Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ hội ma

4096 chữ

Chương 25: Lễ hội ma

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Harry cũng đã trở về trường. Trong thời gian ở gia tộc Black, Harry như sống lại một cuộc đời lúc nhỏ của mình vậy. Cậu thậm chí chỉ có lúc ngủ mới ở một mình thôi, còn thời gian khác, cậu bị Sirius lôi kéo đi chơi, từ trò phù thủy đến trò Muggle, mỗi ngày là mỗi nơi. Chú ấy muốn chứng minh, cho dù trước kia cậu là ai, thì hiện tại cậu chỉ là con đỡ đầu của chú mà thôi. Và cậu cũng hiểu ra cái dụng ý đó, cậu cảm thấy hạnh phúc rất nhiều. Dù cậu còn ba ba, chú Godric và các dì, nhưng tại sâu thẳm trong tim, cậu cảm thấy mình không còn thân thuộc với họ như trước nữa, nên giờ có Sirius, làm cậu bớt đi phần nào sự cô đơn.

Trong mỗi giờ học, cậu cố gắng điệu thấp hết khả năng, nếu có vẫy đũa phép thì cậu sẽ tiếp tục nghiên cứu “cách vẫn phóng ra đúng màu sắc nhưng không thay đổi vị trí, hình dạng, kích thước vật bị thực hành pháp thuật”. Tất nhiên Harry vẫn luôn chọn ngồi bàn đầu một mình một chỗ trong môn độc dược nha, dù lần nào cũng từ chối trả lời câu hỏi của giáo sư Snape, à nhầm, là giáo sư Prince. Vậy mà cậu lại làm độc dược ra thành phẩm, điều này làm cậu có bước đột phá mới trong mắt đám sư tử “Oa nga quả nhiên là kẻ được chọn không sợ khí lạnh của lão dơi già a!!!”

Ngoài ra, cứ “vô tình” gặp chủ nhiệm của Slytherin thì cậu sẽ cúi chào và nói “Giáo sư Snape!”, sau đó nghe đối phương châm chọc với trừ số lượng lớn điểm nhà Gryffindor mới sửa lại “Xin lỗi giáo sư Prince!”. Chuyện này ngoài Hermione thì không ai để ý đến. Cậu phải một lần nữa thừa nhận rằng, Hermione nếu vào Ravenclaw thì dì Nana sẽ rất vui cho xem. Nhưng thật tiếc, sự thẳng thắn và dũng cảm của cô ấy đã vượt xa sự trí thức rồi.

“Harry, sao cậu cứ nhầm họ giáo sư S… hoài vậy?” Hermione lôi Harry, đúng, là lôi đó, về phòng sinh hoạt chung ngay khi bắt gặp lần thứ mười Harry chào nhầm tên Prince thành Snape. Mà vì quá bực mình và vội vã cô cũng xém nói nhầm luôn.

“Hermione, không phải cậu cũng lẫn một chút sao? Thông thường chỉ cần nói “giáo sư” khi chào hỏi là được, nhưng tớ đã quen kèm theo họ khi gọi rồi, mà ai biểu giáo sư đổi họ nhanh quá chi.” Harry nhanh chóng trả lời. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định phải chấm dứt việc này thì cậu vội bổ sung “Được rồi, tớ sẽ cố gắng chỉnh sửa được chưa? Cậu cho tớ ba ngày, nếu ba ngày sau tớ vẫn như thế thì tất cả cho cậu xử lí, ok?” ba ngày, đủ để trừ Gryffindor thêm một lượng lớn điểm. Tuy thật tiết vì mất đi một chút tiêu khiển nhưng vì tránh cơn nổi bão của sư tử cái, cậu vẫn từ bỏ thì hơn.

“Được rồi Harry. Mà sao cậu cứ đâm bàn đầu ngồi vậy? Ngồi chỗ đó còn dễ bị mất điểm hơn nữa?” hết chuyện này lại sang chuyện khác, đúng thật là lòng kiếm điểm của Hermione rất đáng sợ rồi. Tuy nhiên, nếu Hermione mà ở Slytherin thì tốt biết mấy.

