Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước khi gặp lại gia đình kiếp trước

2187 chữ

Chương 18: trước khi gặp lại gia đình kiếp trước

Nữa đêm, tháp thiên văn

Tại một nơi trống vắng vào thời gian này thường ngay cả học sinh lượn đêm cũng không bao giờ đặt chân đến nơi này. Nó giống như một truyền thống đã kéo dài từ ngàn năm vậy, chỉ ngoại trừ một vài người biết chuyện mới đặt chân lên nơi này, nơi mà một hồn ma cô đơn nào đó cứ nhìn về phương trời xa, hay nhìn chằm chằm vào tòa tháp nhà Ravenclaw.

Nhưng hôm nay có vẻ là một ngày đặc biệt, khi có một học sinh đặt chân lên chỗ cao này. Ngay lúc hồn ma cô đơn đó đang nhìn chăm chú vào tòa nhà ấy.

“Từ chỗ này nhìn xuống thật đẹp.” Hồn ma giật mình nhìn quanh nơi tiếng ồn phát ra, kinh ngạc phát hiện một cậu bé đang nhìn mình.

“Không ngờ ngài cũng muốn đến đây ngắm nhìn phong cảnh đấy, ngài Baron, hồn ma nhà Slytherin.” Cậu bé ấy nói.

“Trò là ai.” Baron nghi ngờ hỏi.

“Harry Potter, tân sinh Gryffindor, thưa ngài.” Cậu bé – Harry ung dung trả lời.

“Ta sẽ không bắt tội ngươi, trở về đi, đừng đến đây vào giờ này một lần nào nữa.” Baron đuổi người.

“Thật đáng tiếc, nếu tôi từ chối thì sao? Tôi cũng không muốn bỏ đi việc nhìn cảnh đẹp thanh bình nơi đây.” Harry lắc đầu.

“Ngươi…” Baron muốn nói gì đó thì đã bị Harry cắt ngang “Từ nơi này có thể thấy được tháp Ravenclaw đó, không biết giờ công chúa nhà Ravenclaw đang làm gì nhỉ? Để kiếm chút thời gian đi tìm chị ấy hỏi mới được.”

“Cậu là ai?” Baron cảnh giác.

“Harry Potter, không phải tôi đã giới thiệu rồi sao?” Cậu dửng dưng nói, rồi vẫy tay hiện thời gian “Ồ, cũng không còn sớm, nên tiếp tục hành trình thôi, rồi còn phải nghỉ ngơi nữa. Hôm nay là một ngày mệt mỏi mà.” Dứt lời cậu cũng đi đến chỗ cầu thang.

Nhưng cậu vẫn chưa đi xuống. Cậu đứng một lúc, như suy nghĩ đều gì đó, rồi quay lại “Một Slytherin có thể không dũng cảm như nhà Gryffindor được nhưng họ lại có can đảm thừa nhận tội lỗi của mình. Một Slytherin sẽ đối mặt với trách nhiệm của bản thân chứ không phải trốn tránh, thậm chí là sa lầy vào cái bóng tối của bản thân. Em nói đúng chứ, anh Baron. Ba ba sẽ không vui nếu cứ thấy anh tiếp diễn như vậy, cả anh Dyers cũng vậy. Đã hơn ngàn năm sao hai người còn không chịu buông bỏ chứ.” Nói xong cậu lập tức rời đi mà không đợi câu trả lời của hồn ma nào đó.

Còn duy nhất một người, à không là hồn ma, đang hiện lên vẻ mặt kinh ngạc “Cậu chính là…” nhưng ông cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nói một câu như thì thầm, với gương mặt mỉm cười, đủ để dọa bất cứ một nhóc nhà rắn nào vì thái độ nghiêm túc lạnh lùng mọi trường hợp của mình “Mừng em trở về!”

Trở về với Harry, cậu chỉ vừa mới bước xuống bậc thang thì đã lập tức bị ngăn chắn bởi… một con ma á nhầm là một con quỷ “Là một tên nhóc năm nhất nhà Gryffindor. Sao ta thấy tên nhóc quen quen. Nhưng không sao, ta cũng không quan tâm. Bởi… À há CÓ KẺ LƯỢN ĐÊM! CÓ KẺ LƯỢN ĐÊM!…” Peeves cười ranh mãnh rồi hét lên. Nhưng tiếng hét lại vang dội xung quanh, như có cái gì ngăn cản vậy.

“Không cần hô thêm nữa đâu. Trong vòn bán kính một mét trở lại đảm bảo sẽ không một ai nghe được tiếng động ở đây.” Harry cười mỉm, nhưng nụ cười này lại làm con quỷ Peeves lạnh sóng lưng muốn trốn chạy. Và hắn thật sự chạy trốn, nhưng chưa được một phần ba quãng đường cần thiết thì đã bị tiếng nói phía sau làm dừng toàn bộ hoạt động “Ngài không quan tâm con, thật làm con đau buồn a!!!”

