Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hợp Bích

Phiên bản Dịch · 1839 chữ

Phong Ngọc Hàn vội vàng tiến về phía trước vài bước, đứng chắn trước mặt Tô Bạch Y: “Bạch lâu chủ, lâu rồi không gặp.”

Bạch Cực Nhạc nhìn về phía Phong Ngọc Hàn gật đầu: “Chào Phong tông chủ.”

Tô Bạch Y không hiểu vì sao Phong Ngọc Hàn lại ngăn cản hắn: “Phong tông chủ……”

“Tô công tử, người này chúng ta đánh không lại.” Phong Ngọc Hàn thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo vài phần sầu lo và bất an, Thiên Cung Thủ Bạch Cực Nhạc, trong truyền thuyết năm đó võ công hắn không phân cao thấp với Ninh Thanh Thành, hiện giờ hắn chính là người nắm thực quyền của Thượng Lâm Thiên Cung! Người tôn quý như hắn lại tự mình xuống núi, chắc là vì thứ đó mà đến!

Bạch Cực Nhạc hướng về phía Phong Ngọc Hàn nở nụ cười ôn hòa: “Ta từng phái sứ giả tới gặp Phong tông chủ, đáng tiếc Phong tông chủ lại cự tuyệt lời thỉnh cầu của hắn, cho nên ta chỉ có thể tự mình tới đây.”

Phong Ngọc Hàn trầm ngâm một lát: “Vật đó, ta có thể đưa cho ngươi.” Hiện giờ Thiên Hiểu Vân Cảnh, tuyệt đối không ngăn được Bạch Cực Nhạc.

Bạch Cực Nhạc lắc đầu: “Không cần. Vị Tô tiểu công tử phía sau ngươi, có tất cả những thứ ta cần.”

Phong Ngọc Hàn hơi nhíu mày: “Thượng Lâm Thiên Cung và Đại Trạch Phủ là minh hữu nhiều năm, thật sự phải như thế à?”

Bạch Cực Nhạc thở dài: “Ta thật sự không thích nói những điều vô nghĩa.” Lời còn chưa dứt, hắn đã thả người đi tới bên cạnh Phong Ngọc Hàn, sau đó tay phải nhẹ nhàng vung lên, đánh Phong Ngọc Hàn bay ra ngoài. Từ lúc Phong Ngọc Hàn xuất hiện, hắn vẫn đang cố bồi đắp chân khí của mình, làm người ta không nhìn ra chút mệt mỏi nào, nhưng Bạch Cực Nhạc liếc mắt một cái đã phát hiện Phong Ngọc Hàn bây giờ, không khác gì một tên phế vật.

“Phong tông chủ!” Tô Bạch Y kinh hô một tiếng, giơ tay muốn cứu, lại bị Bạch Cực Nhạc vung tay áo ngăn cản.

“Phụ thân!” Phong Tả Quân cũng muốn tiến lên cứu viện, nhưng vừa mới động một cái, toàn thân đã đau nhức, lập tức bị Tạ Vũ Linh ngăn lại.

Đao vương trẻ tuổi vốn đang nằm trên mặt đất ngáy ngủ, lúc này bỗng nhiên lại mở mắt, xoay người một cái từ trên mặt đất nhảy lên, chạy nhanh tới một bên Ngũ Phương Đài, lúc Phong Ngọc Hàn sắp ngã xuống đất đã đỡ kịp hắn.

“Tông chủ.” Đao vương trẻ tuổi cười nói, “Làm sao lại thành ra không chịu nổi một kích như vậy a.”

Phong Ngọc Hàn cười khổ một tiếng, từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn che giấu việc mình bị trọng thương, lấy phong thái của mình uy hiếp mọi người trong sân, nhưng Bạch Cực Nhạc vừa đến liền một kích đánh tan công sức của hắn.

Tô Bạch Y cắn chặt răng, tay phải nắm chặt lấy Thiền Dực đao, nhìn về phía Bạch Cực Nhạc: “Ngươi muốn gì!”

Bạch Cực Nhạc giơ một chỉ điểm vào giữa mày Tô Bạch Y: “Ngươi.”

“Ta?” Tô Bạch Y hừ lạnh một tiếng, “Là《 Tiên Nhân Thư 》trên người ta mới đúng!”