Đáng tiếc, đó là điều không thể. “Mione, cậu có cảm thấy khí lạnh của giáo sư giảm bớt không?” Harry hỏi, sau khi nhận được cái gục đầu của đối phương thì tiếp tục “Thật ra, để thầy trút cơn giận từ đầu, thì khí lạnh xung quanh sẽ bớt hơn, còn nếu tớ trốn tránh mà ngồi càng sâu vào bên trong thì thầy ấy càng bực dọc hơn thôi. Cái cơn bực dọc ấy đủ để làm cậu lạnh đến nỗi nổ vạc đấy. Cậu có muốn thử một lần không?” Harry mời chào, nhưng Hermione lập tức lắc đầu. Cô thở sâu một hơi, rồ vỗ vai người bạn thân của mình “Nguyện Merlin phù hộ cậu! Chúc cậu may mắn Harry!”

Có lẽ cô ấy hiểu lầm vẻ mặt cậu là vì muốn tốt cho mọi người. Mà thôi cứ để cho cô ấy như vậy đi. Cậu có thể tưởng tượng hình ảnh nếu cô ấy biết cậu là muốn như vậy thì thế nào rồi.

Giờ học bay giữa nhà rắn và sư tử, nói sao nhỉ, theo nguyên tác thì Neville sẽ bay trên cây chổi điên rồi té, và cuộc đấu của Harry và Draco trên không sẽ diễn ra vô cùng kịch liệt đủ để Harry tham gia Quidditch. Nhưng đây không phải nguyên tác, nên chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra. Chỉ cần thay đổi một chút, như lúc lấy chổi thì Harry đã đổi chỗ với Neville, thì tiết học sẽ diễn ra bình thường mà thôi.

Buổi chiều, trong hai tiết phòng chống nghệ thuật hắc ám, bọn trẻ chưa kịp vui mừng vì thoát khỏi mùi tỏi kinh khủng do giáo sư Quirrell thực hành pháp thuật hắc ám không may làm mình bị thương cần tịnh dưỡng một thời gian thì một tin sét đánh đã đánh nát sự vui mừng của bọn trẻ vì giáo sư mà bọn chúng ghét nhất, sợ nhất, lão dơi già đầy dầu Severus Snape à không Severus Prince sẽ tạm thời dạy bọn họ cho đến khi giáo sư Quirrell có thể khỏe mạnh trở lại. Chiều hôm ấy đã trở thành một trong số các ngày tồi tệ nhất của nhà sư tử, hầu hết bọn họ đều đồng lòng ‘Thà chịu mùi tỏi con hơn chịu hàn băng a!!! Giáo sư Quirrell mong ngài nhanh khỏe mạnh cứu chúng trò!!!’

Tan lớp, nhà Gryffindor chen chúc bước ra, ai cũng mong thoát khỏi cơn lạnh dọc sống lưng này lắm rồi, trừ một con rắn da sư tử Harry Potter đang đi từ từ ra lớp vừa suy nghĩ. Cậu có thể thấy trong mắt học trò là trò cười khi nghe Quirrell bị thương do tự thực hành pháp thuật, vì bình thường hắn ta đều là một kẻ nhát gan sợ sệt. Nhưng Severus nói đúng một nữa, đúng là hắn bị thương, có điều nguyên nhân là do cậu gây ra mà thôi. Đừng tưởng cậu không phát hiện cây chổi bị ếm bùa, tuy bà Hooch không rành về vấn đề này nhưng nếu cậu mà không hề cảm nhận được ma thuật hắc ám thì cậu không còn là Herakles Slytherin nữa. Dư quang cậu thấy trên cửa sổ tòa tháp thiên văn là Quirrell, vậy ai là người ếm, đã rất rõ ràng. Lúc không ai để ý vì còn phải lựa chổi, hai bùa không đũa phép không lời phóng vào cây chổi trên tay Harry, một là giải bùa, một là trừng phạt. Giờ hắn ta vào bệnh thất đó, nói thật cậu vẫn không thỏa mãn. Một vị giáo sư ngay cả đạo đức làm nghề cũng không có mà bị trừng phạt như thế thì quá nhỏ rồi. Còn Samuel, cậu thật sự rất buồn vì phải ra tay với em ấy, nhưng nghĩ đến hậu quả khi ba ba và chú Godric biết việc này, cậu cũng không còn hối cải gì nữa. Phải biết tuy hai người rất thương họ nhưng nếu họ làm sai thì hình phạt này vẫn không bằng ¼ của họ đâu, nên Samuel, em không nên trách anh đâu nhé.

