Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói chuyện với mọi người

2704 chữ

Chương 19: Nói chuyện với mọi người

Harry bước vào phòng và…cậu thật sự vô cùng bất ngờ với cái độ sạch sẽ của căn phòng này so với ngoài kia. Không biết là Herpo dọn hay họ thiết kế trận pháp, cũng có khả năng là gia tinh nữa.

Tiếng động khi cậu bước đi cũng đánh vỡ sự im lặng trong căn phòng này, cũng nói cho bốn vị trong tranh biết mình có khách. “Sarah, có khách đến nè.” Một giọng nói vang lên, “Cậu không đến nhìn hả?”

Theo lời của người đàn ông đó, bốn người nhìn chằm chằm cậu “Cậu là ai?” Người nam còn lại lên tiếng, giọng cực kì lạnh lùng.

‘Lại nữa, không biết lần thứ mấy mình nghe câu hỏi này trong ngày hôm nay rồi nhỉ?’ Tuy nghĩ vậy nhưng Harry vẫn bình tĩnh trả lời “Con chào các ngài.” Cậu thực hiện lễ nghi theo đúng chuẩn mực “Con là Harry Potter, hậu duệ của Stephen Potter, thưa ngài. Nghe ngài ấy nói với con khi đến Hogwarts thì ghé thăm bốn nhà sáng lập một lần cũng gửi lời thăm hỏi của ngài ấy đến mọi người.”

“Trò nói cái gì.” Người phụ nữ trong khung tranh màu lam – Rowena Ravenclaw cất lời “Stephen thức tỉnh, nghĩa là hai đứa nó trở lại rồi.”

“Đúng vậy ạ, có người đã giải phong ấn tranh bức ảnh của ngài ấy.” Harry chắc chắn suy nghĩ của Rowena.

“Thật tốt quá, bọn trẻ sống lại rồi.” người phụ nữ cũng là người cuối cùng chưa lên tiếng – Helga Hufflepuff đầy ánh vui trong mắt, những người khác cũng vậy. Chỉ còn một người nhăn mày lại.

“Sarah, có chuyện gì vậy?” Godric tất nhiên cảm nhận được nỗi lòng không ổn của bạn đời, vội quay qua hỏi.

“Không có gì, Gody.” Salazar trấn an một nữa của mình, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Harry “Cậu vào đây bằng cách nào? Hơn nữa Herpo đâu?”

“Con dùng phòng Yêu cầu mở hành lang chứa ảnh của bốn nhà sáng lập, thì nó mở cho con đến đây thôi. Còn Herpo là ai, con không gặp.” Harry nữa thật nữa giả trả lời.

“Cậu muốn nói gì Sarah.” Godric hỏi thẳng thừng, cậu cảm nhận được ý của Sarah, nhưng theo tính cách của Sarah, chắc chắn sẽ rất lâu mới hỏi ra.

“Nếu tớ nhớ không sai, Elsa con bé từng nói con gái nó lấy một Potter và dòng máu của nó bị lấn ác đi làm đời sau không thể nói xà ngữ cũng như hưởng dù chỉ là một ít của Slytherin. Nhưng… thằng bé có hơi thở của một Slytherin, dù chỉ là rất loãng.” Salazar thở dài nói ra nghi vấn.

“Nếu là điều này thì con có thể giải đáp. Là Trường sinh linh giá.” Harry thẳng thừng nói, cũng làm bốn nhà sáng lập nhíu mày lại.

“Trường sinh linh giá? Ý cậu là sao?” Salazar nghiến từng chữ nói.

“Lúc con một tuổi, bị một phù thủy hắc ám tấn công. Ba mẹ đều chết dưới tay kẻ đó. Nhưng trước khi bị tấn công mẹ con đã làm phép lên con, chỉ cần bà chết thì con sẽ được ma thuật này bảo vệ. Nên bùa Avada Kerdava bị bắn ngược, tuy vậy lại có một mảnh linh hồn của kẻ đó bám lên người con, tạo nên vết thẹo này.” Dứt lời, Harry vén tóc lên, lộ ra vết thẹo tia chớp trên trán đã nhạt dần, không lâu sau, cậu thả xuống, tiếp tục “Khi con trở về gia tộc năm 6 tuổi, con kế thừa mới biết mình có một mảnh linh hồn ở trên trán, cũng dùng biện pháp mảnh hồn ra khỏi cơ thể. Hiện nó đang nằm trong một quyển nhật kí.”