“Hửm???” Peeves bắt đầu đánh giá tên nhóc trước mắt. Cậu nhớ là cậu không hề quen biết ai ở thời này. Bình thường ngoài việc phá hoại cậu cũng không để ý đến viếc gì khác. Viếc hằng năm đến xem học trò năm nhất nhưng cậu cũng luôn luôn phá hoại, không để một ai nghi ngờ. Rốt cuộc cậu ta là ai??? Nghe lời cậu ta rất giống như ta đã từng tiếp xúc với cậu ta, thậm chí là rất nhiều lần… Thật khó hiểu???

Thấy vẻ khó hiểu của con quỷ trước mắt, Harry tiếp tục nói “Nghe nói quý ngài đây thường vào mỗi đầu năm sẽ chạy đến quậy phá một đám năm nhất Gryffindor nhưng thực chất là nhìn mặt từng tân sinh mới, cũng như là mừng tân sinh vào nhà Gryffindor vậy. Ấy thế mà hôm nay mới được thấy tận mắt. Đúng là “danh bất hư truyền” a!!!”

“Cậu là ai?” Đối phương biết thân phận của mình, vậy hắn cũng không cần phải che dấu làm gì.

“Câu hỏi cũng giống anh Baron nữa, nếu giờ mà đi tìm chị Helena thì liệu có gặp được câu hỏi này lần thứ ba không nhỉ?” Harry bắt chước điệu cười của Peeves lúc nãy.

“Là Heri hay SalSal? Hay là người khác nữa?” Peeves tiếp tục hỏi.

“Peeves, hay còn gọi Daweisse Gryffindor, em trai ruột ngài Godric Gryffindor, tộc trưởng gia tộc Gryffindor. Năm 10 tuổi bị người ta làm thương nặng gần mất mạng. Để thỏa mãn ước nguyện được đến trường của em trai, tộc trưởng đã đưa về Hogwarts là nơi chết của đứa em. Nhưng vì chấp niệm mãnh liệt nên cậu là con ma duy nhất được đi học ở Hogwarts như một học sinh bình thường. Từ đó, trừ những người biết sự thật, những người còn lại đều gọi cậu là Peeves.” Harry trần thuật “Đúng không, chú Daweisse?”

“Được rồi, dù sao chỉ có một vài người biết được.” Peeves chịu thua.

“Vậy ngài sẽ không bắt con vì tội đi lượn đêm nữa chứ?” Harry “ngây thơ” hỏi.

“Ta cũng không muốn đắc tội cậu chủ nhỏ nhà Slytherin đâu, tất nhiên là không bắt rồi.” Peeves tươi rói cười.

“Harry Potter.” Harry nói.

“Cái gì.” Peeves hỏi lại.

“Tên hiện giờ của con. Con cũng không muốn bị mọi người chú ý đâu. Mà với vai trò là một “chúa cứu thế” thì hiện giờ con là trung tâm chú mục của mọi người đấy.” Harry thở dài kể lại vị thế “đầy khó chịu” của mình.

“Ok, ta đã biết. Có gì ta sẽ yểm trợ cho nhóc. Haha.” Peeves ưỡn ngực đảm bảo “Giờ nhóc phải đi tìm anh và mọi người, đúng không?”

“Vâng, nếu không phải chuyện giữa hai người họ thì con sẽ không đi làm phiền Baron vào đêm hôm khuya thế này. Mà thôi, con nên đi. Tạm biệt, chú Daweisse.” Harry vẫy tay rồi rời đi.

“Tạm biệt Harry.” Peeves cũng làm điều tương tự rồi tiếp tục với trò tiêu khiển của mình Dọa sợ trẻ lượn đêm!

Điểm đến tiếp theo của Harry không phải nhà vệ sinh nữ kiêm đường đi của Herpo, cũng không lảng vảng xung quanh khu nhà rắn, mà lại đi đến tầng tám. Đứng trước một vách tường, cậu đi qua đi lại, trong lòng thì cứ nghĩ ‘phòng của Herpo’. Đến dứt lần thứ ba cậu di chuyển thì trên bức tường xuất hiện một cánh cửa. Cậu mở cửa, bước vào, cánh cửa ngay lập tức đóng lại và biến mất như chưa từng xuất hiện ở đó vậy.

‘Ôi bụi gì mà dữ vậy. Mà cũng đúng, cái kẻ điên đó ngoại trừ muốn đôi mắt giết người của Herpo thì đâu cần gì nữa đâu, cũng đã ngàn năm không dọn rồi.’ Harry bước vào phòng, thương cảm nghĩ. Cậu đến trước cửa đi của Herpo, lẩm bẩm “Không biết bây giờ nói sao mới mở được cái cửa này nhỉ?”

Ai ngờ ngay lúc cậu còn đắn đo không biết cần làm gì thì cánh cửa lại mở ra, và một cái gì đó với tốc độ ánh sáng bay vào người cậu, đẩy ngã cậu ra đất [Hera, ta đợi được rồi, ta vui khi gặp lại ngươi lắm đó.]