Sau một thời gian, không ngắn cũng không dài, Lễ Hội Ma sắp đến rồi. Nhưng Merlin cũng không muốn lễ này được diễn ra yên bình. Trong giờ học bùa chú, Ron và Hermione ngồi gần nhau, rồi cãi nhau. Khi hết tiết, không biết Ron nói gì với Neville mà Hermione phía sau nghe được vội ôm cặp bỏ chạy đi. Harry liếc mắt thấy nước mắt rơi trên má cô bé, cậu nghĩ, cậu nên tìm Ron hỏi rõ.

“Rồi chỉ vì như vậy mà cậu xúc phạm Hermione.” Harry liếc Ron, làm cậu ấy không tự chủ đỏ mặt, nhưng cậu vẫn kiên cường trả lời “Nhưng tớ nói đúng mà.”

“Đối với cậu, đó là một lời nói đúng. Nhưng cậu có đặt trường hợp mình là Hermione cô ấy, thì cậu sẽ làm gì?” Harry hỏi lại “Hơn nữa, cậu cũng sai một chút. Tớ không chỉ là bạn của cậu mà tớ cũng là bạn của Hermione, giờ hai người lại đẩy tớ vào tính trạng này đây.”

“Nhưng cô ấy cũng không nên dùng cái giọng ấy nói chuyện.”

“Ron, quan trọng là cảm xúc của cậu ấy chứ không phải là lời nói. Cậu trả lời cho mình, có bao giờ cậu cảm thấy Hermione là một Ravenclaw nhiều hơn Gryffindor không?” Harry hỏi.

“Hầu hết.” Ron nói.

“Vậy, cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp Hermione không? Hay lúc các cậu vẫn còn rất ngượng khi ngồi học chung với bọn Draco, cậu còn nhớ không?”

“Nhớ, thì sao vậy.” Ron mập mờ.

“Lí do mũ phân loại đưa cậu ấy vào Gryffindor vì trong một vài trường hợp cậu ấy còn dũng cảm hơn các cậu. Như khi tìm cóc cho Neville, trong lúc Neville chỉ dám nói lí nhí thì Hermione lại dùng tông giọng cao nhất có khả năng của mình. Hay trong số ba người thì Hermione chính là người bắt tay Draco đầu tiên. Phải biết, Hermione là một phù thủy Muggle chính gốc, trong lúc đó Draco là phù thủy thuần chủng lâu năm có thành kiến về phù thủy Muggle đó. Cậu tưởng tượng thử, nếu Hermione không đũng cảm thì cậu ấy làm sao dám một mình chống chọi với cả nhà Gryffindor chỉ vì muốn mọi người học tốt hơn chứ?” Harry thẳng thừng nói, cậu thật sự bó tay với Ron nếu cậu ấy còn không hiểu đấy.

Nhưng Ron đã không phụ công sức giải thích của cậu, cậu há miệng như muốn nói gì đó, rồi lại ngậm miệng, lại hé ra, đến cuối cùng, cậu mới thì thào từng tiếng “Có lẽ, tớ sai rồi.”