“《 Tiên Nhân Thư 》ta đúng thật rất muốn, nhưng ngươi, cũng phải theo ta đi.” Bạch Cực Nhạc giơ chỉ bắn ra, nhưng lúc này Tô Bạch Y đã thấy rõ động tác của hắn, lập tức khom lưng né tránh, sau đó vung Thiền Dực đao, đánh úp về phía Bạch Cực Nhạc. Lời vừa rồi của Phong Ngọc Hàn làm Tô Bạch Y không dám xem thường đối thủ trước mặt, trực tiếp dùng ra đao pháp mạnh nhất!

Nhưng Bạch Cực Nhạc lại điểm chân một cái, thân hình linh động, tránh đao của Tô Bạch Y dễ như trở bàn tay. Liễu Đạc Hàn lúc này đã đi tới bên cạnh Mục Phản, nâng hắn dậy: “Không nghĩ Bạch Cực Nhạc còn tới đây.”

Mục Phản ho nhẹ: “Việc này càng ngày càng phiền toái.”

“Không có gì phiền toái cả.” Bạch Cực Nhạc vừa tránh đao của Tô Bạch Y, vừa nghe hai người nói chuyện bên cạnh, “Việc của Đại Trạch Phủ ta sẽ không can dự, hôm nay ta chỉ cần mang Tô Bạch Y đi.”

“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!” Tô Bạch Y đánh xuống một đao, lại bị Bạch Cực Nhạc vươn hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy, ngón tay Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng vung ra, đem Tô Bạch Y quăng ra ngoài.

Tô Bạch Y có thể một mình độc chiến Liễu Đạc Hàn và Mục Phản không rơi xuống hạ phong, thậm chí có thể xuất kỳ bất ý đả thương được Mục Phản, nhưng đao pháp tinh diệu như vậy ở trước mặt Bạch Cực Nhạc, lại căn bản không có nửa điểm tác dụng.

Phong Ngọc Hàn ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng lo lắng: “Chung quy cũng mới chỉ luyện được có mấy ngày, lấy ra để đối phó với cao thủ như Bạch Cực Nhạc, quá mức gượng ép rồi.” Vừa dứt lời, Tô Bạch Y lại bị một chỉ của Bạch Cực Nhạc đánh ngã trên mặt đất, hắn cười khổ nói: “Vì sao mỗi lần ta cảm thấy mình đủ lợi hại, đều gặp phải quái vật như vậy? Ngón tay của ngươi có cái gì, mà sao còn hung hiểm hơn cả đao kiếm vậy.”

“Ngươi nói nhảm rất nhiều, giống y như Tạ Khán Hoa.” Bạch Cực Nhạc lại đánh ra một chỉ.

Lại có một đạo kiếm quang màu trắng hiện lên, Bạch Cực Nhạc nháy mắt lại thu chỉ, điểm chân một cái, lui về sau, tránh thoát đạo kiếm quang này.

Bạch Cực Nhạc ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Lương Nhân kiếm, ngươi là con gái Tạ Khán Hoa và Nam Cung Vũ Văn.”

Nam Cung Tịch Nhi vung kiếm đứng chắn trước mặt Tô Bạch Y, không để ý đến Bạch Cực Nhạc, nàng nói với Tô Bạch Y: “Sao, mấy ngày gần đây quá mệt mỏi, chân hơi mềm à? Người ta chẳng qua chỉ vẫy vẫy ngón tay, ngươi đã không đứng nổi rồi.”

Tô Bạch Y nằm trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc: “Sư tỷ, ngươi đừng nghe Phong sư huynh bọn họ nói bừa a! Mấy ngày qua ta vẫn đi theo Phong tông chủ luyện đao a! Phong tông chủ, ngươi phải thay ta minh oan việc này a!”

Phong Ngọc Hàn có chút bất đắc dĩ mà đỡ trán: “Có thể thay ngươi minh oan, nhưng hai vị tiểu hữu, có thể giải quyết tình huống trước mắt trước không!”

“Không cần.” Bạch Cực Nhạc phất ống tay áo, “Ta cho thời gian để các ngươi nói thêm mấy câu.”

Tô Bạch Y từ trên mặt đất bò lên: “Ngươi có lòng tốt như vậy à?”

Bạch Cực Nhạc mặt vẫn không biểu tình: “Bởi vì vị cô nương này sắp phải chết, đối với người sắp chết, từ trước đến nay ta đều sẽ cho họ thời gian nói thêm vài câu.”

