Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng gió lễ phân loại – ngày nhập học (2)

3688 chữ

Chương 17: Sóng gió lễ phân loại – ngày nhập học (2)

Blaise là người cuối cùng được phân loại, nhanh chóng cậu ta được phân đến Slytherin. Giáo sư Mcgonagall cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi. Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói: “Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!”

Cụ ngồi xuống. Mọi người vỗ tay hoan hô. Đồng thời cũng xảy ra nhiều hoạt động. Như lửng nhỏ Hufflepuff chỉ vỗ tay, nhưng họ là những người sau cùng dừng lại. Nhà Slytherin chỉ vỗ vài cái cho có chứng rồi bắt đầu hưởng dụng bữa tối ngon lành trên bàn. Nhà Ravenclaw thì thi đua, hay cãi vả gì gì đó về mấy cái lý nghĩa lời nói của Hiệu trưởng. Gryffindor thì mạnh bạo nhất, nhiều học sinh năm nhất dám thẳng thừng nói to nhìn người bạn xung quanh mà hỏi “Cụ ấy bị mát hả?” hay những cái ánh nhìn sùng bái gửi đến thầy Hiệu trưởng.

Nhưng không ai dưới bàn học sinh để ý, trừ một người, thấy cụ Dumbledore ngay khi ngồi xuống đã vội dùng một bùa ngụy trang cho cả bàn giáo sư. Cũng không có gì to tát, chỉ là khi cụ an tọa thì đã có một chú chuột nằm ngủ trong chén ăn của cụ. Ngay lúc cụ chỉ đũa phép vào thì nó nhảy xuống ngay đùi cụ rồi dùng tốc độ nhanh nhất mà lớn dần thành một người đàn ông nhỏ thó với cái dấu hiệu đặc trưng trên tay trái – dấu hiệu tử thần thực tử.

“Peter Pettigrew!!!” giáo sư Mcgonagall hét lên, khiến những người xung quanh giật mình. Bà ngồi gần Dumbledore nhất, tự nhiên cũng có thể thấy được người đang nằm ấy, thứ mà bà bất ngờ là dấu vết trên tay y.

“Có vẻ chúng ta lát nữa phải lên căn phòng tôi rồi.” Dumbledore nói “Giờ đang là bữa tiệc nhập học, để học trò được thoải mái. Severus, lát thầy đem chân dược lên phòng tôi.”

Dumbledore biến ra một cái lồng sắt, giam cố pháp thuật rồi bỏ Peter vào trong ở hình dạng Animagi. “Mọi người thưởng thức đồ ăn đi.” Ông cười nói, mọi người mới tiếp tục vào mớ thức ăn trên bàn. Nhưng không khí trên bàn ăn vô cùng gượng gạo, và họ cố gắng nói chút chuyện để lơ đi cái ngượng này.

Không ai để ý đến cậu bé mắt xanh trên dãy bàn Gryffindor vừa lóe lên một tia sát khí khi thấy màn vừa rồi ‘Dumbledore, quà gặp mặt vậy có vui ngươi không? Một kế hoạch hoàn hảo như vậy, để thuộc hạ trung thành với mình không một lời biện hộ vào Azkaban chỉ vì muốn kiểm soát quân cờ ánh sáng của bản thân. Cũng tội ngươi thật, giờ ngươi sẽ làm gì, Dumbledore.’ Cậu nghĩ thầm, rồi tiếp tục đánh giá mọi giáo sư trên bàn giáo viên. Hagrid đang nốc ùng ục ly rượu của bản thân. Ô, có một vị giáo sư là bán yêu tinh sao, không biết ông ta dạy môn gì. Giáo sư Mcgonagall đang nói chuyện với Dumbledore, mà ánh mắt lại chú ý không rời trên cái lồng nhỏ. Giáo sư Quirrell đang nói chuyện với một vị giáo viên có mái tóc đen nhờn bóng, mũi khoằm, da tái xám.

Thế rồi, rất nhanh, rất đột ngột, vị giáo sư mũi khoằm ấy, qua cái khăn vành của giáo sư Quirrell, nhìn thẳng vào mắt Harry. Harry cũng nhìn lại ông, dù có một cơn đau bất chợt nhói lên từ vết thẹo trên trán Harry, cùng với một chút run rẩy từ quyển nhật kí trong người Harry nữa. Hai người liếc nhau một chút, Harry bắt đầu cười cười, rồi dời đi đường nhìn, một lát sau, đường nhìn lên người cậu cũng mất hút ‘Là Severus Snape sao? Để xem hắn ta sẽ có phản ứng ra sao với con trai của kẻ thù với cô gái mà ông yêu nhất nào.’