“Ron à, thật ra, không nói đến hành động hay lời nói mà Hermione đã làm với cậu, chỉ việc cậu là một thân sĩ nhưng lại nói như vậy với một nữ sĩ thì cậu đã sai rồi đấy.” Harry vỗ vỗ Ron, chưa kịp nói gì hơn thì đã có người xen vào, mà người này không ai khác chính là thiếu gia nha Malfoy “Harry, cậu dùng lời lẽ của mình để nói với tên ngu ngốc này để làm gì? Một Gryffindor biết sai nhưng lại không có can đảm đi xin lỗi? Chậc chậc…”

Da mặt mỏng Ron làm sao có thể qua được lời nói của một con rắn gian xảo đây, chỉ sau câu khích tướng vô cùng bình thường mà Ron vội nói “Sợ gì chứ. Xin lỗi thì xin lỗi thôi.”. Sau màn lỡ buộc miệng thốt ra, Ron liền hối hận, vì Draco lập tức đưa kí hiệu “V”(Victory) đến cậu, cậu cũng cười theo ‘Draco, tớ không ngờ cậu lại có một mặt này đấy.’

Ron của chúng ta tuy đã hứa sẽ xin lỗi Hermione nhưng lòng tự tôn của cậu chàng lại lớn lắm nhé, cậu chỉ đợi Hermione xuất hiện rồi xin lỗi. Nhưng cả buổi trưa cho đến bây giờ đều không có bóng dáng cậu ấy. Hỏi Lavender Brown mới biết Hermione đã khóc từ sau tiết Bùa chú trong phòng vệ sinh nữ đến giờ.

Trước tiệc tối, cô ấy vẫn không xuất hiện, Harry cuối cùng cũng đưa ánh mắt lên án đến Ron “Vì câu nói của cậu, Hermione đã bỏ bữa trưa rồi, nếu giờ cậu ấy còn không đến nữa chính là cậu ấy không muốn ăn. Ron, chúng ta nên tìm và dẫn cậu ấy đến ăn tối, cậu cũng muốn vậy phải không?”

“Tớ…” Ron ngập ngừng, cậu hiện tại đang đấu tranh tâm trí rất lớn về việc đi và không đi. Cuối cùng, ánh mắt cậu lóe lên sự kiên định “Đi tìm Hermione với tớ nhé, Harry.”

“Tất nhiên..” Harry trả lời.

Hai người đứng dậy, nhưng chưa kịp làm gì khác thì giáo sư Quirrell đã chạy hớt hải vào Sảnh đường, chiếc khăn vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt.

Mọi người tròn mắt nhìn theo ông chạy đến bên ghế của cụ Dumbledore, tựa bệt vào đó mà nói lắp bắp: “Quỷ… Quỷ khổng lồ… sổ hầm ngục… Hiệu tưởng ngài nên biết…”

Nói chưa dứt câu, ông đã ngã xuống sàn chết giấc.

Tiếng ồn ào xôn xao dậy lên. Cụ Dumbledore phải dùng cây đũa thần của mình vẩy ra một tràng pháo bông đỏ tía mới giữ được trật tự. Cụ ra lệnh: “Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.”

Percy thi hành lệnh ngay: “Học sinh năm thứ nhất, nắm tay nhau, đi theo anh. Các em cứ theo đúng hướng dẫn của anh thì không sợ con quỷ khổng lồ. Đứng sát sau lưng anh nhé… Xin tránh đường cho học sinh năm thứ nhất… Xin lỗi, tôi là Huynh trưởng đây.”

“Ron,” Harry ngăn cản bước tiếp của cậu ấy “Còn Hermione, cô ấy không biết gì cả.”

“À đúng, Hermione. Chỉ mong cô ấy không có vấn đề gì, nếu không tớ sẽ không tha lỗi cho bản thân mình.” Ron lảm nhảm.

Harry đưa ánh mắt xin giúp đỡ qua dãy bàn Slytherin, bắt gặp hai cặp mắt đang nhìn họ

Quả nhiên, tại một căn phòng trống gần đại sảnh đường, bốn người gặp mặt.

“Phải đi kiếm Hermione nhanh. Nếu không cậu ấy có thể gặp nguy hiểm.” Ron vội vả.

