Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Mị

Phiên bản Dịch · 1611 chữ

Tô Bạch Y đột nhiên xuất hiện biến hóa làm mọi người giữa sân đều khó hiểu, chỉ có Nam Cung Tịch Nhi và Tạ Vũ Linh biết Phong Tả Quân đang suy tính gì, ngày đó Tô Bạch Y võ công rất bình thường, sau khi nhập mộng lại có thể đối chiến với chúng đệ tử của Học Cung, còn chiếm hết thượng phong, hiện giờ võ công Tô Bạch Y đã đại tiến, sau khi nhập mộng, không biết có thể cho bọn họ một chút kinh hỉ hay không?

Thần sắc Bạch Cực Nhạc lại không hề kinh ngạc cũng không hề hoang mang, mà còn lộ ra vài phần vui sướng, làm mọi người xung quanh khó hiểu, hắn nhìn Tô Bạch Y lẩm bẩm nói: “Đúng là như thế! Đúng là như thế!”

Tròng mắt Tô Bạch Y đảo một vòng, nhìn Bạch Cực Nhạc đang lẩm bẩm, trong ánh mắt toát ra sự không kiên nhẫn, điểm chân một cái liền phóng tới trước mặt Bạch Cực Nhạc, đánh một quyền về phía hắn. Bạch Cực Nhạc vung chưởng đón đỡ, chỉ nghe “Bốp” một tiếng, hắn liền bị đánh lùi bảy bước, còn Tô Bạch Y vẫn đứng tại chỗ, thậm chí còn thong thả nhún vai, phát ra tiếng xương khớp chạm nhau lách cách.

“Một thân xác tiên nhân…… hoàn mỹ như thế a.” Bạch Cực Nhạc nhẹ giọng cảm khái.

“Tô Bạch Y!” Phong Ngọc Hàn thấy Tô Bạch Y thần sắc quỷ dị, sợ hắn cũng giống mình ngày đó, chân khí bạo phát, tẩu hỏa nhập ma, vội vàng gọi.

Nhưng Tô Bạch Y nghe thấy tiếng gọi, lại rất không kiên nhẫn mà xoay người, lại bước ra một bước, lướt thẳng tới trước mặt Phong Ngọc Hàn, cũng muốn đánh xuống một quyền. Giang Ly thấy thế lập tức đứng chắn trước mặt Phong Ngọc Hàn, phác đao trong tay vung về phía trước, cố gắng đỡ một quyền của Tô Bạch Y, hắn một tay vung đao, một tay bảo vệ Phong Ngọc Hàn, vội vàng lùi về phía sau.

“Tông chủ, Tô công tử này tẩu hỏa nhập ma rồi.” Giang Ly trầm giọng nói.

Phong Ngọc Hàn quay đầu: “Tả quân, ngươi đã làm gì hắn?”

“Hỏng rồi!” Phong Tả Quân vỗ đầu, tuy rằng sau khi Tô Bạch Y nhập mộng công lực có thể tăng mạnh, nhưng lúc này hắn đã đánh mất thần trí, căn bản phân không biệt được ai là đối thủ ai là người một nhà, gặp người là đánh.

Bạch Cực Nhạc tựa hồ cũng đã nhìn thấu điểm này, lui lại mấy bước, trầm mặc đứng đó, tuy vẫn nhìn chằm chằm Tô Bạch Y, nhưng không mở miệng nói nữa.

Tô Bạch Y nhìn Giang Ly nở nụ cười, có vẻ đã nổi lên hứng thú với người có thể một đao cản lại quyền của mình, hắn lại vung nắm tay lên đang muốn đánh lần thứ hai, nhưng bỗng nhiên phía sau hắn truyền đến một tiếng rít. Tô Bạch Y đột nhiên quay đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng rít.

“Sư tỷ!” Tạ Vũ Linh vội la lên, “Không thể!”

Nam Cung Tịch Nhi lúc này đã nhảy dựng lên, trong miệng lại phát ra một tiếng tiếng rít.

Tô Bạch Y nghiến răng, có vẻ rất ghét tiếng rít kia, đứng dậy nhảy lên, lướt tới trước mặt Nam Cung Tịch Nhi, đánh xuống một quyền. Nam Cung Tịch Nhi nghiêng người một cái, tránh khỏi quyền đó, phiến đá bên cạnh bị Tô Bạch Y đánh dập nát.

“Tô Bạch Y!” Nam Cung Tịch Nhi nhẹ giọng gọi.

Tô Bạch Y vốn đã đứng dậy, chuẩn bị giơ nắm tay lên lần nữa, nhưng nghe thấy giọng nói ôn nhu của Nam Cung Tịch Nhi, hắn bỗng nhiên sững sờ, động tác hơi ngừng lại, hắn nhìn đôi mắt Nam Cung Tịch Nhi, trong miệng phát ra một tiếng kỳ quái: “A?”

“Tô Bạch Y, ta là sư tỷ của ngươi.” Nam Cung Tịch Nhi cố tình nói rất chậm.

Con ngươi Tô Bạch Y đột nhiên mở to ra một chút: “A?”

“Ta không phải người xấu.” Nam Cung Tịch Nhi giơ một tay, từ từ nắm tay Tô Bạch Y, sau đó xoay người Tô Bạch Y lại, hướng mặt hắn về phía Bạch Cực Nhạc đang đứng trước đám người, “Người này, mới là người xấu.”

“Rõ.” Tô Bạch Y thở ra một hơi dài, nhìn Bạch Cực Nhạc.

