Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập Mộng

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

Bạch Cực Nhạc giơ một chỉ điểm vào hai vết thương trên vai, cầm máu, hai kiếm vừa rồi nhìn có vẻ chỉ tạo thành vết thương ngoài da, nhưng trong lòng Bạch Cực Nhạc rất rõ ràng, ngày ấy mình và Nho Thánh quyết đấu đã bị thương nguyên khí, không thể chống đỡ quá lâu, hắn khẽ thở dài: “Thôi.”

Tạ Vũ Linh thấp giọng hỏi Tô Bạch Y: “Tô Bạch Y, ngươi còn có chiêu gì?”

“Một chiêu định thắng bại.” Tô Bạch Y bỗng nhiên đem Thiền Dực đao cắm vào trong vỏ, sau đó hơi cúi người.

Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt: “Tư thế này là……”

“Sư tỷ!” Tô Bạch Y khẽ quát một tiếng.

“Tạ Vũ Linh, dùng Hoa Tẫn Lạc thêm lần nữa đi.” Nam Cung Tịch Nhi lập tức hiểu ý, “Ta có một thức kiếm, có thể xuất cùng ngươi.”

“Được!” Tạ Vũ Linh nghe vậy lập tức thả người nhảy lên, trăm hoa điêu tàn, hoa tàn thành tro! Lúc này hắn không tin mình còn có thể đánh trúng Bạch Cực Nhạc nữa, nhưng hắn lại có niềm tin, kiếm này so với kiếm vừa rồi, còn mạnh hơn!

“Cho các ngươi sống, về sau thật sự sẽ trở thành phiền toái rất lớn.” Bạch Cực Nhạc nghiêng người một cái, trực tiếp né trường kiếm của Tạ Vũ Linh, sau đó vươn một chỉ, lại đánh vào thanh Lương Nhân kiếm trắng tinh như ngọc.

“Thệ Thủy Kiếm Ý, Triều Sinh.” Nam Cung Tịch Nhi đánh xuống một kiếm, một kiếm này chính là thức mạnh nhất trong Thệ Thủy Kiếm Ý mà Nam Cung Tịch Nhi tu tập được, sau khi chém ra, kiếm khí mãnh liệt sẽ xông đến tầng tầng lớp lớp, tổng cộng năm tầng, mỗi tầng đều là kiếm khí nhiều gấp mấy lần, cuối cùng chân khí mãnh liệt mênh mông có thể xé nát đối thủ.

Lương Nhân kiếm điểm vào ngực Bạch Cực Nhạc.

Trên mặt Nam Cung Tịch Nhi lộ vẻ thống khổ, kiếm này có thể giết người, nhưng cũng có phản phệ cực mạnh.

Bạch Cực Nhạc bỗng nhiên biến chỉ thành chưởng, một tay cầm lấy Lương Nhân kiếm, hắn lạnh lùng nói: “Dư nghiệt Ma tông Nam Cung Tịch Nhi, người trong chính đạo mà thấy, giết ngay lập tức!”

Mọi người ở đây đều kinh hãi, nữ tử tuyệt sắc tự xưng là đến từ Học Cung này, thế mà lại là dư nghiệt của Ma tông.

“Ta là con gái nhị tông chủ Thiên Môn Thánh Tông Nam Cung Vũ Văn, ở đâu ra Ma tông? Ngươi mới là dư nghiệt!” Nam Cung Tịch Nhi cả giận nói.

Lúc này, một ánh đao hiện lên.

Đồng tử Bạch Cực Nhạc hơi nở ra, bàn tay đang nắm phải kiếm buông ra, Nam Cung Tịch Nhi lập tức tránh thoát.

Tô Bạch Y đã cầm Thiền Dực đao đứng phía sau Bạch Cực Nhạc, trên Thiền Dực đao đã nhiễm một màu đỏ, hắn cười: “Cầm đao nhưng dùng kiếm pháp, thế mà cũng không tồi.”

Giữa sân Phong Ngọc Hàn, Phong Ngọc Ly, Phong Uyển Nhi cùng với Mục Phản còn có Liễu Đạc Hàn trong lòng đều cả kinh, vừa rồi bọn họ đều thấy Tô Bạch Y xuất đao, trong nháy mắt đó, bóng dáng người thiếu niên áo trắng kia thế mà lại giống bóng dáng một người phong lưu thiên hạ năm đó đến lạ.

“Quá giống, quá giống.” Phong Uyển Nhi vừa tán thưởng vừa lắc đầu.

Phong Ngọc Hàn thì có chút cứng họng: “Đây là…… Vụ Lý Khán Hoa?”

Tô Bạch Y nhìn về phía Phong Ngọc Hàn cười nói: “Cũng ít nhiều nhờ có nội lực của Phong tông chủ, một đao này, ta cảm thấy……”

“Còn kém một chút.” Một giọng nói lạnh băng bỗng nhiên vang lên.

Toàn thân Tô Bạch Y lại lần nữa căng thẳng, lập tức xoay người, nắm chặt đao trong tay.

Bạch Cực Nhạc từ từ xoay người: “Còn chưa phải Vụ Lý Khán Hoa hoàn chỉnh, bằng không một đao vừa rồi, thật sự có thể làm trọng thương ta.”

Tô Bạch Y nhìn Bạch Cực Nhạc vẫn có vẻ không có gì đáng ngại, có chút bất đắc dĩ: “Vị Bạch lâu chủ này, thật đúng là chịu thương rất giỏi.”

Bạch Cực Nhạc sờ miệng vết thương bên hông, nhìn bộ áo trắng trên người mình đã dính đầy vết máu, hắn khẽ cau mày, sau đó chân phải đạp trên mặt đất.