Cả bốn người nhanh chóng chạy đến phòng vệ sinh nữ. Kịp lúc, con quỷ khổng lồ chỉ mới bước vào trong thôi.

Nhưng mặt Hermione lại tái mép, không thốt lên lời.

“Hermione!” Ron la lên, chạy đến đằng trước Hermione bảo vệ cô nàng. Nhưng tiếng của Ron cùng lúc lại làm cho con quỷ đó để ý đến hai người, hắn ta định vung cây gậy trong tay…

“Con quái vật bẩn thỉu, ta mới là đối thủ của ngươi.” Harry nhân lúc phát hiện có vài ống nước mà chắc do quỷ khổng lồ đập nát cùng một ít đá vội lấy chúng ném vào con quỷ, đồng thời cũng nói với hai người còn lại “Blaise, cậu qua chỗ Ron giúp đỡ Hermione dậy, hoặc dùng đá chọi con quỷ này, làm nó phân tâm phương hướng đánh người. Draco, cậu phải làm được. Cậu cần giựt lấy cây gậy của con quỷ đó, đồng thời cứ đánh đến khi nó ngã xuống. Dùng bùa bay.”

Nghe Harry nói, cả hai người chia ra làm, sau khi Draco lấy được cây gậy, cậu cũng phóng bùa “Wingardium Leviosa” yểm trợ cho Draco đánh tới tấp vào Quỷ khổng lồ đó. Cuối cùng nó ngã xuống làm rung động cả phòng.

Sau trận “động đất”, Harry vội chạy đến bên bọn Hermione “Hermione, cậu không sao chứ?”

“Kh…Không, tớ…ổn.” Hermione mặt xanh lét nhưng vẫn cố chống chịu trả lời.

“Harry, nó…” Ron nói, chỉ vào con quỷ “…chết chưa vậy?”

“Hai cậu đỡ Hermione đứng dậy, chúng ta ra khỏi đây đi.” Harry hàm hồ nói, rồi đi đến chỗ nằm của con quỷ, xem xét một lát, dưới góc độ không một ai thấy, phóng lời nguyền vào nó, rồi tiếp tục “Nó chỉ là ngất xỉu thôi, đi mau.”

Đáng tiếc, ngay lúc bọn trẻ ra khỏi phòng vệ sinh nữ, các vị giáo sư đã chạy đến. Giáo sư Flitwick vừa thấy con quỷ khổng lồ ngất xỉu đằng sau bọn họ đã kích động ngất xỉu theo. Giáo sư Dumbledore và giáo sư Quirrell đến chỗ quỷ khổng lồ, giáo sư Dumbledore cúi xuống, phóng hàng loạt bùa chú vào con quỷ, kiểm tra đàng hoàng, sau đó mới quay sang nói với Quirrell “Quirinus, phiền anh lát nữa sau khi bọn trẻ về anh đưa con quỷ này về lại hầm ngục.”

Còn Giáo sư Mcgonagall đứng bên cạnh bọn họ, mặt bà lúc này vô cùng nghiêm túc, đôi mắt phập phồng lửa giận. Bà rống lên “Các con nghĩ ra cái trò gì vậy hả? May mà các con chưa bị nó giết chết. Tại sao không chịu ở trong phòng ngủ?”

Đồng lúc giáo sư Prince đi đến, thầy nhìn Draco, Blaise và Harry chằm chằm. Ron và hai cậu học trò nhà Slytherin cúi đầu xuống, Harry đang suy nghĩ cách trả lời thì Hermione đã nói “Thưa cô McGonagall, làm ơn đừng phạt họ. Họ chỉ đi tìm con mà thôi.”

“Trò Granger?” Mcgonagall hỏi lại, bà khá sốc khi nghe thấy tiếng cô bé. Còn Hermione đủ sức đứng dậy không còn dựa vào người Ron nữa “Dạ, con đi tìm con quỷ khổng lồ… bởi vì… con tưởng mình con có thể đương đầu được với nó… con… cô cũng biết mà… con đã đọc hết các sách về quỷ…” cô nói dối.