Bạch Cực Nhạc nhìn một loạt động tác mị hoặc của Nam Cung Tịch Nhi vừa rồi, chậm rãi nói: “Thiên Ngữ Thông của Thiên Môn Thánh Tông, nghe nói người tinh thông pháp môn này, có thể nói chuyện với trăm loại muông thú. Ngươi coi Tô Bạch Y hiện tại là dã thú à?”

“Người xấu, nên.” Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng ghé bên tai Tô Bạch Y nói, “Đánh chết.”

“Đánh, chết.” Tô Bạch Y bắt chước ngữ điệu của Nam Cung Tịch Nhi nói ra hai chữ vô cùng gượng gạo, sau đó lại nhếch miệng cười, trên người hắn trào ra một loại hưng phấn khó tả, vọt thẳng về phía Bạch Cực Nhạc, phiến đá dưới chân hắn bị dẫm nát, bắn thẳng lên, đám người đang đứng phía sau Bạch Cực Nhạc tất cả đều tránh hết, chỉ có Bạch Cực Nhạc thần sắc không đổi, lúc Tô Bạch Y lướt tới trước mặt, đánh một quyền về phía hắn, hắn bỗng nhiên điểm chân một cái tránh khỏi quyền của Tô Bạch Y, sau đó điểm một chỉ vào giữa mày Tô Bạch Y: “Thật sự giống như dã thú, một thân sức mạnh bá đạo, nhưng lại không biết nên dùng như thế nào.”

Tô Bạch Y bị một chỉ kia điểm trúng vào giữa mày, sau đó cơ thể bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, toạc ra một cái hố đất sâu ước chừng ba thước.

“Yếu như vậy à?” Phong Tả Quân vội la lên, “Tô Bạch Y, lên!”

“Đừng gọi hắn.” Nam Cung Tịch Nhi vội vàng quát lớn một tiếng, lập tức chạy về phía Tô Bạch Y, nhưng giữa đường lại bị Bạch Cực Nhạc vung tay áo cản lại, sau đó Bạch Cực Nhạc liền xoay người nhảy qua, hắn giơ tay, đang muốn xách cổ áo Tô Bạch Y mang hắn đi. Hiện giờ trong lòng hắn đã có tính toán khác, cho dù không thể giết Nam Cung Tịch Nhi ngay tại chỗ này cũng không sao, chỉ cần có thể mang Tô Bạch Y về thì chuyến này cũng đáng!

Nhưng khi bàn tay hắn vừa giơ xuống, Tô Bạch Y đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên hướng lên trời đánh ra một chỉ, điểm thẳng vào lòng bàn tay của Bạch Cực Nhạc.

“Phá!” Tô Bạch Y hô to một tiếng.

Bạch Cực Nhạc kinh hãi quát một tiếng, chân khí trong tay bị một chỉ này đánh tan, hắn lập tức xoay người, đáp xuống cách đó bảy bước, chỉ là mới vừa đáp xuống đất, khí huyết trong cơ thể liền đảo loạn điên cuồng, nôn ra một ngụm máu tươi.

“Phong gia, Tam Tự Chân Ngôn!” Các đệ tử Phong gia giữa sân kinh hãi, đây là võ công bí truyền mà chỉ đệ tử dòng chính của Phong gia mới được truyền lại, rất khó tu luyện, vì sao Tô Bạch Y lại biết?

Phong Tả Quân kinh hãi nói: “Ngày ấy ở Học Cung, ta chỉ đọc hai lần, hắn đã học được ư?”

Tạ Vũ Linh đi tới bên cạnh hắn: “Ngày ấy Tô Bạch Y ở Học Cung cũng diễn lại Hổ Khiếu của ta, sau khi Tô Bạch Y nhập mộng có thể học được chiêu thức của đối phương trong nháy mắt, bao gồm cả một chỉ vừa rồi, đó là võ công của Bạch Cực Nhạc.”

“Long Tượng Chỉ.” Bạch Cực Nhạc giơ tay lên trước ngực từ từ ép xuống, khắc chế khí tức cuồn cuộn trong cơ thể.

Tô Bạch Y từ trên mặt đất đứng lên, nhìn thấy bên cạnh có mấy thanh Thiền Dực đao rơi ở đó, trong ánh mắt bỗng nhiên toát ra một chút tò mò, sau đó hắn cúi người nhặt lên một thanh trong số đó, sau khi nhìn ngắm kỹ nửa ngày, tò mò lại biến thành hưng phấn, hắn vung đao lên nhìn Bạch Cực Nhạc, khóe miệng toát ra vài phần ý cười tà ác.

“Không xong!” Bạch Cực Nhạc nhìn Tô Bạch Y cầm đao, tức khắc có một loại dự cảm xấu.

Tô Bạch Y lập tức cầm đao chạy về phía Bạch Cực Nhạc, vừa rồi hồi hắn vung quyền đánh người, tuy rằng mỗi quyền đều mười phần uy lực, nhưng lại chỉ ỷ vào thân ảnh nhanh, chân khí mạnh mà xuất quyền, không có chiêu thức gì đáng nói, nhưng bây giờ xuất đao, mỗi đao đều tinh diệu tuyệt luân, đao pháp giống y hệt lúc vừa rồi đối chiến với Mục Phản và Liễu Đạc Hàn, có điều lại càng thêm sắc bén và độc ác hơn lúc nãy. Cho dù mạnh như Bạch Cực Nhạc, dưới đao pháp của Tô Bạch Y lúc này, cũng chỉ có thể né trái tránh phải, không có chút sức lực nào đánh trả.

Phong Ngọc Hàn ở một bên nhìn hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Đây mới là Tiên Nhân Đao thực sự?”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 315

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.