“Vậy thì liên quan gì…?” Godric nói một chút nhưng lại nghẹn họng, vẻ mặt không thể tin. Harry thấy nhưng cậu vẫn nói “Không bao lâu sau, con đi điều tra thì biết hắn ta là một hậu duệ của Gaunt, nếu không muốn nói là hậu duệ cuối cùng, hơn nữa là một máu lai sinh ra từ một á phù thủy và một Muggle.”

“Từ khi nào mà Gaunt lại xuống đến như vậy, hơn nữa tên hậu đại này…” sao có thể làm việc điên rồ này. Lần này người lên tiếng là Rowena, nhưng bà cũng không nói hết câu.

“Hắn ta bị cha ruồng bỏ, vì người cha là một Muggle bị người mẹ cho dùng tình dược chứ không phải tình yêu chân chính. Bà mẹ sau khi đẻ hắn thì qua đời. Hắn phải sống trong cô nhi viện bị mọi người đánh đập, ruồng bỏ. Dã tâm của hắn được nuôi từ nhỏ, hơn nữa khi giáo sư Dumbledore, hiện là Hiệu trưởng, trước kia là giáo sư Biến hình, thấy thú dữ trong tim hắn và xa lánh hắn, làm hắn còn muốn chứng tỏ với bản thân mọi người. Hắn vào Slytherin, lôi kéo nhiều người nhờ thân phận hậu duệ của Salazar Slytherin. Trong khoảng thời gian này hắn từng đến nhà Gaunt đã suy sụp và gia đình người cha đã ruồng bỏ hắn, họ lại tiếp tục chửi bới, sỉ nhục, ruồng bỏ, nên hắn giết cả gia đình cha hắn rồi đổ tội cho người cậu. Hắn từ đó cũng vứt bỏ tên của mình, mệnh danh là Lord Voldemort. Sau vài năm hắn tốt nghiệp thì cùng với một đám người tự sinh là Death Eater nổi dậy, ngay khi đó mọi người đều gọi hắn là Dark Lord hoặc kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy, rất ít người còn nhớ tên thật của hắn.” Harry tóm ngắn gọn cuộc sống của kẻ hậu đại đó.

“Vậy hắn ta giờ thế nào?” Salazar hỏi, anh nhíu mày chặt hơn. Phải biết trong Slytherin chưa một ai sợ chết cả, hắn ta lại dùng cái biệt hiệu mắc cười đó, đúng là tức chết anh mà.

“Sống như một linh hồn kí sinh trên các sinh vật khác. Hắn sợ chết đến nỗi phân liệt linh hồn thành sáu mảnh cộng một mảnh vô tình bám lên người con nữa là bảy.” Harry thành thật giải đáp.

“Đúng là tên điên, mà con có biết những vật chứa đó ở đâu không?” Người hỏi là Godric, ánh mắt của anh đã thay bằng sắc bén chứ không hiền lành như lúc đầu.

“Con đã kết bạn với mảnh linh hồn trên người mình trước kia và hỏi về chúng. Giờ đang trong quá trình thu thập.” Harry nói.

“Con là Harry phải không? Ta xin lỗi vì phải nhờ con việc này nhưng con có thể vá lại tên điên đó rồi đem đến đây cho chúng ta dạy dỗ không?” Helga hỏi, nơi đáy mắt của bà cũng đã hiện lên vẻ nghiêm khắc. Tóm gọn lại, cả bốn người đều vô cùng tức giận với “sếp Vol”, “sếp” nên cẩn thận nha muahahahaha. (PHKB: Tự nhiên thấy mình hơi tự kỉ!!!)

“Cha mẹ cũng nói con không cần hận thù, còn Stephen cũng đã nói rằng nếu bốn nhà sáng lập cũng không làm “sạch sẽ” được bộ não của tên đó thì con muốn làm gì hắn cũng được. Hơn nữa con nghĩ bản thân cũng không nên vì một tên điên mà phải mang tội sát người.” Harry đồng ý “Người sống để bù đắp sai lầm vẫn tốt hơn người chết để trả nợ.”

“Con nói đúng. Vậy…” Tiếng nói của Godric bị cắt ngang bởi giọng nói của một người, à không, một rắn tê tê vang vọng khắp hành lang [xong rồi, cuối cùng cũng xong. Vào nhận thưởng thôi] đồng lúc là tiếng sột soạt cực lớn vang lại. Rồi, bất thình lình Harry lại tiếp tục bị đè xuống đất, như lúc nãy [Ta dọn xong rồi, làm đi, làm đi, ta muốn a]. chú rắn nhỏ đung đưa đuôi đòi khen thưởng. Salazar bên cạnh nghe câu nói co giật khóe miệng, rồi hoảng hốt “Cậu biết xà ngữ?”