Ron há hốc miệng ra. Draco, Harry và Blaise khó có thể tin nhìn Hermione. Cô ấy cố gắng bỏ đi sự khó chịu khi bị nhìn như vậy. “Nếu mấy bạn ấy không tìm thấy con thì con đã chết rồi. Ron và Blaise ném đá làm con quỷ dời tầm mắt khỏi con. Còn Harry và Draco kết hợp dùng bùa bay nện con quỷ bằng chính khúc cây của nó. Mấy bạn ấy không kịp chạy đi kêu cứu ai cả. Lúc mấy bạn ấy chạy tới là lúc con quỷ sắp giết con.”

“Thôi được, trong trường hợp này…Hermione, vì con mà nhà Gryffindor mất năm điểm. Ta rất thất vọng về con. Hermione, con bé ngu ngốc, sao con có thể nghĩ là một mình con đối đầu nổi với một con quỷ to như trái núi? Nếu con không bị thương tích gì thì hãy nhanh chóng trở về tháp Gryffindor. Học trò đang tiếp tục ăn tiệc trong từng ký túc xá.” Mcgonagall quyết định “Thôi được, cũng còn may cho mấy trò đó, ít có học sinh năm thứ nhất nào có thể đọ sức với một con quỷ khổng lồ như vầy. Mỗi đứa được năm điểm cho nhà. Các con đi về được rồi đó.”

“Trò Malfoy, Zabini, mong hai trò có thể đến văn phòng của ta tâm sự một lát trước khi trở về phòng!!!” giáo sư Prince dùng tông điệu dịu êm nhất của ông mà nói. Nhưng cái âm điệu này lại làm hai học trò nhà rắn khóc không ra nước mắt. Họ đưa ánh mắt oán hận đến ba Gryffindor, nhưng chỉ có người nào đó hiểu thôi. Cậu ta lại ném lại ánh mắt ‘Chúc may mắn’ đến rồi theo giáo sư Mcgonagall rời khỏi hiện trường.

Đứng trước bức chân dung bà béo, khi Hermione muốn đọc mật khẩu thì Ron đã kêu cô nàng “Hermione!”

“Chuyện gì, Ron?” Cô quay sang, hỏi lại.

Ron run run, nhưng cố tích dũng khí rồi nghiêm túc nói “Hermione, xin lỗi cậu vì chuyện lúc sáng.”

Hermione đứng một hồi lâu, ngay khi Ron tưởng cô nàng sẽ không tha thứ cho mình thì Hermione lên tiếng “Cậu nói gì vậy, tớ mới là người phải cảm ơn cậu vì đã cứu tớ lúc nãy kia kìa. Cảm ơn cậu, và cả cậu Harry. Ngày mai tớ cũng phải gửi lời cảm ơn đến Draco và Blaise nữa.”

“Được rồi, hai cậu. Bữa tối đang chờ chúng ta kìa.” Harry nhắc nhở hai người, rồi hô lớn với chân dung bà béo. Sau đó kéo hai người vào trong.

Khi về phòng ngủ, Harry vội vội nằm xuống giường mình, nhắm mắt lại. Ron và Neville thấy vậy cũng không làm phiền Harry nữa mà cũng mỗi người mỗi phương đi ngủ.

Có điều, khi họ đã ngủ, Harry mở mắt ra. Bên cạnh giường cậu bức tường như nứt ra tạo thành con đường đi. Cậu biết, họ đang tìm cậu về chuyện tối nay, từ lúc Quirrell mới phát ra câu nói “Quỷ khổng lồ sổ hầm ngục” thì Hogwarts đã muốn rung chuyển, chứng tỏ họ rất tức, vô cùng tức. Mà bây giờ còn để họ đợi thì cậu chết chắc. Đi nhanh là thượng sách. Cậu bước vào lối đó.