“Harry, em ăn ít quá đấy.” Đang thất thần thì bên cạnh có người nói ra, cậu vôi quay đầu nhìn “À, anh là Percy Weasley, là Huynh trưởng.”

“Em có nghe Ron nhắc đến anh rồi, chỉ là em quen rồi thôi. Em chỉ mong mọi người không khó chịu vì em dùng bữa như một Slytherin.” Harry cười nói.

“À, chúng ta cũng không ép em được đúng không.” Percy tỏ vẻ không sao “Nhưng…”

Lời nói chưa kịp ra thì đã có vài người năm nhất hét lên. Chẳng qua là có một con ma nhô ra từ dĩa thịt thôi. Con ma ấy bay đến gần Harry, nhìn chằm chằm vào dĩa ăn của cậu, nói rõ hơn là miếng bit-tết mà cậu đang cắt lở dở “Trông ngon nhỉ!”

“Ngài cũng có thể ăn mà.” Harry mời.

“Ta đã không ăn gần bốn trăm năm rồi. Dĩ nhiên là ta không cần ăn nữa, nhưng ta vẫn nhớ thói quen ăn uống. Hình như ta chưa tự giới thiệu thì phải? Ta là ngài Nicolas de Mimsy – Porpington trong tháp Gryffindor.” Con ma nói

“A! Cháu biết ông là ai rồi!” Ron nghe tới đó la lên đột ngột. “Các anh của cháu có kể về ông – ông là Nick suýt mất đầu.”

Con ma sượng sùng: “Ta yêu cầu các cháu gọi ta là ngài Nicolas de Mimsy.”

Nhưng thằng bé tóc bím vàng Seamua Finningan cắt ngang: “Suýt mất đầu? Làm sao mà ông suýt mất đầu?”

Ngài Nicolas rõ ràng phật ý vô cùng, như thể câu chuyện tào lao nho nhỏ này diễn ra theo hướng hoàn toàn ngoài ý muốn.

Kiềm lòng lắm, ngài cáu kỉnh đáp “Như thế này này…” Ngài nắm vành tai trái của mình kéo lên. Cả cái đầu tuột ra khỏi cổ, ngoẹo xuống vai như thể máng vô một cái móc. Hiền nhiên là đã từng có kẻ cố chém lấy đầu ngài, nhưng có lẽ kẻ đó làm không khéo léo gọn gẽ cho lắm. Vẽ sợ hãi trên nét mặt bọn trẻ làm cho ngài Nick suýt mất đầu hài lòng. Ngài đặt cái đầu vào vị trí cũ, ho húng hắng và nói “Thế, xin chào các cư dân Gryffindor mới toanh. Ta hy vọng các cháu sẽ giúp chúng ta giành chức vô địch nhà năm nay, được chứ? Chưa bao giờ mà nhà Gryffindor mất chức này lâu như vậy. Nhà Slytherin đã liên tục giữ cúp này suốt sáu năm nay. Nam tước đẫm máu ngày càng huênh hoang không chịu nổi. Hắn là con ma nhà Slytherin đấy.”

Harry nhìn qua dãy bàn Slytherin và thấy một con ma ghê rợn ngồi bên đó, hai hốc mắt trống không nhìn đăm đăm, một gương mặt buồn thảm, và tấm áo dài bê bết máu lấm tấm bạc. Con ma đó ngồi bên cạnh Draco, và Harry có thể thấy Draco có vẻ bực bội vì bị xếp chỗ ngồi như vậy, cậu vội ném ánh mắt cố gắng lên đến chỗ cậu ấy.

Seamus hỏi, hết sức hào hứng “Làm sao mà ông ấy bê bết máu như thế?”

Nick suýt mất đầu tỏ ra tế nhị “Ta chưa bao giờ hỏi hắn về điều đó.”

Còn Harry lại suy nghĩ theo một hướng khác ‘Không lẽ… hai anh chị ấy còn chưa nói chuyện rõ sao? Không được, mình phải điều tra.’