“Nhờ hồng phước của ai đó mà con kế thừa luôn một phần.” Harry vừa hói vừa sờ đầu, sờ cằm Herpo như lúc nãy trước khi vào đây, còn Herpo, tất nhiên là ưng thuận mà rên tê tê rồi.

Thấy một màn, Godric chua chát nói “Harry, cậu thân với Herpo ghê nhỉ? Mà khi Stephen thức tỉnh, có mặt cậu ở đó không? Cậu có thấy Heri và Samuel không?” dù lo lắng cho hai nhóc nhưng khẩu miệng của anh lại rất chua nhé. Mà thật sự là anh rất khó chịu, dù là bạn đời của Sarah nhưng con rắn chết tiệt đó không phải Sarah giao cho anh thì nó sẽ cố gắng mà cách xa anh xa nhất mà nó có thể. Vậy mà giờ nó lại bu xung quanh người lạ kìa, thật làm anh mất mặt mà. Nghĩ đến anh càng buồn hơn, cái mặt cũng nhăn nhó hơn.

“Hahaha…!!!” Thấy vẻ mặt của chú Godric, Harry cười lớn, bên cạnh Herpo trườn lên liếc Godric một cái, trừng mắt tê lên [Tên nhà ngươi cướp chủ nhân của ta, còn lợi dụng chủ nhân của ta ép ta phải cung cấp nọc độc cho ngươi, ngăn cản chủ nhân của ta với ta nói chuyện. Ngươi làm sao mà có thể so sánh với Hera chứ, ngươi hành hạ ta bao nhiêu thì cậu ấy sẽ lo cho ta bấy nhiêu.] Herpo tiếp tục xoay quanh Harry [Hera, sao cậu cười dữ vậy. Cậu đừng quan tâm đến tên đó, chơi với ta đi, ta chơi chưa có đã. Hera a, chơi với ta đi, vuốt ve ta đi a, ta nhớ quá đi a.]

[Không phải lúc nãy cũng làm rồi sao?] Harry than thở, nhưng vẫn cưng chiều sờ từng vị trí của Herpo, cũng cho “chú rắn nhỏ” sờ mó tay cậu.

Godric sau khi nghe một màn rửa tai “tê tê” của con xà quái nào đó, liếc qua bạn đời tìm sự phiên dịch. Nhưng nhìn bạn đời mình lại trừng lớn hai mắt nhìn một người một rắn kia, sắc mặt tối đi vài phần. “Sarah, Herpo nói gì?”

“Tại sao không nói trước cho chúng ta biết. Hơn nữa tại sao con lại làm linh hồn mình bị tổn thương, cho mảnh hồn đó lợi dụng khe hở gắn kết với con.” Sarah nghiêm túc lên, hỏi. Giọng điệu nếu là một học sinh bình thường thì sẽ cảm thấy nó lạnh lùng như thường, nhưng chỉ cần là người mà Salazar Slytherin quan tâm sẽ biết cậu chỉ dùng phong cách này để nói chuyện và dạy dỗ con của mình thôi. Nghĩ đến chỗ này, ba người còn lại không hẹn cùng nhìn cậu bé kia, chờ đợi câu trả lời của cậu.

“Nếu mà khai ngay từ khi gặp mặt thì mọi người sẽ rất nhanh quên tên hiện tại của con a, mà con nghĩ chú Godric chắc chắn sẽ nghĩ ra được cái khế ước mà con sử dụng thuộc phạm trù bạch pháp thuật thôi, lỡ mà mọi người gọi tên trước mặt em ấy thì khế ước sẽ chẳng bao giờ hoàn thành a. Trường hợp này thì mọi người bảo con nên làm gì đây. Hơn nữa, ba ba yên tâm, con không có bị tổn thương linh hồn, mảnh hồn này chắc là mảnh duy nhất mà linh hồn con chấp nhận.” Đến lúc này thì ba vị sáng lập còn lại cũng đã nhận ra một thân phận khác của cậu.

“Herakles Slytherin, đó cũng không phải là lý do mà con dấu chúng ta trong suốt cuộc nói chuyện này.” Godric bùng nổ, nhưng bên trong đó là sự vui mừng.

“Giống như bây giờ…” Harry hờ hững nói “nếu em ấy có mặc ở đây lập tức sẽ chỉ xem con là Heri mà bỏ qua thân phận hiện tại của con. Điều kiện của khế ước, chú hiểu phải không?”