[Hera!!!] Ngay khi đứng trước cánh cổng, cậu lại nằm trong tình trạng bị đè [Ngươi có đem theo thứ gì đến không?]

[Herpo, nặng quá] Harry nói, Herpo vội ly khai cơ thể Harry, cậu đứng dậy [Herpo, hôm nay chắc không được rồi, mọi người kêu ta có chuyện gấp]

“Harry, đã đến thì mau vào đi!!!” Bên trong truyền ra tiếng của một người. Harry nhún vai rồi bước vào.

“Buổi tối tốt lành, ba ba, chú Godric, dì Nana và dì Helga.” Harry cúi chào.

“Harry, ai là người đem quỷ khổng lồ vào? À vấn đề này không cần hỏi, chỉ có Hiệu trưởng hoặc người thừa kế, bốn nhà sáng lập cho phép mới có thể dẫn vào. Ta thật không ngờ, Hogwarts mà bọn ta tốn bao công sức mới lập nên, giờ lại bị người ta lợi dụng.” Godric nói.

“Harry, ta muốn con, xử phạt bọn chúng, càng nặng càng tốt.” Salazar bên cạnh lên tiếng.

“Hắn ta đúng là vĩ đại thật a, bất chấp mọi thủ đoạn chỉ vì muốn bồi dưỡng Kẻ được chọn. Chỉ có điều, chọn nhầm người, chọn sai thứ để lợi dụng rồi. Mà đã chịu chơi, thì cũng nên chịu một cái giá thật lớn.” Rowena châm chọc, Helga không nói gì nhưng vẻ mặt cô cho thấy sự đồng tình vô hạn.

“Thật đáng tiếc, hiện tại con không thể trở mặt quá nhiều, không con sẽ bại lộ mất. Nhưng có điều, một tuần không thể sử dụng pháp thuật dù chỉ là một Lumos nhỏ nhoi cũng đủ làm đau lòng các phù thủy rồi a.” Harry tấm tắc miệng, đầy vẻ hối tiếc “Tội nghiệp Hiệu trưởng và giáo sư Quirrell, giáo sư Quirrell đáng thương vừa mới bị nghệ thuật hắc ám cổ xưa đánh trọng thương không lâu giờ lại còn bị mất pháp lực.”

Bốn người trong tranh co rút khóe miệng. Họ thật sự chưa từng nghĩ tới, Harry đùa dai ở mức độ ác như vậy.

Harry nhìn vẻ mặt bốn người, âm thầm thở dài “Tội hai người đó gây ra, không chỉ xém làm mất mạng ít nhất một học sinh Hogwarts mà còn làm một giáo sư bị thương. Trừng phạt kiểu đó, là mức đọ nhẹ nhất mà con có thể nghĩ ra. Hai người đồng mất pháp thuật, cho Hogwarts yên bình một tuần vẫn tốt hơn sóng ngầm trỗi dậy.”

“Được rồi, ta luôn biết con suy tính cẩn thận mới làm, rất ít khi làm ta thất vọng. Trở về nghỉ ngơi đi, mai con còn có tiết, phải không?” Salazar gật đầu với con trai mình, anh nói.

“Thưa mọi người con đi.” Harry cuối chào rồi độn thổ trở lại phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Cậu lên phòng, lấy giấy ra ghi một lá thư, xong lấy hòm mở ra, lôi hai chai thuốc trong đó đặt lên bàn. “Tiện lợi cho ngài rồi, giáo sư.” Cậu biến ra một cái hộp nhỏ, bỏ hai chai thuốc vào, đính láy thư lên trên nắp hộp, rồi hô “Kelly!”

“Ba” một tiếng, Kelly xuất hiện. Harry ra lệnh “Sáng mai đưa cái hộp này đến chỗ Severus Prince, phải nhớ, đưa tận tay cho hắn, xong rồi đi.”

Kelly nhận lấy chiếc hộp rồi biến mất. Harry cũng trở lại trên chiếc giường của mình mà đánh một giấc ngủ sâu một ngày mệt mỏi.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.