Sát khí bạo khởi!

“Giang Ly, ngăn lại hắn.” Phong Ngọc Hàn thấp giọng nói.

Đao vương trẻ tuổi nghe vậy lập tức lóe lên, bay về phía Tô Bạch Y, nhưng cũng đã chậm, Bạch Cực Nhạc nhanh hơn hắn một bước, hắn bắt lấy Tô Bạch Y trước mặt, sau đó đánh xuống một quyền. Tô Bạch Y vội vàng vung đao muốn cản, nhưng quyền của Bạch Cực Nhạc đánh tới trên Thiền Dực đao, nháy mắt đánh nát thanh Thiền Dực đao này, sau đó chân khí bạo khởi, một chân đá Tô Bạch Y bay ra ngoài.

Giang Ly vội vàng xoay người, hắn và Bạch Cực Nhạc bốn mắt nhìn nhau, nhưng vừa chạm phải đôi mắt kia, toàn thân Giang Ly như bị sét đánh, tay cầm đao như bị ngàn quân đè xuống, ngay cả đao cũng không rút ra được. Tuổi hắn còn trẻ đã được tôn là đao vương, cũng từng đối chiến với vô số cao thủ, nhưng sát khí mạnh như thế, lại là lần đầu tiên hắn thấy.

Bạch Cực Nhạc không để ý đến hắn, nhìn hắn một cái sau đó nhanh chóng xẹt qua bên cạnh hắn, lướt tới trước mặt Nam Cung Tịch Nhi và Tạ Vũ Linh, song quyền hiện lên, lại đánh bọn họ bay thẳng ra ngoài. Nam Cung Tịch Nhi và Tạ Vũ Linh ngã trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi, chân khí toàn thân đều bị Bạch Cực Nhạc một quyền đánh tan, đã không còn sức đánh tiếp nữa.

“Đây là thực lực thật sự của Thiên Cung Thủ.” Phong Ngọc Hàn thở dài một tiếng, đây là lúc hắn cảm thấy bất lực nhất trong cuộc đời.

Bạch Cực Nhạc dừng thân, nhìn Nam Cung Tịch Nhi ngã trên mặt đất, trong ánh mắt để lộ ra một tia hàn quang.

Phong Tả Quân lúc này bỗng nhiên nói: “Xem ra cuối cùng vẫn phải dựa vào ta a.”

Phong Lăng nhíu mày: “Ngươi điên rồi à? Ngươi đi lên chẳng qua là chịu chết thôi.”

“Ta, còn có đòn sát thủ.” Phong Tả Quân thả người nhảy, đi tới bên cạnh Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y lúc này đang trừng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Cực Nhạc, sợ hắn sẽ xuống tay với sư tỷ, thấy Phong Tả Quân tới, có chút khó hiểu: “Phong sư huynh.”

“Tô sư đệ, ngươi còn có chiêu thức vô dụng gì nữa không?” Phong Tả Quân hỏi.

Tô Bạch Y cười khổ nói: “Sư huynh, cái này thật không có.”

“Không, ngươi còn có.” Phong Tả Quân lắc đầu nói.

Tô Bạch Y sửng sốt: “Sư huynh ngươi đang nói gì vậy?”

Phong Tả Quân lấy từ trong lòng ngực ra một mũi tên: “Tô sư đệ, ngươi có biết đây là cái gì không?”

“Đây là.” Tô Bạch Y nhớ lại, “Lần đó ở Học Cung tên thuộc hạ của ngươi, đã dùng mũi tên này ám toán ta? Ngươi muốn dùng ám khí với Bạch Cực Nhạc? Vô dụng thôi.”

“Trên mũi tên này có Miên Cốt Hương, lúc ta rời khỏi Học Cung đã hỏi xin Hứa Triết một lọ.” Phong Tả Quân sâu kín nói.

Tô Bạch Y vẫn khó hiểu: “Sư huynh ý gì?”

“Đắc tội.” Phong Tả Quân đem mũi tên cắm vào mông Tô Bạch Y.

“Sư huynh ngươi……” Tô Bạch Y chỉ vào Phong Tả Quân còn muốn nói thêm, nhưng mới nói được một nửa đã hôn mê bất tỉnh.

“Tả Quân ngươi làm gì thế!” Phong Ngọc Hàn lớn tiếng nói.

Bạch Cực Nhạc cũng xoay người, nhìn động tác của Phong Tả Quân, hơi nhíu mắt, cũng không rõ ý.

Phong Tả Quân chỉ Bạch Cực Nhạc, đắc ý nói: “Ha ha ha ha ha ha, Bạch Cực Nhạc ngươi chết chắc rồi! Ngươi xong đời rồi! Ngươi biết không!” Lúc Phong Tả Quân đang chỉ vào mặt Bạch Cực Nhạc đe dọa, bên cạnh hắn, Tô Bạch Y vốn đang ngất xỉu trên mặt đất đã lặng lẽ đứng lên, hai mắt đỏ bừng, trong ánh mắt vô hồn.

“Ngươi đứng đó chờ bị đánh ——” Phong Tả Quân hét lớn.

“Bốp” một tiếng, Tô Bạch Y vỗ một chưởng vào đầu Phong Tả Quân, đánh hắn bay thẳng ra ngoài.

Phong Tả Quân đáp trên mặt đất, hộc ra mấy chữ phía sau: “Bị đánh chết đi……”

Bạch Cực Nhạc nhìn Tô Bạch Y trước mặt, thần sắc từ từ nghiêm lại.

Tô Bạch Y cũng nhìn Bạch Cực Nhạc, nhìn nửa ngày sau bỗng nhiên nhếch miệng cười.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 314

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.