[Nặng quá đó, Herpo] Harry thở dốc nói, Herpo vội trườn khỏi người cậu [Đã lâu không gặp, cũng ngàn năm rồi mà.] Cậu tiến tới, sờ cằm sờ vảy của Herpo, tựa như ngàn năm trước cậu vẫn làm.

[Quả nhiên chỉ có Hera thôi, dù có là chủ nhân làm cũng không thoải mái như vậy.] Herpo làm nũng.

Harry bật cười [Tớ có nên mừng là mình không lụt nghề không?], dứt câu Harry cũng không cười nữa mà nghiêm túc lên [Herpo này, cậu nợ tớ một lời giải thích đấy, về cô bé mà cậu “vô tình” hại chết.]

[Á, là cô bé ấy a.] Herpo vội dùng đầu cọ cọ Harry lấy lòng [Ta cũng không phải cố ý mà. Chỉ vì thấy Samuel trở về nên ta mới vui vẻ đến mức quên phong ấn đôi mắt của mình thôi. Ta không biết có người khác ở đó mà. Cậu cũng biết ánh mắt của ta sẽ không tổn hại đến linh hồn của các người mà.]

[Vậy thì tạm bỏ qua chuyện này vậy] Harry nói, Herpo thở dài trong lòng [Nhưng…] nghe đến đây xà quái ngàn năm bỗng run lên như có cơn lạnh chạy dọc sóng lưng vậy [tớ không ngờ mình lại được chào đón trong căn phòng đầy bụi bặm và rác rưởi này đó.]

‘Thôi rồi, mình quên mất Hera vô cùng ưa sạch sẽ.’ [Hera, ta cũng không phải…] trước cái ánh mắt ‘không cần thiết phải giải thích, dù sao thì đó cũng là sự thật’ của Harry, đành ngậm ngùi mà dùng tốc độ chạy, à không trượt nhanh nhất có thể của mình đi, cũng gửi lại câu nói [Ta đi dọn liền, Hera đừng giận ta mà…]

Harry nhìn chú rắn nhỏ đang cố gắng làm việc kia, lại nhìn cánh cửa từ khi mở ra vẫn chưa đóng lại đó, lòng cậu gợi lên sóng ngầm. Chỉ còn đi qua cái hành lang ấy nữa thôi là cậu có thể gặp lại ba ba, chú Godric và các dì rồi, đó không phải là điều cậu chờ đợi 5 năm sao? Tại sao lúc này cậu lại chần chờ. Không, Harry, không thể lo như vậy được, chỉ cần qua cánh cửa đó nữa thôi mà, mạnh mẽ lên.

Đã quyết tâm thì cậu sẽ làm bằng được, cậu bắt đầu di chuyển. Cậu bước một bước nhưng lại nghĩ như một năm xa nhà vậy, dần dần cậu đến cuối hành lang dẫn vào căn phòng nơi chỉ có bốn bức tranh treo trên tường. Bức tranh ngoài cùng bên trái mang sắc thái của nhà Hufflepuff, trong tranh là một người phụ nữ ung dung thưởng thức thức ăn và trà. Bức ảnh kế tiếp chiếm hầu hết là màu lam, cho ta thấy không gian rộng như biển cả, bên trong là một quý phu nhân ngồi nghiêm túc xem sách. Màu lam lạnh nhạt của bức ảnh vừa rồi khi qua ảnh giữa bên phải sẽ là một màu “nóng cháy”, tuy nhiên bên trong lại không có ai cả. Ngược lại bức tranh mang phong phạm của một Slytherin cao quý lại có hai người đang ngồi vừa chơi cờ vừa nói chuyện gì đó.

Nhìn họ cậu mới biết tại sao cậu lại chần chờ như vậy. Đã ngàn năm nhưng chẳng ai thay đổi cả. Riêng bản thân cậu lại thay đổi rất nhiều, cậu như biến hóa thành một con người mới, hay đeo một “mặt nạ” mới che cái vốn có của mình. Giờ khi gặp họ cậu lại không biết dùng biểu tình gì nói họ, nên lấy cái thái độ, hay cái mặt nạ nào ra đây. Bất giác trong lúc thất thần, cậu lại nhớ câu nói của ba ba “Con không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi gì cả. Vì con đã là một thành viên trong gia đình này rồi.”

‘Ha, Harry Potter, ngươi tự nhận mình là một Slytherin chín chắn mà chỉ vì những chuyện không đâu này mà lo lắng bồn chồn không yên. Giờ ngươi còn không chịu tỉnh táo lại, ngươi đến đây để gặp lại người thân chứ không phải ngồi đó mà bối rối.’ Cậu cười tự giễu bản thân, cũng như tiếp thêm tự tin và can đảm cho bản thân, rồi bước vào bên trong.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.