Giờ thì món ngọt đã dọn ra, và mọi người tranh giành nhau lấy một ít, kể cả Harry. Lúc này vì quá muốn xem trò vui cộng thất thành nhiều lần nên cậu ăn không có nhiều, giờ đành phải bù thôi. Sau khi thức ăn được dọn dẹp hết, cụ Dumbledore đứng lên “E hèm! Chỉ vòi lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nen biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.”

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục “Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.”

Sau một trận huyên náo của học trò bên dưới, cụ Dumbledore lại nói “Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường.” rồi cụ vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo “Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu”

Và cả trường gào lên:

Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

(Tiếp tục trích nguyên văn)

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói “Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!”

Dân Gryffindor năm thứ nhất theo Percy đi len qua đám dông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Rất nhiều học trò tò mò và ngạc nhiên khi Percy dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần. Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa, vừa lê lết cặp giò vừa ngáp. Bỗng nhiên cả đám ngừng lại đột ngột.

Trước mặt chúng, một bó gậy đang bay lơ lửng trong không trung. Percy bước tới một bước và những cây gậy bắt đầu nhào vô cậu. Percy nói nhỏ với đám học sinh năm thứ nhất “Peeves – một gã yêu tinh.”

Rồi Percy kêu lớn “Peeves, xuất đầu lộ diện đi.”

Chỉ có một tiếng gì nghe thô và lớn, giồng như tiếng bong bóng xì hơi, đáp lại Percy dọa “Anh có muốn tôi đến gặp nam tước đẫm máu không?”

Nghe đến đó, Harry phì cười trong lòng, không phải ngài ấy sợ Baron mà là họ như hai người bạn thân vậy, nên ngài ấy sẽ nghe anh ta thôi. Ngoại trừ ba ba và chú Godric thì ngài ấy không sợ ai đâu, ba ba là do khí thế lạnh lẽo còn chú Godric là anh trai. Harry tiếp tục nhìn phía trước. Chỉ nghe bốp một cái, một gã bé choắc có đôi mắt ranh ma tăm tối và cái miệng rộng hoác hiện ra. Hắn vắt chân tréo nguẩy và trôi lơ lững cùng đám gậy. Với giọng yêu tinh tí tởn, hắn xuýt xoa “Ái chà, lính mới tò te. Vui đáo để!”

Thình lình hắn chọc bó gậy vô đám học sinh năm thứ nhất, khiến cả đám vội thụp đầu xuống. Percy giận dữ quát “Tránh ra, Peeves, nếu không thì ta sẽ méc nam tước, ta nói thật đấy.”

Peeves thè lưỡi ra rồi biến mất, thả rơi đám gậy xuống đầu Neville. Bọn trẻ nghe tiếng hắn lượn vòng, khua áo giáp xủng xoẻng khi bỏ đi.

Cả bọn lại đi tiếp, Percy dặn dò “Các em hãy coi chừng Peeves. Nam tước đẫm máu là người duy nhất kềm chế được hắn, chứ huynh trưởng thì hắn cũng chẳng sợ đâu. Chúng ta đến nơi rồi đây.”

Cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi “Mật khẩu!”

Percy đáp “Caput Draconis.”

Búc chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chuôi qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

Percy đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn bạn nam sinh về một phòng ngủ khác. Lên hết cầu thang ốc trên cùng – có lẽ đó là một trong những cái tháp cao nghệu của lâu đài – cuối cùng bọn con trai cũng mò ra được giường ngủ. Năm tấm áp phích treo lẫn với những tấm màng nhung đỏ sậm. Rương của chúng đã được mang lên sẵn. Chúng quá mệt mỏi nên không nói năng gì cả, chỉ thay quần áo rồi lăn ra ngủ.

Ron, Neville và Harry chung một phòng. Họ là ba người duy nhất chung một phòng, những phòng khác đều là bốn nam.

“Harry, cậu còn làm gì vậy?” Ron còn chưa ngủ hỏi “Ủa Scabbers đâu nhỉ?”

“Ron à, Scabbers sẽ trở về mà.” Harry an ủi người bạn “Cũng có thể là nó thấy cô chuột nào đẹp gái quá nên đi theo xin làm chồng rồi cũng nên.”

“Harry cậu đừng có đùa như vậy.”