Nam Cung Tịch Nhi cười lạnh: “Ngươi biết năm đó khi sư huynh ta đánh nghiêng Thượng Lâm Thiên Cung các ngươi đã nói ra câu gì không?”

Bạch Cực Nhạc gật đầu: “Lúc ấy ta không ở trên núi, nhưng sau này cũng nghe người ta nói qua.”

“Nhị sư huynh ta nói, lão tử Học Cung đệ nhị, thiên hạ đệ nhất.” Nam Cung Tịch Nhi vung trường kiếm lên, “Vậy ngươi có biết Học Cung đệ nhất là ai không?”

Bạch Cực Nhạc suy nghĩ một hồi: “Đương nhiên là Nho Thánh tiên sinh.”

“Sai rồi.” Nam Cung Tịch Nhi vung một kiếm về phía Bạch Cực Nhạc, kiếm khí nháy mắt ngưng kết, phá không mà ra, phát ra tiếng vang như ưng khiếu, “Là ta!”

Phong Ngọc Hàn ở một bên kinh ngạc cảm thán: “Đây là Thệ Thủy Kiếm Ý!”

“Ngày đó ta vẫn tiếc chưa được nhìn thấy, hôm nay xem như đã được đền bù.” Bạch Cực Nhạc tùy ý vươn ra một chỉ, trực tiếp chặn lại kiếm thế rào rạt của Lương Nhân kiếm, “Đáng tiếc, kiếm ý mà người đó lưu lại, sớm đã trôi đi theo dòng nước.”

Nam Cung Tịch Nhi sững sờ, một thân kiếm khí nháy mắt đã bị cản lại, cuối cùng không thể tiến về phía trước thêm một bước.

“Lui.” Bạch Cực Nhạc búng ngón tay ra, trực tiếp đem Thệ Thủy Kiếm Ý đánh tan không còn một mảnh, sau đó một ngón tay điểm vào giữa mày Nam Cung Tịch Nhi.

“Xem đao!” Tô Bạch Y đã vọt đến phía sau Bạch Cực Nhạc, vung đao chém tới.

Bạch Cực Nhạc thu chỉ, nghiêng người né tránh, sau đó lại vươn một chỉ, đánh về phía Tô Bạch Y.

“Đao xuất như long, đao hồi như hổ, thế như lưu tinh, thiên địa nhất tuyến.” Tô Bạch Y đọc đao quyết, quay đầu lại vung một đao, thật sự chém đứt vài sợi tóc bên tai Bạch Cực Nhạc.

“Rất tốt!” Bạch Cực Nhạc thế mà lại tán thưởng một câu, “Có vài phần thú vị.”

“Sư tỷ.” Tô Bạch Y đưa tay cầm tay trái Nam Cung Tịch Nhi, kéo Nam Cung Tịch Nhi lại, “Ta cảm thấy đây chính là lúc hai người chúng ta đao kiếm hợp bích, vang danh giang hồ!”

Nam Cung Tịch Nhi bị hắn kéo về sau, lúc ngang qua Bạch Cực Nhạc, Lương Nhân kiếm trong tay lập tức vung lên, Thệ Thủy Kiếm Ý lại nổi lên, chém về phía ngực Bạch Cực Nhạc.

Bạch Cực Nhạc vừa tránh thoát đao của Tô Bạch Y, thấy kiếm thế đến, không né kịp, lại phải xuất ra một chỉ, chạm vào Lương Nhân kiếm sau đó lui về phía sau bảy bước. Nam Cung Tịch Nhi thu kiếm đứng cùng một chỗ với Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y lau vết máu trên khóe miệng: “Sư tỷ, sau này ta viết tiểu thuyết, nhất định sẽ phải có tình tiết này.”

Nam Cung Tịch Nhi lại hỏi một câu khó hiểu: “Trong tiểu thuyết ngươi viết, có chuyện nam nữ luyện thuật song tu không?”

Tô Bạch Y mặt đỏ lên: “Sư tỷ, tiểu thuyết ta viết, phải được quan gia thông ấn……” (ý là xuất bản sách phải được quan gia kiểm duyệt nội dung, đóng dấu đồng ý)

Nam Cung Tịch Nhi cầm kiếm hơi cúi người, nhìn Bạch Cực Nhạc: “Đao pháp không tồi, ta tin ngươi thật sự chỉ luyện đao.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 317

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.