất. Đó là một người trẻ tuổi nhìn qua chừng hơn hai mươi, tay ôm một thanh đao thường thường không có gì đặc biệt, hai mắt nhắm nghiền, tiếng ngáy như sấm.

“Tứ Đại Đao Vương!” Phong Ngọc Ly hồi lâu không nói gì, chậm rãi nói ra bốn chữ này.

“Trên giang hồ bất cứ một môn phái nào mạnh, đều bởi vì người của môn phái đó mạnh. Phong nhị đương gia, ngươi đuổi hết tất cả cường giả đi, thì Thiên Hiểu Vân Cảnh sẽ không phải Thiên Hiểu Vân Cảnh nữa. Nếu có bọn ta ở đây, thì người của Thiên Thư Đường và Thiên Thủy sơn trang, đã không vào được núi Vân Cảnh này một bước.” Nam tử cường tráng đem trường đao vung lên, chúng đệ tử Thiên Thư Đường, không một ai dám tiến về phía trước.

Dưới trướng đại tông chủ Thiên Hiểu Vân Cảnh Phong Ngọc Hàn, có Tứ Đại Đao Vương, chưởng quản bốn môn kỳ đao, võ công sâu không lường được, mấy năm nay họ vẫn luôn giúp Phong Ngọc Hàn bảo vệ an nguy của Thiên Hiểu Vân Cảnh. Sự tích của bọn họ ở Đại Trạch Phủ được lưu truyền rất rộng, tỷ như người trẻ tuổi đang ôm đao nằm ngủ dưới đất kia, có sự tích một mình hắn giết hơn ba mươi tên cao thủ hắc đạo có ý đồ lẻn vào núi Vân Cảnh. Còn nam tử cường tráng hiện giờ đang giơ đao chặn đường kia, chính là người kế thừa chức đại thủ lĩnh Thập Tam Lộ Thủy Bang của Vân Mộng Đại Trạch Phủ, thanh đao trên tay hắn tên rất đơn giản, cũng rất khí phách, tên “Hoành Đao”. Trước đây sau khi Phong Ngọc Hàn mất tích, Tứ Đại Đao Vương và Phong Ngọc Ly không hòa hợp nên họ đã lần lượt xuống núi, cho nên lần này hai phái còn lại mới dám lên núi đông như vậy, lại không nghĩ rằng Phong Ngọc Hàn trở về, thì bọn họ cũng trở về.

Nam tử cường tráng cất cao giọng: “Không nói nhiều, ba chữ. Không cho qua!”

Đệ tử của Thiên Thư Đường không ai dám về phía trước, không ai dám mở miệng nói gì.

Phong Ngọc Hàn đi lên trước vài bước: “Tô Bạch Y, cứ làm việc ngươi muốn làm. Việc còn lại, ít nhất còn ở trong núi Vân Cảnh này, ta có thể chịu trách nhiệm giúp ngươi.”

Liễu Đạc Hàn xoay người: “Phong tông chủ, thật sự phải làm như thế à?”

Phong Ngọc Hàn thần sắc kinh ngạc, tựa hồ như vừa nghe được một câu hết sức buồn cười: “Ngày ấy các ngươi liên thủ giết ta, sao không hỏi lại bản thân một câu, thật sự phải làm như thế à?”

Liễu Đạc Hàn sắc mặt hơi đổi, không nói gì.

“Đừng có gấp, mối thù với ngươi, ta cũng sẽ tính.” Phong Ngọc Hàn chắp hai tay vào trong tay áo, bĩu môi.

Đệ tử của Thiên Thư Đường đã bị Tứ Đại Đao Vương ngăn lại, Liễu Đạc Hàn cũng sợ lời uy hiếp của Phong Ngọc Hàn nên không dám vọng động, Tô Bạch Y giơ trường đao lên, cúi người nhìn Mục Phản đã không thể nhúc nhích, bỗng nhiên nở nụ cười: “Sư phụ ta từng nói với ta, sinh mạng là thứ đáng quý nhất trong trời đất này, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách lấy đi sinh mạng của người khác. Nhưng lúc này ta thật sự rất muốn một đao chặt đầu ngươi. Lời của sư phụ nói đến đại đạo chính nghĩa, còn trong lòng ta là tiểu đạo chính nghĩa, ta còn chưa nghĩ kỹ nên tuân theo cái nào. Có điều, ít nhất thì, không nên để ngươi có cơ hội làm thêm điều ác nữa!” Tô Bạch Y vung trường đao lên, chém đứt hai bên gân tay của Mục Phản, sau đó đem trường đao thu vào trong vỏ, đánh xuống một chưởng, ý đồ đánh nát khí khổng trong người hắn, như vậy thì Mục Phản cả đời này sẽ không thể động võ nữa.

Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tô Bạch Y.

Thân ảnh cực nhanh, mọi người giữa sân còn chưa kịp thấy rõ người!

Chỉ có Phong Ngọc Hàn cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc, sắc mặt hắn trầm xuống: “Là hắn!”

Người nọ đội nón rộng vành, đứng trước mặt Tô Bạch Y , sau đó vươn ra một lóng tay, nhẹ nhàng điểm vào trán Tô Bạch Y một cái, liền đem Tô Bạch Y đánh bay ra ngoài. Tô Bạch Y lộn một vòng trên không trung, đáp xuống cách đó vài chục bước, hắn ngẩng đầu lên: “Ngươi là ai!”

Nam tử đem mũ rộng vành tháo xuống, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ nhưng lại vô cùng nhợt nhạt, không có nửa điểm huyết sắc: “Chúng ta rốt cuộc cũng gặp mặt, Tô Bạch Y.”

“Thiên Cung Thủ, Bạch Cực Nhạc.” Tô Bạch Y chưa bao giờ gặp qua người này, nhưng liếc mắt một cái lại đoán được thân phận của người trước mặt.

“Hạnh ngộ.” Bạch Cực Nhạc hơi cúi đầu.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 327

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.