“Không Ron, tớ nói thật, tớ từng có một chú chó con chơi thân với tớ lắm cơ, nhưng mà nó vì thấy cô cún con dễ thương nên bỏ tớ. Thật ra tớ nghĩ nếu chú chó đó được hạnh phúc là tốt rồi.” Harry vỗ vai bạn tốt “Nên Ron, nếu cậu tìm không thấy Scabbers thì chắc là nó đi tìm hạnh phúc của mình rồi. Và nếu trường hợp đó xảy ra thì cậu phải chúc phúc cho nó. Cậu là một Gryffindor tốt bụng mà, đúng không?”

“Đúng đúng, mình sẽ chúc nó được hạnh phúc.” Ron ưỡn ngực nói.

“Tất nhiên.” hạnh phúc bên các anh giám ngục thân yêu, cậu nói thầm trong lòng.

“Mà cậu viết nhật kí hả?” Ron tò mò nhìn quyển note trên bàn.

“Ừ, ngày nào cũng vậy, cũng trễ rồi, cậu đi ngủ đi, mai phải dậy sớm đi học nữa đó” Harry căn dặn Ron.

“Ừ chúc cậu ngủ ngon.” Ron ậm ừ nói, rồi nằm trên giường.

Đến khi tiếng ngáy ngủ của hai người bạn vang lên, Harry mới bắt đầu giăng bùa im lặng và các bùa phòng thủ khác trong căn phòng.

‘Voldy, ra ngoài đi’ Harry viết lên quyển nhật kí.

“Sao vậy Harry.” Tom thoát ra hỏi.

“Là anh có vấn đề kìa. Có tôi ở đó thì anh lo gì chứ?” Harry thẳng thắn.

“Lo sợ tôi còn được ở bên em bao lâu?” Tom liếm môi nói.

“Đừng đùa kiểu đó, Voldy. Mà anh muốn xem chuyện vui không? Không vui nhưng đảm bảo là giải trí.”

“Tất nhiên rồi. Mà chỉ cần là chuyện vui của em thì nó cũng vui đối với tôi.” Anh kéo Harry đứng dậy, ôm lấy cậu rồi ngồi xuống, đặt mông cậu lên đùi mình, thì thầm bên tai cậu nói.

Thật đáng tiếc, chẳng hề có một chút ái muội gì cả, Harry vẫn mặt không đổi sắc thở dài “Thật là…” Cậu biến ra một màn hình thật to, chỉ đũa phép chính giữa màn “Hiện ra.”

Tức thì những cảnh trong phòng hiệu trưởng xuất hiện. Lúc này Dumbledore đang ngồi chau mày, những người khác hơi căn thẳng, riêng Mcgonagall thì đi qua đi lại “Albus, chừng nào mới lôi hắn ta tỉnh lại.” Bà hỏi.

“Đợi Severus và bộ pháp thuật đi.” Albus thở dài nói.

“Minerva, cô cũng ngồi xuống đi.” Giáo sư thấp nhất nhóm nói.

“Thôi được rồi.” Bà cam chịu ngồi xuống.

Chẳng mấy chốc sau hai tiếng “phanh” liên tiếp xuất hiện. Severus đến trước, đặt chai Chân dược lên bàn, rồi ổn định ngồi xuống. Đồng lúc, Bộ trưởng Bộ pháp thuật cùng hai người nữa xuất hiện.

“Albus, không còn sớm, hơn nữa hôm nay là ngày nhập học, ông tìm tôi làm gì, còn bảo tôi phải đem thần sáng đến?” Bộ trưởng, ông Cornelius Fudge nói, sau đó đưa ánh mắt đánh giá từng người trong phòng, sau đó dừng lại tại một người đàn ông nhỏ thó, cũng là người duy nhất đang ngồi bệt dưới đất ngất xỉu “Hắn ta là ai.”

“Anh hùng nhận huy chương Merlin đệ nhất 10 năm trước Peter Pettigrew.” Snape châm chọc nói.

“Hắn ta đang ngất xỉu. Severus chuẩn bị chân dược.” Dumbledore nói, chỉa đũa phép về Peter “Rennervate (bùa thức tỉnh)”

Peter tỉnh dậy, dụi mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Bộ trưởng cùng rất nhiều vị giáo sư từng dạy mình thì vội lếch chân đến chỗ Dumbledore và Minerva “Giáo… Giáo sư Dumbledore, giáo… giáo sư Mcgonagall, ta… ta…”

“Peter, bình tĩnh.” Giọng Dumbledore lúc này rất ôn hòa, cũng rất lạnh lùng “Cậu có thể cho tôi biết chuyện của 10 năm trước không, hay về Sirius Black.” Đôi mắt cụ lóe sáng sau cặp kính nữa vầng trăng.