“Là cái gì, con nói rõ ra đi.” Rowena nghiêm túc gằn từng tiếng.

“Nếu hai người không thể yêu con người hiện tại của đối phương thì khế ước thất bại, hơn nữa, là song phương tìm ra một nữa của đời mình mà không có sự trợ giúp của bất cứ ai.” Godric trả lời. Nếu được, anh muốn giấu cái sự thật này vào lòng.

“Ba vẫn không hiểu Heri… Thôi được rồi, Harry,” Dưới ánh nhìn của Harry anh bằng phải đổi tên gọi “Rốt cuộc là ai mới làm con ra như vậy, phải sống cuộc đời của một chủ kí sinh.”

“Trong gia tộc Ravenclaw có nói có rất nhiều cách để chuyển linh hồn của minh ra vật chết hoặc vật sống nhưng thuộc cấp bậc thấp hơn con người. Nhưng nếu con người là vật chứa thì chỉ có hai cách. Hoặc là linh hồn vật chứa bị tổn thương. Hoặc…” Rowena lên tiếng, ưu thương nhìn Harry, cũng như Godric và Salazar “Người tách và người chứa là bạn đời có khế ước hôn nhân.”

“Ý của cậu là…” Godric không nói, nhưng ai cũng hiểu vế sau của cậu. Họ đau lòng nhìn đứa bé đang quật cường trước mắt.

Harry cũng hiểu được, cậu gật đầu, rồi tiếp tục “Nên bằng bất cứ giá nào con cũng sẽ khâu lại linh hồn cho em ấy.”

“Chúng ta thật sự rất muốn giúp…” Sau một hồi lặng im, Helga lên tiếng “Nhưng con cũng thấy, chúng ta chỉ là những linh hồn bị nhốt trong bức tranh, nên nếu không có thuốc dẫn thì chúng ta sẽ ở đây mãi mãi.”

“À, dì nhắc con mới nhớ.” Harry nghe đến đó bỗng kêu lên “Dumbledore hiện đang giữ một viên đá phù thủy, nếu con đoán không sai thì chắc nó đang ở Hogwarts, con chỉ cần lấy nó thôi.”

“Vậy thì chúng ta chỉ đành đợi tin của con thôi, cũng không còn sớm nữa, con về phòng nghỉ ngơi đi.” Salazar tóm gọn.

“Vâng ba ba, chúc mọi người một ngày tốt lành.” Harry tạm biệt mọi người rồi đi. Nhưng ngay trước đường hành lang, cậu đứng lại rồi nói “Quên nói cho mọi người, tân sinh năm nhất Gryffindor Harry Potter đang trải qua ngày nhập học đầy ý nghĩa.” Dứt lời là Harry tiếp tục đi, chỉ để lại căn phòng nơi bốn người đang hóa đá với cái tin tức cậu phát ra.

“Sarah, tớ có bị ù tai không vậy, thằng bé nói nó ở Gryffindor.” Godric đáng thương nhìn về phía Salazar.

“Tớ nên chia vui với cậu nhỉ, Godric.” Rowena và Helga đồng thanh nói, cùng cười trên nỗi đau của cậu.

“Cái nón phân loại đó tại sao có thể phân một con rắn chính hiệu vào nhà sư tử hả? Cái nón chết tiệt đó, đợi xem lúc ta thoát được sẽ xử lí ngươi thế nào.” Godric dõng dạc nghiến răng nói. (cùng lúc ở phòng hiệu trưởng cái nón “dễ thương” đang say giấc nồng bỗng lạnh run sống lưng ‘chắc là do mình tưởng tượng’ nón thầm nghĩ, rồi tiếp tục giấc ngủ.)

“Chúng ta cũng nên nhìn Hogwarts hiện giờ nhỉ?” Helga lên tiếng.

“Để vài ngày nữa đi, khỏi tốn công xung động phòng hiệu trưởng ảnh hưởng tới Harry. Cậu không quen thân phận hiện tại của thằng bé chứ?” Salazar nhắc nhở. Tuy Harry không nói nhưng anh chắc Harry là một người vô cùng nổi tiếng, vì đã đánh bại được “Chúa tể bóng tối”.

“Vậy thì tuần sau chúng ta mở trận pháp.” Rowena tóm gọn, rồi bốn người không ai nói chuyện nữa. Họ đắm chìm vào công việc riêng và suy nghĩ riêng của mỗi người, như từ khi bị phong ấn đến giờ họ vẫn làm.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.