“Hắn… là hắn, Sirius… là hắn… hắn hại James và Lily, là hắn bán đứng họ. Rồi… hắn muốn giết ta… ta sợ… giáo sư Dumbledore người phải cứu ta.” Hắn níu lấy chân của Dumbledore “Cứu thoát ta, giáo sư Dumbledore.”

“Ngươi nghĩ ta còn tin tưởng ngươi khi nhìn thấy cái dấu hiệu xấu xí ấy trên người ngươi nữa sao.” Áp suất pháp thuật của Dumbledore đánh bay Peter vào tường “Severus!” Ông gọi, ngay lập tức ba giọt chân dược được nhỏ vòng họng Peter.

“Tên?”

“Peter Pettigrew.”

“Ai là người bán đứng gia đình Potter?”

“Là ta.”

“Tại sao?”

“Vốn dĩ các người định chọn Sirius, nhưng hắn ta nghĩ rằng nếu chọn bản thân mình thì quá dễ dàng để đoán ra, nên hắn tương kế tựu kế dùng ta làm người bí mật, còn hắn làm mồi nhử. Nhưng các người và hắn không hề biết rằng ta đã hàng phục Chúa tể Hắc ám từ lâu rồi.”

“Ai là người gây ra vụ nổ 10 năm trước?”

“Ta. Sirius hắn ta đã dồn ta vào góc, và ta tạo vụ nổ đó để đổ thừa cho hắn ta.”

“Rồi Cornelius, hắn ta khai rồi đó, và ta muốn cậu mau chóng thả anh hùng thật sự ra.” Dumbledore quay sang Bộ trưởng nói.

“Ôi Sirius đáng thương, tuổi trẻ đầy sức sống như vậy mà phải vào ngục mất hết thanh xuân.” giáo sư Mcgonagall thốt lên.

“Bộ sẽ chịu hoàn toàn và sẽ bồi thường đúng nghĩa cho cậu Sirius Black. Kingsley, bắt người.” Fudge đen mặt nói, và người đàn ông tên Kingsley đó vội bắt trói Peter lại “Chúng tôi đi trước.” Nói rồi họ biến mất trong đám lửa.

“Cũng đã trễ, mọi người về phòng đi.” Dumbledore tóm gọn nói, mọi người cúi chào rồi lần lượt rời khỏi phòng. Chỉ để lại Dumbledore ngồi bệt xuống ghế thở dài.

“Cắt.” Từ màn hình theo dõi Harry tạm dừng rồi rút lượng băng lúc nãy ra.

“Em muốn làm gì với cái băng này vậy.” Tom hỏi

“Nhật báo tiên tri sẽ rất vui với tin sốt này đấy.” Harry trả lời rồi hô to “Seffiny” Ngay lập tức bên cạnh cậu xuất hiện một con phượng hoàng, chính là phượng hoàng đã đưa thư cho Lucius. “Seffiny ngoan đưa cái này cho Rita Skeeter.” Cậu đưa ra cuốn băng chứa đoạn Peter khi nãy và một tờ giấy. Sefiny lập tức biến mất.

“Cũng hơi lâu rồi đấy, anh nên trở về.” Harry lạnh lùng nói.

“Harry, em thật là…” Tom chậc lưỡi “Ta có thể ôm em ngủ được không?”

“Không.” Harry nhanh chóng từ chối.

“Thật tàn nhẫn.” Tom ra vẻ buỗn bã, mở miệng “Vậy chúc em ngủ ngon.” Dứt lời anh hôn má Harry rồi biến mất.

Harry sững sờ, vô thức để tay lên má, nơi mà Tom vừa hôn. Một thời gian sau cậu bắt đầu lắc đầu, thở dài ‘Dẫu biết tình cảm của anh, nhưng lòng tôi đã quyết, dù hy sinh đánh vỡ phần tình này của anh tôi cũng phải hợp nhất các người lại, vì tôi, cũng vì Samuel, và phần tình cảm dỡ dang từ kiếp trước của chúng tôi.’

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.